Ngã Dục Phong Thiên

Chương 503: Đoạt! (2)



Lực lượng xung kích trong nháy mắt đụng phải trung tâm bình đài, gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa, trong khi người phụ trách bán đấu giá trợn mắt há hốc mồm, màn phòng hộ vô hình của bình đài hiển lộ ra, trực tiếp bị dập nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ. Thân ảnh của Mạnh Hạo xông lên bình đài, không để ý chút nào đến người phụ trách phòng đấu giá còn đang ngơ ngẩn, cầm lấy cán phiên kia, xoay người mạnh mẽ lao ra.

Cho đến giờ phút này, những tu sĩ tham dự bán đấu giá, có không ít người vẫn còn không kịp phản ứng, khi Mạnh Hạo trong nháy mắt lao ra, có hai tiếng rống giận truyền ra. Ở trung tâm phòng đấu giá lập tức có hai lão giả, không biết từ chỗ nào vọt tới, lao thẳng đến Mạnh Hạo.

- Dám đoạt đồ của phòng đấu giá Đông Lạc gia, ngươi muốn chết!

- Lưu lại cho ta!

Tu vi của hai lão ầm ầm bùng nổ, rõ ràng đều là Kết Đan hậu kỳ. Nhưng ngay khi bọn họ vừa tới gần, trong nháy mắt, chim anh vũ mang theo sự hưng phấn, lại phát ra một tiếng thét chói tai. Theo tiếng thét chói tai truyền ra, một cỗ lực lượng xung kích bỗng nhiên từ trên người Mạnh Hạo bộc phát, khuếch tán ra, khiến cho hai lão gải Kết Đan hậu kỳ chấn động toàn thân, nhất thời không thể tiến tới gần.

Chỉ một thoáng trì hoãn như vậy, thân ảnh Mạnh Hạo giống như lưu tinh, trong chớp mắt đã lướt qua đỉnh đầu của những người tham dự đấu giá bên dưới, tạo nên cuồng phong thổi dạt mọi người, vừa nhìn lại thì Mạnh Hạo đã hóa thành cầu vồng bay lên thiên không.

Toàn bộ quá trình cũng chỉ mất mấy hơi thở, từ lúc Mạnh Hạo ra tay cướp đoạt cho đến lúc hắn rời đi, tốc độ cực nhanh, thủ pháp thuần thục, động tác lưu loát như mây bay nước chảy, làm cho đầu óc toàn bộ tu sĩ trong phòng đấu giá trở nên trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thật sự có người dám cướp đoạt ở bên trong phòng đấu giá, loại chuyện này cho dù ở Mặc Thổ cũng rất hiếm thấy. Dù sao thế lực tổ chức đấu giá hội cũng là đại gia tộc, nay được tận mắt nhìn thấy, những tu sĩ này lập tức liền hiện lên vẻ mặt cổ quái.

Người của tam đại tông cũng đều sửng sốt, còn lão giả vừa mới ra giá kia, giờ phút này cũng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn ngẩn người. Lão như thế nào cũng không dự liệu được, đối phương lại … không tuân theo quy củ như vậy.

Không có tiền thì cướp, chuyện này tam đại tông bọn họ tuy cũng thường xuyên làm, nhưng đều là âm thầm ra tay, còn ở ngoài sáng thì làm thế nào cũng không xuống tay được.

Thậm chí lão cảm thấy, tất cả lời nói của chính mình vừa rồi như một truyện cười, rất nhanh sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng thần sắc càng khó coi hơn, chính là hai lão giả Kết Đan hậu kỳ của phòng đấu giá mới vừa ra tay ngăn trở Mạnh Hạo, trong con mắt của bọn họ có lửa giận thiêu đốt, trán nổi gân xanh, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực hạn.

- Người nọ là ai? Lại kiêu ngạo đến như thế, hắn cư nhiên lại cướp đoạt!

- Người này thật có gan lớn, không có linh thạch liền cướp, ta cảm thấy so với hắn, chúng ta không giống tu sĩ Mặc Thổ, mà hắn mới là tu sĩ Mặc Thổ chân chính!

- Cách làm như thế, khiến cho ta thật ngưỡng mộ!

Bên trong phòng đấu giá, mọi người lập tức bàn luận xôn xao.

Sát phòng đấu giá này, sau một vách tường không ai chú ý tới, là một gian phòng. Giờ phút này trong đó Đông Lạc Hàn đã sớm đứng dậy, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, mặt tường này từ trong nhìn ra ngoài là trong suốt, y có thể ở đây mà thấy rõ ràng chuyện xảy ra bên ngoài.

Vốn lúc trước y đã chú ý tới Mạnh Hạo giống như có vẻ thiếu linh thạch, nhất thời có chút khó xử. Dù sao cạnh tranh với Mạnh Hạo là Hán Thủy Tông – một trong tam đại tông, vả lại đã bước đầu đạt được một số nhận thức chung với Đông Lạc gia tộc bọn họ. Đang lo lắng một khi Mạnh Hạo mở miệng, thì chính mình phải đưa đẩy như thế nào cho khéo, nhưng y có nghĩ như thế nào cũng không đoán ra được, Mạnh Hạo sẽ ra tay cướp đoạt!

- Người này thật cương mãnh.

Bên cạnh Đông Lạc Hàn còn có một nam tử, nam tử trông tao nhã lịch sự, giờ phút này cũng hít sâu một cái, mở miệng tán thưởng.

Đông Lạc Hàn chỉ có thể cười gượng.

Đúng lúc này.

- Dám cướp đoạt trong đấu giá hội của Đông Lạc gia, lại còn là vật mà lão phu muốn, tam đại tông ta sẽ không buông tha cho người này!

Vị lão giả Kết Đan kia gầm nhẹ một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt bay đi. Phía sau lão hơn mười người kia cũng đều cấp tốc đi theo, một hàng hơn mười người hóa thành hơn mười đạo cầu vồng, lao thẳng lên bầu trời.

Hai ba tu sĩ của hai đại tông khác, sau khi nhìn nhau một cái, cũng đều bay ra, nhưng tốc độ không nhanh, chỉ đi theo mà thôi.

Đến nỗi, các tu sĩ khác cũng đã mất đi tâm tư tiếp tục ở lại bán đấu giá, đều bay lên đi theo.

Mạnh Hạo mau chóng chạy đi giữa không trung, trên vai hắn, chim anh vũ giờ phút này mang vẻ mặt cuồng ngạo, hai cái móng vuốt gắt gao bám lấy quần áo Mạnh Hạo, cánh vẫy vẫy, mang theo vẻ đắc ý, mở miệng.

- Cướp cướp cướp, thế này là được rồi, cướp tất cả những thứ nhìn thấy, làm tất cả những điều mình thích, đây mới là nhân sinh, tin Ngũ gia, được bất tử, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!

Mạnh Hạo không để ý tới chim anh vũ, chỉ cảm thấy đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên hắn cướp đoạt trắng trợn như thế, làm cho hắn cảm thấy có chút không thích ứng kịp, nếu đổi lại khi vẫn còn là thư sinh năm đó, thì hắn tuyệt đối không có khả năng nảy sinh ý tưởng cướp đoạt ở ngoài sáng này.

Trên thực tế nếu không có chim anh vũ ở bên cạnh giật dây, Mạnh Hạo cũng tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Mặc dù là có chim anh vũ giật dây, nhưng Mạnh Hạo vẫn chần chờ một chút, cho đến cuối cùng thật sự là không đủ linh thạch, trừ phi bán ra đan dược, nhưng tại phòng đấu giá bán đan dược rất là không thích hợp.

Cho nên, nhất thời hắn cũng không biết làm như thế nào, lại chợt nghe được lời nói của chim anh vũ … nên mới trắng trợn cướp đoạt ngay trong phòng đấu giá….

Đây là lần đầu hắn cướp đoạt trắng trợn như vậy, nhưng trong đáy lòng hắn ngoại trừ sự khẩn trương ra, lại đồng thời có một tia hưng phấn.

Mạnh Hạo dùng sức lắc đầu, cười gượng, tăng tốc độ bay đi, hắn cảm thấy từ sau khi chim anh vũ tỉnh dậy, chính mình bất tri bất giác, giống như đã bị nó ảnh hưởng.

- Con chim chết tiệt!

Mạnh Hạo mắng thầm trong lòng, đúng lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên có tiếng thét truyền đến, trong tiếng thét, còn có tiếng gầm nhẹ tức giận truyền khắp bốn phía.

- Tiểu tạp chủng, dám cướp đồ của lão phu, ngươi muốn chết!

Thanh âm như sấm, cuồn cuộn mà đến, linh thức của Mạnh Hạo tản ra đảo qua, lập tức liền nhìn thấy hơn mười tu sĩ phía sau đang gào thét đuổi theo. Những tu sĩ này không biết dùng thủ đoạn gì, thân thể tràn đầy hồng mang, như liên kết hơn mười người kia lại với nhau, khiến cho tốc độ của bọn họ cực nhanh, lao thẳng đến nơi này.

- Lần sau không nên cướp như vậy, loại hành vi này rất không thích hợp. Ừm! Lần sau nếu vẫn cướp, thì nên chờ cho đến khi lão gia hỏa kia đã lấy được đến tay, rồi mới cướp lại từ trong tay lão, như vậy có lẽ sẽ không tạo ra chấn động quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.