Ngã Dục Phong Thiên

Chương 385: Phượng Tổ đại nhân



Tàn hồn trong cơ thể thanh niên này, nhìn thì giống như đạt được cân bằng, nhưng vì có một giọt máu tươi kia của Mạnh Hạo, chỉ cần hắn muốn, có thể trong nháy mắt đánh rớt người này xuống đất, thậm chí có thể làm cho tàn hồn trực tiếp tan biến.

Phong Yêu Sư Huyết, một giọt có thể đủ làm cho tàn hồn tan biến một cách triệt để!

Thanh niên kia nhanh chóng rời đi, bên ngoài Thanh Nghênh Phong, Tử La Lão Tổ, mỹ phụ trung niên, còn có lão già mặt đỏ kia đều chờ đợi dưới núi. Khi bọn họ nhìn thấy người thanh niên kia, ba người đều thở ra một hơi, tiến lên ôm quyền cúi đầu.

- Chúc mừng tiểu tổ khôi phục!

Một màn này, tự nhiên sẽ không để người ngoài nhìn thấy, bốn phía đã sớm được ba lão già này che đậy.

- Thi nhân không thuộc về thế giới này, cực kỳ khó chơi, Vương lại ngủ say nữa rồi. Lần này chúng ta hành tẩu nhân gian, lại không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Vương giao cho…. Nhưng mà các ngươi làm tốt lắm, tìm được người không tệ, cuối cùng có thể giúp ta khôi phục lại, như vậy liền còn có cơ hội!

Thanh niên kia thản nhiên nói, liếc nhìn ba vị tu sĩ Nguyên Anh một cái.

- Sắp xếp tàn tổ khác đi qua đi, về phần… Phượng Tổ đại nhân, nàng không thể gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu như những người tiếp theo thành công thì mới dẫn nàng tới…

Thanh niên nói xong liền nhoáng lên một cái, trong phút chốc đã hóa thành một luồng khói đen, trực tiếp biến mất. Đây không phải là thuấn di, mà là dung nhập vào thiên địa.

Ba người Tử La Lão Tổ cung kính cúi đầu, vừa đứng dậy thì ba người nhìn nhau một cái, đều lộ vẻ chua xót thầm than, rời đi. Sắp xếp mười hai người khác, tất cả đều đưa tới chỗ Mạnh Hạo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo ở trong Thanh La Tông, hắn lần lượt trị liệu cho những người được gọi là tiểu tổ. Vì hắn mà Thanh Nghênh Phong này đã trở thành nơi cực kỳ trọng yếu của Thanh La Tông.

Mọi yêu cầu của hắn, chỉ cần đưa ra thì không cái nào là không được thỏa mãn. Mạnh Hạo há có thể không chớp cơ hội này mà nói ra rất nhiều loại đan dược. Hắn đã dần dần góp đủ dược thảo luyện chế Kim Đan Hoàn Mỹ. Thấy hắn liên tục thu lấy đủ loại thảo dược, Chu Đức Khôn thèm đỏ mắt, cũng đưa ra vài loại thảo dược.

Vì thế, trong lúc hai người tại đây luyện đan thì đều cùng nhau ăn bớt.

Mà huyết mạch ba đời thì Mạnh Hạo cũng lấy được không ít, thứ này không có liên quan gì tới luyện đan, nhưng lại rất cần thiết cho Mạnh Hạo luyện chế Huyết Thân, vì vậy hắn tự nhiên không bỏ qua.

Về phần những người không có tổ huyết, Mạnh Hạo cũng không quá ép buộc, chỉ là kéo dài thời gian luyện đan lên mấy ngày.

Cho đến một ngày, Chu Kiệt mang sắc mặt tái nhợt tiến vào trong phòng Mạnh Hạo. Tại trong Thanh La Tông này, từ lần gặp trước, đến bây giờ Mạnh Hạo mới gặp lại Chu Kiệt. Chu Kiệt vừa khoanh chân ngồi xuống, Mạnh Hạo liền trầm ngâm một lúc rồi mới bắt đầu luyện đan.

Sau Chu Kiệt, còn lại là Hàn Bối, cô gái này rất cẩn thận, khi xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, Mạnh Hạo vừa nhìn thấy nàng liền bỗng nhiên cười.

- Phương đại sư…

Hàn Bối nhìn thấy Mạnh Hạo cười thì trong lòng nhất thời khẩn trương. Mà lúc này, trong đầu nàng cũng vang lên giọng nói của Lão Tổ Hàn gia.

- Cẩn thận kẻ này, hắn không đơn giản, chắc là đã nhận ra lão phu!

Đây không phải lần đầu tiên Lão Tổ Hàn gia mở miệng, ngày trước ở ngoài Thanh La Tông, Hàn Bối khẩn trương cũng chính vì lời của Lão Tổ Hàn gia.

Mạnh Hạo vẫn bình thản như thường, sau khi cười xong thì bắt đầu luyện đan. Sau khi luyện ra đan dược, Mạnh Hạo lại nhìn về Hàn Bối, lúc này, vẻ mặt của Hàn Bối vẫn như thường, nhưng trong lòng đã hoàn toàn chấn động, mà giọng nói của Lão Tổ Hàn gia cũng trở nên run run rồi.

- Đan dược này… không thể nuốt!!! Người này, người này….

- Phương đại sư, đan dược này, sau khi trở về rồi tiểu muội sẽ uống…

Hàn Bối bình tĩnh đứng dậy, không lộ ra chút khác biệt gì, còn khẽ cười nói.

- Chu sư huynh, tại hạ có chút việc tư muốn nói chuyện cùng vị Hàn đạo hữu!

Mạnh Hạo không nhìn Hàn Bối, mà quay lại nhìn Chu Đức Khôn, ôm quyền nói.

Chu Đức Khôn cười ha hả, lão đã sớm phát hiện có điều không thích hợp, nhưng mấy ngày này có được thu hoạch không tệ, vì vậy lão nghe thế cũng không nói gì, xoay người ra khỏi phòng.

- Phương đại sư…

Thấy Chu Đức Khôn rời đi, Hàn Bối âm thầm trở nên khẩn trương, nhưng vẻ mặt vẫn giữ vững như thường, nét cười như hoa, đang chuẩn bị muốn nói gì đó.

- Ngươi có thể không nuốt viên thuốc này, nhưng Phương mỗ muốn một cái nhân tình! Ngày sau nếu ta cần đến, ngươi phải hoàn thành!

Mạnh Hạo nhìn Hàn Bối, hai mắt thâm thúy, như nhìn xuyên thấu vào hai mắt Hàn Bối.

Hàn Bối cắn răng nhìn Mạnh Hạo, dù nàng có tâm cơ rất nặng, nhưng hôm này cũng không suy nghĩ được gì, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

- Lời của Phương đại sư, tiểu muội có chút không hiểu, nhưng đại sư yên tâm, một cái nhân tình này, tiểu muội đáp ứng!

- Cho Phương mỗ cái nhân tình này, không phải là ngươi, mà là cái hồn thứ ba trong cơ thể ngươi!

Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, những lời này rơi vào trong tai Hàn Bối, giống như là tiếng sấm nổ, làm cho sắc mặt nàng hoàn toàn đại biến.

Nàng đang muốn nói gì, nhưng trong thiên linh của nàng đột nhiên có một luồng hơi thở màu lam tràn ra, nó chậm rãi ngưng tụ, hóa thành một hư ảnh một nam tử trung niên, y ngước mắt nhìn Mạnh Hạo, sau hồi lâu mới gật đầu một cái.

- Hàn gia, thiếu ngươi một cái nhân tình!

Thân ảnh này truyền ra thanh âm tang thương.

Mạnh Hạo ôm quyền vái một cái, thân ảnh kia mới biến mất. Hàn Bối hít sâu một cái, kinh hãi nhìn Mạnh Hạo. Sau một lúc nàng mới nhanh chóng xoay người rời đi. Vừa ra khỏi lầu, nàng lập tức khôi phục tâm thần, trong mắt liền lộ vẻ âm lãnh bước đi về phía xa, người ngoài không phát hiện ra dị thường.

Luyện đan liên tục hơn một tháng, cho đến hôm nay, Thanh La Tông đưa tới người cuối cùng, người này… chính là Hứa Thanh!

Được đưa tới cuối cùng, với lịch duyệt của Mạnh Hạo tự nhiên nhìn ra không ít manh mối. Hiển nhiên thân phận của Hứa Thanh bây giờ ở Thanh La Tông đã không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Tàn hồn trong cơ thể nàng cũng có thân phận cực kỳ tôn quý.

Điều này làm cho Mạnh Hạo càng thêm giữ vững phán đoán của mình. Tại khi Hứa Thanh được đưa tới, toàn bộ Thanh Nghênh Phong đã không còn giống như những ngày trước. Quầng sáng bên ngoài chẳng những mạnh mẽ hơn mấy lần, Mạnh Hạo thậm chí còn cảm nhận được, khoảng trời bên ngoài kia cũng có vô số tàn hồn, những tàn hồn này tràn ngập bốn phía, đều ngóng nhìn vè trong này.

Những phát hiện này làm cho đáy lòng Mạnh Hạo trầm xuống, nhưng vẻ mặt không lộ ra chút gì khác lạ. Hứa Thanh vừa tiến vào lầu liền khoanh chân ngồi đó, rất bình tĩnh, mà vẻ mờ mịt trong hai mắt cũng đã giảm đi rất nhiều.

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh một cái, nhất là liếc nhìn lên trán nàng. Hắn mở ra quầng sáng Chủ Lô, ngồi bên trong luyện chế đan dược. Lúc luyện chế, tuy rất bình tĩnh, nhưng máu mà hắn nhỏ vào lại không phải là máu bình thường, mà là tâm huyết tu vi của hắn.

Giọt máu này, là tinh hoa tính mạng của hắn, ẩn chứa Cửu Đại Phong Yêu cường đại, chấp niệm của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.