Cho đến khi tiếng sấm sét thứ tám truyền ra, hơn phân nửa thế giới Tiên Thổ tràn ngập trong tiếng sấm sét ngập trời. Chẳng những là hình ảnh ở chỗ Mạnh Hạo bắt đầu vặn vẹo, mà giờ phút này hình ảnh của mấy người khác, cũng chỉ trong một cái chớp mắt liền bắt đầu vặn vẹo, giống như là sắp bị xé nứt, sắp bị sụp đổ.
Điều càng kinh người hơn đó là, mọi người trên đỉnh núi rõ ràng nhìn thấy mấy người trong mấy tấm hình khác, giờ phút này đều dừng lại bước chân, trong nháy mắt vẻ mặt tất cả đều biến hóa, cả đám đều mang theo biểu tình khó tin.
Hiển nhiên là mấy người kia cũng đã nghe được tiếng sấm sét, bọn họ đã thấy được kiếp vân, đều bị cảnh tượng này làm cho rung động. Phải biết rằng cho dù là Diệp Phi Mục luyện đan lúc trước, dẫn đến dị tượng, cũng gần như chỉ có bản thân y có thể nhìn thấy mà thôi. Những người khác cho dù đều là ở Tiên Thổ, nhưng là con đường của mỗi người khác nhau, như đạo bất đồng, cho dù là đối phương có động tác lớn hơn nữa, cũng đều không thể nhìn thấy, không thể nhận ra.
Nhưng lúc này, cảnh tượng quỷ dị kinh người này, đã nói rõ, sấm sét do đan dược mà Mạnh Hạo luyện chế ra dẫn đến, lại có thể đập nát bức tường cản trở, làm cho tất cả những người tham dự đều có thể nhìn thấy.
- Làm sao có thể như thế?
- Chủ Lô Phương Mộc này, hắn…Hắn đang làm cái gi?
Tên mập trợn mắt há hốc mồm, hơi thở dồn dập, rất nhanh trong hai mắt hiện ra những tia sáng kích động hưng phấn, thân thể của gã run lên, nội tâm hò hét. Mạnh Hạo quật khởi ở trong Tiên Thổ, nhưng gã ở ngoài này còn muốn hưng phấn hơn hắn.
Hai mắt Hàn Bối chợt lóe lên, vẻ mặt lại khôi phục như thường, nàng nghĩ, đây có lẽ mới là Phương Mộc đan sư mà nàng quen biết.
An Tại Hải đang khoanh chân ngổi ở chỗ kia, hào quang trong hai mắt cực kỳ mãnh liệt, giờ phút này vẻ mặt các Tử Lô khác ở xung quanh cũng đều là biểu tình ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Đúng lúc này, tiếng sấm sét thứ chín cuồn cuộn vang lên.
Tiếng sấm sét này xuất hiện, oanh động toàn bộ thế giới Tiên Thổ, lay động Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục trên Tử Đông Sơn, chấn kinh toàn bộ nhóm người.
Ở trong mắt đám người Sở Ngọc Yên, bọn họ thấy được toàn bộ bầu trời, giờ phút này đều bị kiếp vân vô biên vô hạn bao trùm, kiếp vân này to lớn không nhìn thấy điểm cuối, một mảnh dày đặc. Theo tiếng sấm sét nổ vang, vô số tia chớp chạy trong tầng mây, khí thế kinh người.
- Là ai...?
Sắc mặt Sở Ngọc Yên tái nhợt như thất thần, thì thảo nói nhỏ. Giờ phút này nàng không thể nhìn thấy ai đã làm ra một cảnh tượng kinh người như vậy. Trong đầu óc nàng người thứ nhất hiện lên chính là Diệp Phi Mục, nhưng chính nàng cũng không biết tại sao, trong nháy mắt đó, bóng dáng của Diệp Phi Mục lại bị một người đáng ghét khác thay thế.
Sắc mặt Diệp Phi Mục cũng tái nhợt, y ngơ ngác nhìn lên bầu trời, vẻ mặt liên tục biến hóa, y thật sự không dám tin, với vẻ mặt phức tạp đem theo đủ loại khó tin, làm cho đầu óc y đến nay vẫn là một mảnh trống rỗng.
Nhưng theo tiếng sấm sét thứ chín truyền ra, rung động trước nhất cũng không phải là hai người Sở, Diệp, mà là đám đông mọi người ở trên đỉnh núi. Bởi vì trong khoảnh khắc tiếng sấm sét thứ chín truyền ra, vậy mà lại có ảnh hưởng tới ngoại giới. Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, khiến cho giờ phút này, trên bầu trời Đông Lai Sơn cũng bắt đầu có mây đen cuồn cuộn xuất hiện, những tia chớp lần lượt thay đổi, tiếng sấm rền vang ngập trời.
Cảnh tượng này xuất hiện làm cho An Tại Hải mạnh mẽ đứng lên, các Tử Lô khác ở xung quanh, cũng đều chấn động tâm thần, Đan Quỷ trong trầm mặc, tay phải nháy mắt nâng lên, bắn về phía trước.
Lúc trước, một chỉ này có thể làm cho kiếp vân của Diệp Phi Mục tiêu tán đi. Còn bây giờ, một chỉ này, chỉ có thể làm cho sấm sét không tìm thấy lực ứng kiếp mà biến mất đi, nhưng kiếp vân trong Tiên Thổ vẫn tồn tại như cũ.
Mắt nhìn thấy kiếp vân đã đến thời khắc mấu chốt, trên trán Mạnh Hạo tràn đầy mồ hôi, đôi mắt lộ ra vẻ chấp nhất, sau mấy hơi thở sâu, hắn khẽ quát lên một tiếng, hai tay hướng về phía lò luyện đan trong hư không, nhấn một cái.
Dưới một cái nhấn này, tiếng nổ vang kinh thiên động địa, quanh quẩn truyền khắp bốn phía, lò luyện đan của hắn lại xuất hiện một cái khe, sau những tiếng ken két thì trong nháy mắt nổ bung. Trong một khắc sau khi nổ bung, một viên đan dược không có màu sắc, một viên đan dược nửa trong suốt ở trong khối khí đục ngầu, trong một cái chớp mắt bay ra. Đúng lúc này kiếp vân mạnh mẽ co rút lại, một tia chớp cỡ một con người, trong khoảnh khắc hạ xuống.
Đan Quỷ hai mắt chợt lóe miệng thốt ra một tiếng:
- Tán!
Một tiếng vang lên, trên thế giới Tiên thổ giống như có thêm một pháp tắc vô hình, pháp tắc này có thể ảnh hưởng tất cả, bóp méo bầu trời, cải biến tia chớp, che đậy kiếp vân. Làm cho trên thế giới tràn đầy kiếp vân tại đây, trong một nháy mắt này, trời như bị thay đổi, nháy mắt biến mất.
Mà tay Mạnh Hạo thì vươn ra, hắn trực tiếp cầm lấy viên đan dược nửa trong suốt vào trong tay.
Ngoại giới hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều ngưng tụ vào chỗ tay phải của Mạnh Hạo trong tấm hình, tay phải của hắn đã là nơi tập trung ánh mắt của tất cả đan sư, Chủ Lô, còn có cả Tử Lô, còn có cả toàn bộ đệ tử của các tông môn khác, cùng với những người có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thêm mấy người có tu vi nửa bước Lão Tổ.
Họ đều ngóng nhìn không chuyển mắt.
Bọn họ muốn biết, đan dược dẫn đến cảnh tượng kinh thiên động địa như vậy, thậm chí ảnh hưởng còn vượt ra khỏi thế giới Tiên Thổ, lan tràn ra thế giới bên ngoài kia, có thể mở ra...
Bao nhiêu bậc thang!
Chờ trong giây lát, số bậc thang vẫn là chín bậc, không nhiều hơn một bậc cũng không ít hơn một bậc.
Mặc dù là như vậy, nhưng giờ đây cũng không có ai bàn tán gì cả, bởi vì chỉ trong một cái chớp mắt, khi Mạnh Hạo buông lỏng bàn tay ra, viên đan dược nửa trong suốt kia từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, trôi nổi giữa không trung, thế nhưng lại… Tách ra chín tia sáng chín màu. Ở bên trong những tia sáng này, viên đan dược này vẫn chậm rãi chuyển động, dần dần trong đó hình như có hư ảnh của Cửu Bảo Châu Liêm hoa rõ ràng xuất hiện.
Cửu Bảo Châu Liêm hoa này trông rất sống động, trong nháy mắt khi nó xuất hiện, nó hấp dẫn ánh mắt mọi người ở ngoại giới. Những ánh mắt này mang theo đủ loại suy nghĩ, khiếp sợ có, kinh hoàng có, không thể tin được cũng có, còn có những tiếng nổ vang bên trong đầu óc hóa thành mờ mịt.
- Đây là…từ không sinh có.
Tại đây, ở bên trong không khí yên tĩnh này, giọng nói của An Tại Hải bỗng nhiên truyền ra, hơi thở dồn dập, ông ta mạnh mẽ đứng dậy, mặc dù trong lòng cũng có đoán trước, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thì đầu óc vẫn nổ vang, tâm thần chấn động.
Nguyên bản ông ta không phải như vậy, nhưng ông ta là đan sư, đan đạo là thứ ông ta chấp nhất theo đuổi. Cho nên ở trên phương diện đan đạo, ông đã không còn là một lão quái không còn màu sắc hỉ nộ ái ố, mà là thật sự chí tình chí nghĩa.