Ngã Dục Phong Thiên

Chương 439: Đan đỉnh phương mộc!



Còn có đệ tử ngoại tông, cả đám đều khiếp sợ, đầu óc ầm ầm, cho dù là đám nửa bước Lão Tổ cũng đều đồng loạt mở to mắt, mạnh mẽ đứng lên, lộ ra một chút rung động.

Đan dược phô thiên cái địa, mùi thuốc thành sương, cuồn cuộn khuếch tán, khiến cho đỉnh núi Đông Lai sơn trong khoảng thời gian ngắn tràn ngập ở bên trong đan hương khó có thể hình dung, cỏ xanh trên mặt đất điên cuồng giãy dụa, thậm chí bầu trời còn xuất hiện mây đen cuồn cuộn, lôi đình nổ vang truyền khắp toàn bộ mặt đất Đông Lai quốc.

Cũng chính trong cái chớp mắt này, những đan dược bị Mạnh Hạo ném ra, ở giữa không trung rõ ràng ngưng tụ cùng một chỗ, hợp thành một cái cự đại đỉnh, sừng sững ở giữa không trung, hào quang vạn trượng!

- Thế thêm vào thân phận của Đan Đỉnh đại sư, thì có đủ tư cách hay không?

Ở một khắc này, thanh âm của Mạnh Hạo, mang theo lạnh nhạt, truyền khắp bát phương!

Hơn một ngàn đan dược ngưng tụ thành đỉnh, đan hương khuếch tán bốn phương tám hướng, mọi người nơi đây, tại một cái chớp mắt này, toàn bộ đều hô hấp dồn dập, bị Đan Đỉnh thật lớn kia kinh sợ, một mảnh yên tĩnh.

Lâm Hải Long mạnh mẽ đứng dậy, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra hào quang trước nay chưa từng có.

An Tại Hải ở bên cạnh, ông ta biết được thân phận của Mạnh Hạo, nhưng vẫn bị hơn một ngàn đan dược hình thành Đan Đỉnh này, cùng với nhiều cửu tuyệt đan như vậy, chấn động đến lặng người ở nơi đó.

Những Tử Lô đan sư khác, cũng đều một đám chấn động, số lượng cửu tuyệt đan này, đỉnh ấn trên những đan dược này, cả kinh hoàn toàn thuyết minh thân phận của Mạnh Hạo, không ai sẽ ngu xuẩn, ở phía sau, còn đi hoài nghi Mạnh Hạo này không phải Đan Đỉnh!

Nếu hắn không phải Đan Đỉnh, hắn làm sao có thể có nhiều cửu tuyệt đan như vậy!

Nếu hắn không phải Đan Đỉnh, hắn lại há có thể có được đan đạo từ không sinh có, kinh thiên động địa, ở khu vực thí luyện thứ ba kia chứ!

Hồi tưởng từng màn lúc trước, nhìn lại Đan Đỉnh giữa không trung, vô luận là ai, đều rõ ràng hiểu được, Đan Đỉnh đại sư trong truyền thuyết kia, chính là Phương Mộc trước mắt này!

Diệp Vân Thiên sắc mặt tái nhợt, thân mình từng bước từng bước lui ra phía sau, hô hấp dồn dập, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Lão mặc dù biết được Diệp Phi Mục không phải Đan Đỉnh, nhưng vô luận như thế nào, cũng không có dự liệu được, Phương Mộc trước mắt này dĩ nhiên lại là Đan Đỉnh đại sư thần bí kia. Nguyên bản ở trong lòng lão, đối với Đan Đỉnh đại sư nọ, đã phán đoán là người khác, vả lại rất là nhận định, nhưng hôm nay một màn nghịch chuyển này, nhất thời làm cho đầu óc Diệp Vân Thiên choáng váng!

Danh hiệu Đan Đỉnh đại sư, trình độ vang dội ở Nam Vực hiện nay, đã cực kỳ tôn cao, được vinh dự là đệ nhất nhân dưới ba vị đại sư, thậm chí đã có không ít người cho rằng, Đan Đỉnh đại sư, sẽ là vị đại sư thứ tư của Nam Vực.

Thân phận như vậy, nội tình như vậy như một chưởng kinh thiên, trong phút chốc tát thẳng lên trên mặt Diệp Vân Thiên, làm cho gương mặt lão nóng rát, giờ phút này đầu óc cũng trống rỗng.

Lão nghĩ đến những lời mình nói lúc trước, khi nãy Phương Mộc này hỏi lão, vì sao hắn không đủ tư cách, những lời mà lão đã nói ra..... Nghĩ đến đây càng khiến cho Diệp Vân Thiên cảm thấy trên mặt nóng rát, dường như vô cùng xấu hổ.

Nếu Đan Đỉnh đại sư còn không có đủ tư cách trở thành Tử Lô, như vậy thiên hạ này, ai còn có tư cách trở thành Tử Lô, tám Tử Lô đan sư bọn họ, cũng thật là hoàn toàn có được tư cách này sao...

Thân thể Diệp Phi Mục run run, trên mặt đã không có chút huyết sắc, giống như tro tàn, y ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, kinh ngạc nhìn Đan Đỉnh thật lớn trên bầu trời. Trong đầu trống rỗng, giống như mất đi năng lực tự hỏi.

Y từ đầu tới cuối đều biết mình không phải vị Đan Đỉnh thần bí kia, nhưng khi càng ngày càng có nhiều người cho rằng người đó là y, thì dù y có ý đi nói ra chân tướng, nhưng cuối cùng lại giữ im lặng.

Bởi vì cần cái thân phận này, vì thân phận này sẽ trợ lực rất lớn cho y trở thành Tử Lô. Cho nên, cho dù là Sở Ngọc Yên tới hỏi thăm, y vẫn giữ im lặng, như đã ngầm thừa nhận.

Nhưng trên thực tế ở nội tâm của y, đối với vị Đan Đỉnh đại sư kia, y cực kỳ kính nể, cho nên ý rối rắm thủy chung tồn tại.

Giờ phút này, khi y rung động phát hiện, thì ra Phương Mộc trước mắt này chính là Đan Đỉnh đại sư thần bí, y liền lâm vào mờ mịt.

Thân mình Sở Ngọc Yên run run, đầu óc nàng vù vù, một màn biến hóa này khiến nàng có chút không thể tiếp nhận. Bộ dạng Phương Mộc cùng bộ dáng Đan Đỉnh đại sư trong cảm nhận của nàng, cho tới bây giờ vốn chưa từng có liên quan, thậm chí nàng từng hơn một lần cho rằng Diệp Phi Mục là Đan Đỉnh.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy những đan dược kia tạo thành Đan Đỉnh. Nhìn thấy Mạnh Hạo lạnh nhạt, bên tai còn quanh quẩn lời nói của Mạnh Hạo thì trên mặt của nàng cũng hiện lên vẻ mờ mịt, còn có khó có thể tin nổi.

Điều này làm cho nàng chẳng biết làm thế nào, một Phương Mộc từ nhiều năm trước, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy thì đã cảm thấy phiền chán lại chính Đan Đỉnh là mà nàng âm thầm quý mến. Một màn này biến hóa, làm cho Sở Ngọc Yên trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận, sững người tại chỗ.

Trong thoáng chốc, tất cả Chủ Lô đan sư ủng hộ Diệp Phi Mục khi nãy, cả đám đều sắc mặt ầm ầm đại biến, lộ ra vẻ khó tin, lộ ra biểu tình khiếp sợ, không thể tin. Sở dĩ bọn họ ủng hộ Diệp Phi Mục, trừ bỏ quan hệ lúc bình thường ra, quan trọng nhất chính là thân phận Đan Đỉnh đại sư của y.

Nếu nói bọn họ ủng hộ Diệp Phi Mục, không bằng nói bọn họ là đang ủng hộ Đan Đỉnh đại sư, ở trong nội tâm của đan sư Đan Đông nhất mạch, Đan Đỉnh đại sư trong truyền thuyết kia, đã trở thành sự sùng bái thứ hai trong lòng bọn sau Đan Quỷ rồi.

Cho nên bọn họ ủng hộ Diệp Phi Mục. Nhưng trong nháy mắt, tình thế nghịch chuyển, thân phận Phương Mộc hiển lộ, lời nói còn quanh quẩn, đã trở thành từng tia sấm sét, ầm ầm nổ vang trong đầu các Chủ Lô nơi đây.

Làm cho bọn họ một đám ngơ ngẩn tại chỗ, những đan sư bình thường ở xung quanh thì một đám thay phiên hít vào một hơi sâu, lộ ra rung động mãnh liệt.

- Thì ra, Phương Mộc Chủ Lô mới là Đan Đỉnh đại sư chân chính...

- Nhiều cửu tuyệt đan như vậy, cũng chỉ có Đan Đỉnh đại sư mới có thể luyện chế ra được, Phương Mộc... Hắn đúng là Đan Đỉnh đại sư!!

Không có người nói chuyện, nhưng nơi đây, nội tâm ai nấy đều oanh động, sự rung động cứ thế quanh quất bên trong tâm thần mỗi người.

Trừ bỏ người của Đan Đông nhất mạch ra, giờ phút này tu sĩ của các tông môn khác ở xung quanh, trên mặt của từng người cũng đều mang theo vẻ khó tin, sắc mặt nhất tề biến hóa.

Tử La Lão Tổ của Thanh La Tông, sững sờ tại chỗ, lão liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, trong giây lát nghĩ tới lúc đối phương tại trong tông môn của mình luyện chế đan dược, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao đan dược hữu hiệu như thế rồi. Bởi vì người trước mắt, không phải Chủ Lô tầm thường, mà chính là... Đan Đỉnh đại sư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.