Ngã Dục Phong Thiên

Chương 476: Động phủ của Hoàng đại tiên



Mạnh Hạo không có chú ý thú con này, bay lên vòng quanh núi này xem một hồi, trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng, nhoáng lên một cái, bay thẳng về phía một khe nứt gãy trong núi.

Cái khe này uốn lượn, nối liền với phía dưới, rất nhanh ở ngay trước mặt Mạnh Hạo, xuất hiện đại môn một động phủ, Mạnh Hạo vung tay phải lên, đại môn này lập tức run run, từ từ mở ra.

Động phủ không lớn, bốn phía còn có một chút tro bụi, hình như có một đoạn thời gian không có người ở lại, lưu lại mấy hơi thở, là bộ dạng Ngưng Khí tầng năm tầng sáu, có thể thấy được nguyên chủ nhân của động phủ này, tu vi không cao.

Mọi nơi nhìn nhìn, Mạnh Hạo vung tay áo lên, nơi đây lập tức như nổi gió, tất cả tro bụi toàn bộ tiêu tán, hơi ẩm cũng trong nháy mắt biến mất.

Mạnh Hạo lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, thở phào một hơi, trong mắt lộ ra trầm tư, một lát sau, tay phải hắn bấm tay niệm thần chú hướng đại môn động phủ chỉ một cái, đại môn này lập tức đóng lại, phía trên còn xuất hiện vài cái ký hiệu, phong ấn động phủ lại.

- Thương thế lúc này đã khôi phục năm thành, lần này bị thương thực quá nặng...

Mạnh Hạo lấy ra đan dược nuốt vào, nhắm mắt ngồi xuống, tranh thủ thời gian để khôi phục thương thế của mình.

Bản thân hắn chính là đại sư đan đạo, đối với đan dược chữa thương, thì cứ dựa vào thương thế của mình mà đi luyện chế, cho nên hiệu quả tự nhiên tốt nhất.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nơi này rất yên tĩnh, ở bên trong yên tĩnh nơi đây, trong động phủ một mảnh tối đen, Mạnh Hạo một mình một người khoanh chân ngồi xuống. Khi từ trong nhập định thức tỉnh, mở mắt ra thì thấy một mảnh tối đen, đầu óc không khỏi sẽ hiện lên từng màn ở Tử Vận Tông.

- Quý gia...

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút hàn mang, một lần nữa nhắm mắt.

Ba tháng bất tri bất giác dần dần đi qua, thương thế của Mạnh Hạo cũng khôi phục hơn phân nửa, giờ phút này đã hồi phục tám phần, dựa theo dự tính của hắn, thêm mấy tháng nữa là có thể hoàn toàn khôi phục như thường, đạt tới trạng thái cao nhất, thậm chí còn tinh tiến thêm.

Bất quá khiến Mạnh Hạo cảm thấy kỳ dị là ba tháng đã trôi qua, nhưng lại vẫn chưa có một người nào của Quý gia đuổi theo, việc này khiến cho Mạnh Hạo không khỏi có rất nhiều liên tưởng.

- Chẳng lẽ là sư tôn...

Mạnh Hạo bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, trầm mặc xuống.

Hồi lâu, Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, đang muốn nhắm mắt tiếp tục chữa thương thì bỗng nhiên vẻ mặt khẽ động, nhìn về phía ngoài động phủ.

Lúc này cách ngọn núi thấp chừng trăm dặm đang có một trung niên tầm ba mươi tuổi, thân hình gầy gò cẩn thận nhìn bốn phía, rất nhanh đi về phía trước.

Y tu vi không cao, bộ dạng chỉ khoảng Ngưng Khí tầng sáu, trong ánh mắt có quang mang hung tàn, nếu là ở Nam Vực, gặp phải tu sĩ trình độ ngang nhau, người này hơn phân nửa là sẽ thủ thắng.

- Lần này thật là xui xẻo, cái chỗ rách nát kia, cư nhiên mệt nhọc lão tử hai năm!

Nam tử trung niên nghiến răng nghiến lợi, cảnh giác nhìn bốn phía, rất nhanh đi về phía trước, phương hướng đến chính là ngọn núi thấp.

Giống như ngựa quen đường cũ, nam tử trung niên này sau khi tới gần núi thấp, đầu tiên là nhìn nhìn bốn phía, xác định không gặp nguy hiểm, cũng không có người đi theo, lúc này mới nhảy vào trong cái khe, từ cái khe đi xuống phía dưới.

- Về sau tuyệt không thể lại đi địa phương quỷ quái kia nữa, cũng may lúc này tuy nói bị nhốt hai năm, nhưng nhưng không có lo lắng tính mạng, không giống như một số người khác, đều chết gần hết rồi.

Nam tử trung niên thở dài, từ sau khi bước trên con đường tu chân này, y đã trải qua không ít chuyện, thấy được không ít sinh tử, giờ phút này không nói chết lặng, nhưng cũng có chút tập mãi thành thói quen.

- Nói trắng ra là, còn không có đan dịch.

Nam tử trung niên thầm thì nói vài câu, đi tới ngoài cửa lớn động phủ, tay phải vung lên, ném ra một miếng lệnh bài.

- Nhưng mà có thể có được động phủ của mình, ta coi như là người có cơ duyên tạo hóa.

Nam tử trung niên có chút đắc ý, cả người trầm tĩnh lại, tính quay về động phủ nghỉ ngơi.

Nhưng rất nhanh y liền mở to hai mắt, nhìn lệnh bài mình ném ra chợt lóe chợt lóe, nhưng đại môn động phủ này lại không có mở ra.

- Hỏng rồi?

Nam tử sửng sốt, tiến lên gỡ lệnh bài xuống, nhìn kỹ một chút, đang muốn thử lại, bỗng nhiên dư quang thấy được dấu vết bụi đất đại môn động phủ từng bị mở ra trên mặt đất, so sánh với tro bụi bốn phía, dấu vết rất rõ ràng.

Vừa nhìn thấy cái này, trong mắt của y lập tức lộ ra tức giận, há có thể không rõ, động phủ này của chính mình, là bị người ta đoạt mất rồi!

- Tên đui mù nào, dám đoạt động phủ của Hoàng gia gia ngươi, còn không lăn ra đây cho lão tử!!

Nam tử họ Hoàng này lập tức tức giận mở miệng, y có phán đoán của mình, chỗ động phủ này linh khí đã sớm khô kiệt, tu sĩ Ngưng Khí đẳng cấp cao có thể xem trọng nó rất ít, lại càng không cần phải nói tu sĩ cường đại khác.

Vả lại động phủ này bị y chiếm cứ những năm nay, tuy nói cũng có người nhân cơ hội đến đây đến cướp đi, đều là người cùng cảnh giới với y, không hơn là bao, đều là từng người một bị y giết hết, thế nên cuối cùng y mới trở thành chủ nhân của động phủ nho nhỏ này.

Vì thế lần này y lập tức liền đoán được, đích thị là chính mình hai năm không trở về, vì thế động phủ lại bị người đoạt đi.

- Mở cửa, con bà nó chứ, nơi này là địa bàn của Hoàng gia gia ngươi, là động phủ của Hoàng gia gia ngươi, phụ cận bát phương, người nào không biết Bát Tí Long Vương Hoàng đại tiên ta!

Trong động phủ, Mạnh Hạo nhíu mày, động phủ này phía trước thoạt nhìn hoang phế, thật không nghĩ đến lại còn thực sự có chủ...

- Ta xem ngươi là ăn gan hùm mật gấu rồi, ngay cả động phủ của Hoàng gia gia ngươi cũng dám đoạt!

Hoàng đại tiên rống lên vài câu, mắt thấy trong động phủ không có thanh tức gì, hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên bấm tay niệm thần chú, ấn mạnh về phía trước một chỉ. Một chỉ này, y mặt đỏ tai hồng, nhưng lại có một luồng hỏa diễm nháy mắt phun ra, hóa thành một cái hỏa đoàn cao hơn người, phóng thẳng về phía đại môn động phủ.

Một tiếng nổ vang quanh quẩn tại cái chỗ chật hẹp này, thanh âm của Hoàng đại tiên lại truyền ra.

- Còn không mở cửa, ngươi đây nên...

Không đợi y nói xong, bỗng nhiên, đại môn động phủ vô thanh vô tức mở ra, lộ ra khe hở, Hoàng đại tiên hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ xem ra thuật pháp của bản thân đã uy hiếp được đối phương. Giờ phút này y mang theo tức giận, nhưng cũng không có lập tức bước vào, mà là trong mắt lộ ra cảnh giác.

Cho đến khi đại môn động phủ hoàn toàn mở ra, bụi đất nơi đây không hề bay lên thì Hoàng đại tiên lập tức liếc mắt liền thấy được trong động phủ, Mạnh Hạo giờ phút này vẻ mặt bình tĩnh.

- Bà nội ngươi.....

Hoàng đại tiên vừa thấy Mạnh Hạo chỉ có một người, nhất thời nội tâm nắm chắc, đang muốn gầm lên thì thình lình thấy được hai mắt Mạnh Hạo, ánh mắt kia thâm thúy, giống như mang theo uy nghiêm lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.