- Chư vị tán tu, các người đã nhận đan dược của bản tông, ký ước định, thêm cả thủ ấn, cho nên phải nghe theo an bài của bản tông, nơi đây là một thượng cổ phúc địa, nhưng không gian bên trong không ổn định, cho nên người có tu vi cao thâm không thích hợp tiến vào.
Các người chỉ cần đi vào trong đó, lấy ra những thứ được chỉ định, đổi lấy La Địa Đan, tiện thể cầm luôn những ngọc giản này đi.
Tử La Lão Tổ thản nhiên nói, uy áp truyền khắp tám hướng, tay áo vung lên, có tới hơn hai trăm viên ngọc giản bay ra, xuất hiện trước mặt đám tán tu.
- Đi vào nơi này, hẳn là có chút phiêu lưu, nhưng cũng không chỉ có một con đường chết, hơn nữa đệ tử bản tông cũng đi vào cùng các ngươi cho nên hãy cứ yên tâm mà đi.
Sau khi Tử La Lão Tổ nói xong thì vị mỹ phụ trung niên kia cũng lên tiếng, thản nhiên nhìn mọi người, mà hai người bọn họ cũng chẳng cần phải uy hiếp gì vì với tu vi của họ thì đám người kia đều phải tự nguyện mà làm thôi.
Mạnh Hạo trầm mặc, thu Như Ý ấn vào bên trong túi trữ vật, hai trăm tên tán tu xung quanh hắn lúc này cũng im lặng không nói gì, còn bản thân bọn họ nghĩ gì thì chỉ có tự họ mới biết được.
Nhưng kẻ có thể đạt tới Trúc Cơ, hơn nữa lại là người không trong tông môn nào, thì dẫu cũng có kẻ ngu dốt, nhưng tuyệt đại đa số đều có tâm cơ, hơn nữa nếu đã lựa chọn tới đây, thì trừ một số mục đích ra thì đối với nguy hiểm vẫn luôn có chút nhận thức.
Lúc này thân ảnh bọn họ nhoáng lên một cái, chớp mắt đã có bảy tám người bước thẳng về phía cái miệng lớn kia, xuyên qua nơi đó.
Có người đi đầu, thì những người khác cũng tiếp tục bay lên, không nói một tiếng nào, chỉ hướng về phía gương mặt kia mà đi.
Mạnh Hạo hơi suy ngẫm, đưa ánh mắt nhìn về phía Tử La Lão Tổ và mỹ phụ trung niên, cả về phía đám lão quái Kết Đan của Thanh La Tông, sau đó mới lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Hứa sư tỷ hẳn là gặp phải phiền toái, cũng may ta đã tới, cho nên không thể không để ý.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ quyết đoán, khẽ vỗ nhẹ lên túi Càn Khôn, thân hình nháy mắt bay lên, cùng với hơn mười người cũng đang hóa thành từng đọa quang mang bay về phía trước, hắn bỗng nhiên quay đầu lại.
Hắn đảo mắt qua gương mặt luôn tươi cười nhưng đầy vẻ dối trả của Tạ Kiệt, dung nhan xinh đẹp của Hàn Bối, sau đó là những tên thiên kiêu của Thanh La Tông. Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
Ngay khi hắn đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh, nàng ấy cũng đang run rẩy không thôi, bỗng nhiên lộ ra vẻ khó tin, cùng với sự khó hiểu, bởi, nàng ấy cũng đã nhìn thấy Mạnh Hạo.
Mặc dù đã mấy năm rồi không thấy, mà Mạnh Hạo cũng biến hóa khá nhiều, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt mà nàng cũng vẫn nhận ra, đó là vị sư đệ được mình đưa vào Kháo Sơn Tông, là người đã đưa Dưỡng Nhan Đan cho mình dưới ánh trăng.
Khung cảnh ngày xưa nháy mắt lại xuất hiện trong đầu Hứa Thanh, dần mở ra kí ức của nàng, khiến cho vẻ mờ mịt của nàng dần biến thành sự kích động khó có thể hình dung, tựa như đang nằm mơ vậy.
Ánh mắt hai người cách cả ngàn người, ngưng lại trong vô hình, tựa như lúc này, cho dù ở giữa hai người có là thiên sơn vạn thủy thì cảm giác không hề xa cách như mặt trời và mặt biển, nó rất gần, rất gần.
Mạnh Hạo nở nụ cười, trong nụ cười của hắn đầy vẻ ôn hòa, hắn tới Thanh La Tông, cũng chỉ là vì nữ tử này, một ánh mắt mà có thể nhận ra được cố nhân, hắn biết, nàng cũng đã nhìn thấy hắn.
Mạnh Hạo xoay người bước vào trong cái miệng khổng lồ kia, biến mất vào hư không, tâm Hứa Thanh lập tức không thể ngừng được, nàng theo bản năng cũng bắt đầu tiến về phía trước.
Chỉ là, Mạnh Hạo đã không còn ở đó, Hứa Thanh lúc này cũng không thể nào hình dung ra được tâm tình của bản thân lúc này thế nào, bởi bề ngoài nàng vẫn luôn lạnh lùng tựa như băng, nhưng nội tâm thế nào thì không ai có thể biết được, bởi nàng chôn giấu nó rất kỹ.
Nhưng hôm nay, nàng cũng không biết bị làm sao, trong lòng cảm thấy vui sướng vô cùng, nhưng khi Mạnh Hạo biến mất, nàng cảm thấy như có một thứ gì đó mất đi, cảm giác này lúc thường thì nàng có thể làm cho nó biến mất rất nhanh, nhưng lúc này lại không thể nào.
- Con tiện nhân này, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thì thôi, lại còn dám tránh ư, hừ!
Nữ tử ở bên cạnh Hứa Thanh khẽ cười lạnh, độc ác nói.
- Lần trước ngươi bị trọng thương, nếu như không phải có Triệu sư huynh mời Hàn sư muội cứu ngươi ra thì sợ rằng ngươi đã sớm chết ở bên trong rồi, ngươi chẳng những không biết ơn, lại còn không biết điều, chỉ là một cái hồng hoàn sao, mà ngươi xem nặng như vậy, thực là ngu dốt đến cực điểm.
Nữ tử kia cười lạnh lùng, đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang đầy vẻ lạnh lùng của Hứa Thanh, lại bắt đầu tưởng tượng ra một ngày nàng ta biến thành bộ dạng bình thường như mình.
- Ngày đó ở trong phúc địa, vị Triệu sư huynh ngươi nói tới, ý đồ bất chính, khiến cho ta suýt nữa mất mạng, mà Hàn sư muội mang ta ra ngoài cũng không phải là do Triệu sư huynh đi mời, mà nàng ta cầm túi trữ vật của ta cho nên mới tùy tiện mà theo ta đi ra.
Hứa Thanh xoay người, nhìn vị nữ tử mấy năm qua chưa hề có một chút ý tốt nào với nàng mà nói chậm rãi từng chữ một.
Bộ dáng lạnh lùng của nàng lại theo thần sắc nghiêm túc, tựa như mọi chuyện đều là sự thật, khiến cho tính cách mà nàng luôn ẩn dấu kia mơ hồ hiện ra. Làm cho vị nữ tử kia không ngờ được rằng Hứa Thanh vẫn luôn để cho bản thân tùy ý châm chọc thế giờ lại có thể nói như vậy, nàng ta lại cười lạnh.
- Lại còn dám cãi sao, cái đồ tiện nhân này, khi tiến vào phúc địa, Triệu sư huynh đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngươi trốn cũng không thoát, ta sẽ ở bên cạnh để xem hồng hoàn của ngươi bị lấy đi, ngươi sớm muộn có ngày sẽ phải cảm tạ ta.
Nữ tử kia vừa châm chọc, nhìn Hứa Thanh với đầy vẻ khinh miệt, cũng chưa kịp nói gì thêm thì đám đệ tử Thanh La Tông tứ phía cũng bắt đầu tiến vào bên trong cửa lớn.
Hứa Thanh khẽ đạp thải vụ dưới chân lao về phía trước, vị nữ tử yêu diễm kia chậm rãi đi theo, mang theo một nụ cười lạnh. Nàng ta cười lạnh, nhưng rất nhanh đã thấy phía trước có một nam tử mặc tử bào, quay đầu nhìn về phía này, nên nàng ta nhanh chóng nở một nụ cười quyến rũ, tên nam tử kia tuy mới là thanh niên nhưng tu vi đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, tướng mạo tuấn lãng, lúc này gã khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua Hứa Thanh có một chút lửa nóng không nhẹ.
Gã chính là vị Triệu sư huynh mà nữ tử yêu diễm kia thường hay nhắc tới.
Khi toàn bộ đám người ở nơi này đều tiến vào bên trong không gian kia, thì ba đạo thân ảnh đang hóa sương mù kia cũng khẽ vặn vẹo, sau đó nhanh chóng tan biến đi, hóa thành hình ba vị lão giả thân thể gầy tong, tựa như vừa chui ra từ phần mộ vậy.
Ba lão giả này cũng không hề chần chờ, nháy mắt liền trở lại trong pho tượng gần cái khe, nơi bọn họ chui ra lúc trước. Nhưng tại trong quá trình trở về, trông như chỉ một nháy mắt, thân thể ba người bọn họ cũng tán phát ra lượng lớn hắc khí, giống như đang bị ăn mòn.