Ngã Dục Phong Thiên

Chương 233: Ngăn trở!!(2)



Trước mắt đã thấy được thì bọn họ không thể buông tha.

Hứa Thanh hô hấp dồn dập, theo bản năng níu lấy y phục Mạnh Hạo. Với nàng, bảy tám người trước mặt này đều là tu sĩ Trúc Cơ cao cao tại thượng, với tu vi của nàng, cho dù một tên cũng không thể chống cự được.

- Cút!

Mạnh Hạo thản nhiên nói, hắn cũng chẳng thèm tạm dừng mà bay thẳng tới phía bảy tám người này. Hứa Thanh lại càng khẩn trương hơn, tuy nàng đã thấy Mạnh Hạo ra tay với Triệu Sơn Hà như thế nào, nhưng trước mặt có tới bảy tám người, nàng không khỏi lo lắng.

Trung niên áo lam kia nghe Mạnh Hạo nói vậy thì bật cười, nhưng mắt lại lộ ra sát khí. Theo y thấy thì Mạnh Hạo này cũng Trúc Cơ sơ kỳ như mình, nhưng nơi y có tất cả tám người, mà đối phương lại chỉ có một, trận chiến này căn bản không cần đánh, nhưng đối phương lại dám cuồng ngôn như thế.

Chẳng những y bật cười, mà bảy tên còn lại cũng cười rộ lên, với bọn họ thì Mạnh Hạo đúng là kẻ nói khoác không biết ngượng.

Nhưng ngay khi tên trung niên áo lam này giơ tay lên định kháp quyết, bảy người bên cạnh cũng đều lấy pháp bảo ra, thì Mạnh Hạo há miệng phun ra, ngay tức khắc lôi vụ rầm rầm bay ra với tốc độ cực nhanh. Tám người kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi vụ bao phủ. Cùng lúc đó, mặt đất nứt ra, hơn mười cây dây mây đỏ sậm rầm rầm vọt lên, xông thẳng vào trong sương mù.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ trong sương mù. Những âm thanh đó thật chói tai, như những tiếng rú gào cuối cùng trước khi chết. Mạnh Hạo sắc mặt như thường, ôm Hứa Thanh sắc mặt nay đã tái nhợt, không tạm dừng mà trực tiếp bay vọt qua. Lôi vụ kia cuốn lấy mấy túi trữ vật bay tới, bị Mạnh Hạo lấy đi rồi thì dây mây cũng tự chui xuống đất, nhưng bảy tám tu sĩ kia lại chẳng thấy đâu nữa.

Giải quyết gọn gàng như vậy, Mạnh Hạo có thể không quan tâm, nhưng Hứa Thanh lại khiếp sợ hít sâu một hơi. Nàng chợt nhận ra Mạnh Hạo nay đã trưởng thành tới một trình độ mà nàng không thể tin.

Mạnh Hạo bay với tốc độ cao, khoảng cách với nơi truyền đến tiếng nổ và lực hút ngày càng gần. Dọc đường đi hắn gặp mấy tu sĩ hoặc đi một mình, hoặc thành lập tốp năm tốp ba, tổng cộng có hơn mười tu sĩ Trúc Cơ, đều là Trúc Cơ sơ kỳ. Nhưng không ai có thể ngăn được bước chân của hắn.

Cho đến khi cách nơi tập kết của Thanh La Tông không quá xa, phía sau Mạnh Hạo có hai cây cầu vồng gào thét vọt tới, lại tản ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Nếu chỉ như thế thì thôi, nhưng đúng lúc này ở phía trước cũng có một đạo cầu vồng bay tới, trong đó là một lão già. Lão ta đúng là vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mà Mạnh Hạo gặp được lúc tiến vào Thanh La Tông.

Người này đứng trước Mạnh Hạo tầm trăm trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới Hứa Thanh.

- Vị Mạnh đạo hữu này, lão phu ở đây chỉ là vì người của Thanh La Tông, chờ đã lâu, hãy đưa nữ đệ tử này cho ta.

Lão già nói như vậy thì hai tên tán tu Trúc Cơ trung kỳ phía sau Mạnh Hạo cũng nhanh chóng tới gần, tạo thành thế gọng kìm bao lấy Mạnh Hạo và Hứa Thanh.

Hai người Trúc Cơ trung kỳ đều là trung niên, ánh mắt bất thiện lóe lên hàn quang, mà trên người lại có không ít sát khí, hiển nhiên đều là loại người tàn nhẫn.

- Ngươi muốn biết cái gì, ta có thể nói cho ngươi.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, mà Hứa Thanh ở trong ngực hắn thì mặt tái nhợt đi. Dọc theo đường đi, nếu không có Mạnh Hạo thì nàng đã sớm bị đám tán tu Trúc Cơ kia bắt lấy, tra khảo. Thậm chí dọc đường nàng còn thấy được vài đệ tử Thanh La Tông không kịp tới nơi tập kết, bị đám tán tu kia dùng đủ mọi thủ đoạn tra hỏi.

Nhưng tán tu dù sao cũng là tán tu, cho dù hỏi được điều gì thì cũng không dễ nói cho người khác. Dù sao nơi đây biết càng nhiều thì cơ hội giữ mạng càng lớn, nếu biết hết rồi thì chẳng còn nhiều, như thế chẳng khác gì đồng sinh cộng tử.

- Lão phu không có thói quen nghe người khác nói cho, chỉ tin tưởng đáp án mình đạt được.

Lão già bình tĩnh đáp, rồi chậm rãi phóng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ ra, hình thành uy áp bao phủ lấy Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo im lặng cúi đầu nhìn Hứa Thanh, hắn mỉm cười rồi bỗng nhiên lùi ra sau. Thấy hắn làm vậy, lão già Trúc Cơ hậu kỳ kia hừ lạnh một tiếng, thân thể như một con dạ ưng lập tức lao vọt tới phía Mạnh Hạo.

Tốc độ kia cực nhanh, chỉ giây lát đã hoàn toàn phóng ra tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mà từ trên thân lại tràn ra sóng gợn, có ước chừng tám tầng, có thể thấy trong cơ thể lão đã có tám tòa đạo đài.

Nhưng ngay khi lão bay thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đã lùi tới trước một người trung niên trong số hai tên Trúc Cơ trung kỳ kia. Hai người này cười lạnh, một kẻ giơ tay kháp quyết, ngay tức khắc biến ảo ra hàng trăm lưỡi hàn băng, quay tròn thành lốc xoáy kéo thẳng tới Mạnh Hạo. Mà mỗi băng nhận trong số kia rõ ràng đều có một kích toàn lực của Trúc Cơ sơ kỳ.

Mà kẻ bên cạnh lại vỗ túi trữ vật, ngay lập tức năm con ong độc to bằng nắm đấm bay ra, toàn thân đen sì, phát ra tiếng ong ong, duy chỉ có đuôi là đỏ đậm, hiển nhiên có chứa kịch độc.

- Không biết tự lượng sức mình!

Tên nam tử Trúc Cơ trung kỳ thi triển băng nhận lạnh lùng nói, lốc xoáy băng nhận của gã xoáy thẳng tới phía Mạnh Hạo. Mắt thấy nó sắp tới gần, Mạnh Hạo tay phải ôm Hứa Thanh, tay trái vung lên, nhất thời một con hỏa long dài chừng mười trượng bỗng xuất hiện. Lại có phong nhận gào thét khiến thân thể con hỏa long này bành trướng, trực tiếp hóa thành trăm trượng.

Mà thứ càng đáng sợ hơn chính là màu của con hỏa long đó, nó không còn là màu đỏ nữa, mà đã trộn thêm màu vàng kim!

Màu vàng kim đó là Thái Linh Kinh của Mạnh Hạo, khiến cho con rồng này thành kim long. Lúc nó bay lên, hai bên người bỗng nổi lên bướu, khi đụng tới lốc xoáy băng nhận kia thì hai cái bướu đó nổ bung, một đôi cánh thật lớn trực tiếp xòe ra, khiến cho hỏa long lúc này đã có được hình dạng của Ứng Long.

Thuật ấy là lúc trước khi Mạnh Hạo lần đầu gặp Côn Bằng thì yêu đan trong cơ thể chấn động, đầu óc chợt hiện hình ảnh truyền thừa, hiểu ra phương pháp.

Lúc này hắn thi triển ra, trong phút chốc biển lửa ngút trời. Đó là biển lửa mênh mông do đạo đài hoàn mỹ thi triển ra, tu vi Trúc Cơ trung kỳ căn bản không thể chống cự được Mạnh Hạo chút nào.

Rầm!

Chỉ khoảnh khắc, lốc xoáy băng nhận trực tiếp tan chảy, hóa thành một đám sương mù, bị biển lửa kia nuốt lấy. Sau đó, hỏa diễm Ứng Long rít gào, trực tiếp nuốt luôn tên nam tử Trúc Cơ trung kỳ sắc mặt đại biến, vô cùng hoảng sợ, đang nhanh chóng lui ra sau kia.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía, đó là âm thanh thê thảm khi bị đốt cháy, dư âm còn tại nhưng thân thể đã bị đốt thành tro bụi.

Tất cả đều chỉ xảy ra trong giây lát, khiến cho dù là lão già Trúc Cơ hậu kỳ hay tên nam tử trung niên thả ong độc ra còn chưa kịp phản ứng thì đã chấm dứt.

Cho đến khi Mạnh Hạo với sắc mặt bình tĩnh xoay người lại, hắn nhìn năm con ong độc đang vù vù vỗ cánh đầy dữ tợn kia, bước từng bước tới như đang chủ động nghênh đón năm con ong độc đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.