Ngã Dục Phong Thiên

Chương 505: Hố to (2)



- Cực Yểm, còn không lăn ra đây cho Ngũ gia.

Dưới cái vung của nó, chuông nhỏ trên móng vuốt lập tức lộ ra gương mặt miếng mỡ đông, giờ phút này vẻ mặt miếng mỡ đông cực kỳ phẫn nộ.

- Lão phu biết ngươi muốn làm gì, lúc này tuyệt đối không được, lão phu có nguyên tắc, việc này tuyệt đối không làm, tuyệt đối không, tuyệt đối không!

- Ta sẽ cho ngươi biết tên mập mạp năm đó đánh lén ngươi đang ở đâu.

Chim anh vũ lười biếng mở miệng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường, giống như đã kết luận chắc chắn, miếng mỡ đông nhất định sẽ đồng ý.

Quả nhiên, miếng mỡ đông nghe xong những lời này, mặt mày lập tức méo mó, tràn đầy rối rắm.

- Mập mạp chết tiệt, lão phu hận chết gã, lão phu có hảo ý độ hóa gã một vạn năm, nhưng gã lại lấy oán trả ơn, Ta... Ta... Tốt, vì tiếp tục độ hóa gã, ta đáp ứng với ngươi một lần, chỉ một lần này mà thôi, đây là một lần cuối cùng... Này...

Miếng mỡ đông còn đang nói, nhưng chim anh vũ vẻ mặt không kiên nhẫn lại vung móng vuốt lên, trực tiếp ném cái chuông do miếng mỡ đông hóa thành ra.

- Em gái ngươi, càng ngày càng lẩm cẩm! Biến thành linh thạch cho Ngũ gia, biến thành trăm vạn linh thạch.

Chim anh vũ vừa nói xong, miếng mỡ đông lập tức gầm nhẹ một tiếng, dưới sự sửng sốt của Mạnh Hạo, miếng mỡ đông bịch một tiếng, lập tức nổ bung giữa không trung.

Tiếng vang nổ bung nhất thời làm cho tu sĩ Hán Thủy Tông truy kích phía sau Mạnh Hạo cảnh giác, cho dù là lão giả mặt rỗ kia cũng dừng cước bộ một chút.

Nhưng ngay sau đó, theo tiếng nổ vang quanh quẩn, miếng mỡ đông sau khi nổ bung, vậy mà lại xuất hiện lượng lớn gần như vô số linh thạch lóng lánh. Những linh thạch này như mưa, trong khoảnh khắc rơi vung vãi khắp nơi.

Dưới ánh mặt trời, những linh thạch này trong suốt lấp lánh, cũng có linh khí nồng đậm khuếch trương tản ra, kinh thiên động địa, đủ để khiến cho tu sĩ nơi đây sau khi nhìn thấy, ánh mắt toàn bộ đều bị chiết xạ, cũng lấp lánh hào quang, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập.

Trăm vạn linh thạch, vả lại một đám đều có phẩm chất bất phàm, cũng không phải hạ phẩm linh thạch, từ giữa không trung phân tán ra bốn phía, đối với tu sĩ Mặc Thổ mà nói, cảnh tượng này cực kỳ chấn động.

Cho dù là lão giả mặt rỗ trong một khắc này, hai mắt cũng cấp tốc co rút lại, trăm vạn linh thạch đối với bọn họ mà nói là một khoản tài phú cực lớn. Phía sau lão, đệ tử của hai đại tông còn lại và mấy trăm người đi theo xem náo nhiệt, đồng dạng cũng bị cảnh tưởng này làm chấn động, ánh mắt trợn trừng!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tốc độ nhanh hơn nữa, hóa thành cầu vồng mau chóng lao về phía trước, từ xa nhìn lại giống như lưu tinh, mà trăm vạn linh thạch phía sau hắn làm cho người ta cảm giác giống như tán tài.

Giờ khắc này, có nhiều người mất đi lý trí, chợt tự hỏi vì sao Mạnh Hạo có những linh thạch này, lại còn gây ra chuyện cướp đoạt ở phòng đấu giá. Trên thực tế Mạnh Hạo giờ phút này trong nội tâm cũng rối rắm, hắn cân nhắc chính mình tại sao không nghĩ tới cách cho miếng mỡ đông biến thành linh thạch.

- Hắc hắc, cướp đi, cướp càng nhiều càng tốt. Ngũ gia ta năm đó chính là uy hiếp Cực Yếm dùng phương pháp này, đoạt lấy tài phú nửa đời của bát đại lão tổ Thái Bình đạo!

Chim anh vũ vẻ mặt cười gian, cũng có sự ngạo nghễ.

Trăm vạn linh thạch xuất hiện, chiết xạ ra vô tận hào quang, rực rỡ trong thiên địa, tại trong buổi chiều trên vùng đất Mặc Thổ này, nhất thời khiến cho mấy trăm tu sĩ trở nên điên cuồng.

Nhất là những tu sĩ đi theo xem náo nhiệt kia, một đám ánh mắt đều đỏ lên, đều tự thi triển thủ đoạn, tốc độ lập tức bạo tăng, lại phân tán ra, lao thẳng đến những linh thạch này.

Người của Hán Thủy Tông cách gần nhất, giờ phút này lão giả mặt rỗ chần chờ một chút, có chút cảm thấy không thích hợp. Dù sao lão nhớ rõ, đối phương lúc còn ở phòng đấu giá thì có vẻ như linh thạch không có nhiều lắm, nhưng lại không thể phân rõ là hư hay là thực. Nhìn thấy cả đám đệ tử bên người hô hấp trở nên dồn dập, cắn răng vung tay áo, không đuổi bắt Mạnh Hạo nữa, mà cũng lao thẳng đến những linh thạch kia, tay áo bay múa, có thể thu được bao nhiêu thì thu lấy bấy nhiêu.

Đệ tử Hán Thủy Tông ở bên cạnh lão đều giống như phát cuồng lao ra, về phần đệ tử và Lão Tổ của hai đại tông còn lại, càng đoạt trước một bước. Trong khoảng thời gian ngắn, mấy trăm tu sĩ hướng về trăm vạn linh thạch phân tán bốn phía, triển khai một trận cướp đoạt kịch liệt.

- Chết tiệt, đây là linh thạch của ta!

- Đây là linh thạch bảo mệnh do tên tu sĩ cướp đoạt phòng đấu giá kia, vì mạng sống mà ném ra. Đây là vật vô chủ, ai lấy được thì là của người đó!

Tiếng nổ vang quanh quẩn, trăm vạn linh thạch nhìn như rất nhiều, nhưng mấy trăm người tản ra điên cuồng cướp đoạt, rất nhanh đã bị phân chia sạch. Cả đám không chút do dự, lập tức cất những linh thạch kiếm được vào trong túi trữ vật.

Hưng phấn, đắc ý, kích động, những suy nghĩ biến hóa liên tục nhất thời hiện lên trong lòng hơn trăm người ở đây. Lúc này bọn họ mới nhìn về phía Mạnh Hạo đã đi xa, trong mắt cả đám lộ ra sự tham lam.

Theo bọn họ thấy, thì người có thể lấy ra trăm vạn linh thạch ném đi, để đổi lấy thời gian chạy trốn, trên người nhất định còn có càng nhiều linh thạch hơn nữa.

Ánh mắt đám người Hán Thủy Tông cũng lộ ra kỳ quang, bọn họ thu hoạch được nhiều linh thạch nhất, ước chừng có hơn hai mươi vạn. Trên mặt lão giả mặt rỗ giờ phút này lộ ra vẻ ham muốn nồng đậm, linh thạch không có vấn đề, lúc trước lão cướp đoạt đã xem xét vô cùng cẩn thận. Lão cười ha ha, mang theo những người bên cạnh tiếp tục đuổi theo Mạnh Hạo.

Những tu sĩ khác tuyệt đại đa số đều như thế, nhưng cũng có mấy người còn chần chờ, thầm nghĩ không thể ham nhiều, lo sẽ xảy ra việc ngoài ý, đã có ý rời đi. Dù sao bọn họ mỗi người đều đã cầm được không ít linh thạch, việc này cũng coi như có đại thu hoạch, trong đó có không ít người đang âm thầm xem xét trong túi trữ vật, xem chính mình thu hoạch được bao nhiêu linh thạch.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm kinh ngạc bỗng nhiên truyền ra.

- A? Linh thạch đâu? Mới vừa rồi ta cướp được ước chừng hơn một vạn linh thạch, sao bây giờ lại không thấy?

- Của ta cũng không còn nữa, sao lại thế này...

Thanh âm liên tục truyền ra, phàm là ai nghe được, đều lập tức cúi đầu thăm dò túi trữ vật của bản thân, rất nhanh, sắc mặt cả đám đều đại biến.

- Linh thạch của ta cũng không còn nữa, không đúng. Lúc trước rõ ràng ta đoạt được hơn tám nghìn khối!

- Việc này không hợp lý...

Tiếng động vù vù liên tục truyền ra thì bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, ngay sau đó tất cả tu sĩ vừa xem xét túi trữ vật, cả đám sắc mặt hoàn toàn đại biến, trắng bệch. Thậm chí có không ít người thân hình run rẩy, trên mặt có gân xanh nổi lên, hai mắt lộ ra sự căm giận điên cuồng ngút trời.

- Pháp bảo của ta không còn!

- Chết tiệt, đan dịch của ta. Tất cả đan dịch của ta ở trong túi trữ vật cũng bị mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.