Ngã Dục Phong Thiên

Chương 287: Bình minh là lúc nở rộ



Tên mập vội ho một tiếng, nhìn nhìn Mạnh Hạo, thân mình cũng nhảy dựng lên, gã tu vi không đến Trúc Cơ, nhưng có một thân pháp bảo, không ít tu sĩ Kim Hàn Tông theo gã bay ra, cùng nhau vờn quanh nhảy vào trong tầng mây lốc xoáy.

Trần Phàm của Nhất Kiếm Tông, còn có một đám khác giờ phút này cũng lần lượt bay lên. Ở bên Huyết Yêu Tông, Lý Thi Kỳ thần sắc lạnh nhạt, nhưng những đệ tử khác bên cạnh cũng đã bay lên, trong đó có cả Vương Hữu Tài.

Mạnh Hạo nhìn tầng mây lốc xoáy kia, nhìn cái cây to vĩ đại giữa biển bên dưới lốc xoáy, hai mắt hơi nheo lại, trầm ngâm một lát thân mình đứng lên tiến về phía trước, nháy mắt thẳng đến lốc xoáy.

Nữ tử mà không có ai có thể nhìn thấy kia, nhìn Mạnh Hạo bước vào lốc xoáy, nhìn thân ảnh của hắn dần đi xa, ánh mắt trìu mến càng lộ rõ, nhưng thở dài một tiếng.

- Con đường của người, muốn tự mình đi, nếu có một ngày ngươi đến trước mặt ta, ngươi sẽ hiểu tất cả… Nếu đi không tới, dưới suối vàng địa phủ mẫu thân sẽ nhìn ngươi, chờ ngươi đầu thai.

Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, hai mắt nhắm lại xoay người thì thân ảnh của nàng cũng dần tan biến giống như chưa từng tới nơi này chưa từng xuất hiện.

Mặt biển quay cuồng, từng tầng sóng lớn chồng lên nhau gào thét, cuồng phong mãnh liệt đi qua khiến tât cả tu sĩ đáp xuống đều không tự chủ được bị cuốn đi, khó để đi tới được thân cây to lớn này.

Ở gần cây này mọi người giống như những con kiến nhỏ bé đối lập với sự to lớn của thân cây.

Dưới mặt biển, nhìn như có sóng to, nhưng lúc Mạnh Hạo đáp xuống trong nháy mắt hắn cúi đầu mạnh, hai mắt co lại hắn lờ mờ nhìn dưới đáy biển dường như tồn tại không ít bóng đen dẫn dụ, một luồng cảm giác nguy cơ tồn tại trong đầu hắn.

- Đây là thí luyện kén rể của Tống gia ta, không muốn đổ máu, cho nên nếu có chút nguy hiểm không thể hóa giải được, nói lời buông tha thì sẽ được truyền tống về đây.

Tống gia lão tổ Tống Thiên nói vang, giờ phút này toàn bộ mặt biển quanh quẩn âm thanh này, ngay cả gió cũng bỗng nhiên ngưng một chút, giống như không dám gào thét cùng âm thanh của lão.

Ngoài khơi, trên đại thụ che trời là tầng mây lốc xoáy vô tận, ở trên nữa là tiệc kén rể của Tống gia.

Lúc này đây, thanh âm của Lão Tổ Tống gia đã truyền xuống mặt biển phía dưới. Trong chớp mắt khi thân ảnh nữ tử mơ hồ kia biến mất, ở trong chỗ sâu của Tống, gia, nơi cất giữ đạo uẩn của Tống gia.

Trên cái hài cốt chỉ còn nửa thân trên, thân dưới đã trở thành hư vô, hai mắt bỗng nhiên lộ ra một chút u mang, ẩn tại bên trong u mang có một tia chần chờ thoáng hiện.

- Nàng… Rốt cuộc là ai? Có thượng tiên chi linh, nhưng lại không có thượng tiên chi cảnh…

- Lúc nàng nhìn phía thiếu niên nhìn như yêu thương nhẹ nhàng, như nồng đậm thương yêu, nhưng kỳ vọng trong mắt kia không phải thiếu niên họ Mạnh, mà là... Bỉ Ngạn hoa.... trên cơ thể thiếu niên kia!

- Nàng bảo lúc thiếu niên này đi đến trước mặt họ thì sẽ minh bạch tất cả, vì sao câu nói đơn giản này, ở ta nghe thì lại sởn gáy…

Lão giả trầm mặc, hai mắt dần dần lộ ra vẻ tang thương, lâm vào trầm tư.

- Còn nói, nếu như thất bại thì chờ thiếu niên này dưới hoàng tuyền chuyển thế. Những lời này rất hợp tình hợp lý, giống như thành thói quen… Chuyện này tu sĩ không có khả năng làm được, tu hành không có luân hồi, chuyển thế công dã tràng, nếu không cũng sẽ không xuất hiện Vãng Sinh động.

Ở Vãng Sinh, đó là sống thêm một đời, nhưng không có chuyển thế, mà phương pháp chuyển thể duy nhất chỉ có, chỉ có… Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết kia.

- Bỉ Ngạn hoa, dung nhập vào người như chuyển thế một đời, cho nên được gọi là Bỉ Ngạn(thế giới bên kia). Nếu hoa này tan ra, thì người không còn, mà hoa trường tồn. Nhưng chuyện thế gian không có tuyệt đối, nếu có thể hàng phục hoa này đem nuốt vào, thì thất sắc thăng tiên!

Hồi lâu, vị Lão Tổ duy nhất, còn tồn tại mà ít tộc nhân biết đến này của Tống gia, hai mắt chợt lóe, mà nửa thân thể bỗng nhiên bay lên, khi lão ở giữa không trung nửa người dưới lóng lánh u quang, mơ hồ xuất hiện đường nét thân dưới, một đầu tóc rối bay múa, cả người lão lại nửa quỳ ở tại bãi đá.

- Tiên này lai lịch thần bí, Tống gia ta nhiều thế hệ canh giữ Nam Vực. Kính xin tiên linh giải thích nghi hoặc.

Lúc lão giả mở miệng thì cắn chót lưỡi phun ra một ngụm tâm huyết mà đối với lão thì không nhiều lắm. Máu phun ra trong khoảnh khắc liền biến mất, nhưng ngay trong chớp mắt đó, nhật nguyệt chí bảo trên bầu trời Tống gia, cũng là mạnh mẽ chợt lóe, như có một đạo quang mang mà người ngoài nhìn không thấy, chốc lát liền xuyên qua núi non, chiếu xuống trước mặt lão giả kia, hóa thành một thân ảnh mờ ảo.

Thân ảnh này không thấy rõ là nam hay nữ, cả người đều bị vây trong mơ hồ, như tồn tại lại như không tồn tại…

Trong chớp mắt khi nhìn đến thân ảnh ấy, lão giả lộ ra vẻ mặt thành kính. Lão hiểu được đây là linh của chí bảo, linh này… chính là linh thể của vị Lão Tổ xưa nhất của Tống gia bọn họ ở Nam Vực, theo truyền thuyết sau khi thành tiên, lưu lại biến thành.

Tay phải hình bóng ấy nhẹ nhàng nâng lên, đặt tại thiên linh của lão giả.

Hồi lâu, thân thể lão giả chấn động mạnh một cái, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin, ngẩng đầu lên. Lúc đó thân ảnh hư ảo kia dần dần biến mất, dường như chưa từng xuất hiện.

- Bình minh là lúc nở rộ, chập tối là khi thành tiên, Bỉ Ngạn hoa chi mẫu.. Lê Tiên.. Mạnh Hạo này, hắn nguy hiểm…

Lão giả hít một hơi sâu, trầm mặc một lúc, không biết nhớ ra cái gì, như có suy nghĩ gì, nhưng lại không truyền xuống bất cứ mệnh lệnh gì, trước khi bị buộc đi sửa chữa truyền ra khẩu dụ cho thị nữ.

Giờ khắc này, ở dưới tầng mây lốc xoáy kia, sóng dữ ngập trời biển rộng giữa không trung, cuồng phong gào thét, tu sĩ bước vào bên trong nơi này chừng có vài chục người, nay đều ở vờn xung quanh bốn phía cây đại thụ che trời này.

Ai có thể là người đầu tiên phá bỏ phong ấn nơi này, tới gần đại thụ che trời, thì có thể chiếm ưu thế bước đầu trong trận chiến này.

Trờ thành con rể Tống gia, từ nay có nơi tu hành thâm hậu, nơi ấy chính là ước mong của tuyệt đại đa số tu sĩ, cho nên bọn họ mới đến nơi đây và lâm vào thế cạnh tranh nhau.

Nhưng Mạnh Hạo lại không phải vì con rể cùng ở rể gì đó, mặc dù Tống gia thích hợp cho hắn tu hành, nhưng tính cách Mạnh Hạo không quen ăn nhờ ở đậu, trừ khi có mục đích quan trọng, nếu không, trời cao biển trộng hắn thích một mình ngao du.

Nam tử hán bình thiên hạ, nhìn ánh sáng trời đất, xem phong cảnh vạn vật, phẩm chúng sinh ý, đây mới là cuộc sống Mạnh Hạo muốn. Lúc này hai mắt hắn sáng lên, khi ngẩng đầu nhìn phía tán cây che trời, nơi đó tồn tại một viên trân châu.

Mọi người không thèm để ý đến giá trị đích thực của viên trân châu đó, mà là đang tính toán ý nghĩa biểu tượng của nó. Duy nhất chỉ có Mạnh Hạo, hắn là người để ý trước, thậm chí nếu không phải là có hạt trân châu này tồn tại, Mạnh Hạo cũng sẽ không đến nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.