Ngã Dục Phong Thiên

Chương 529: Tuế nguyệt độc sát (2)



Nhưng hiện giờ xem ra, gia tộc Đông Lạc này vẫn còn rất kiêu ngạo, không chỉ không lùi bước, ngược lại còn cứng đầu, khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười lạnh.

- Nếu đã như vậy, Mạnh mỗ hiểu rồi.

Mạnh Hạo mở miệng, bàn tay lấy ra một viên đan dược màu đen từ trong túi trữ vật.

Viên đan dược này vừa xuất hiện, liền phát tán u mang, khiến người ta cảm thấy tâm thần bị thu hút.

Đây là độc đan của Mạnh Hạo, là một loại có uy lực rất mạnh trong số những độc đan hắn luyện ra. Lúc này hắn vung tay, độc đan vỡ thành vụn bột, dung nhập vào trong màn sương, theo vòng xoáy của màn sương mà chuyển động, hoàn toàn dung nhập vào trong đó, tất cả rơi xuống màn phòng hộ của Đông Lạc thành.

Theo bột phấn rơi xuống, mắt thường cũng có thể nhìn ra, những chiếc lá kia nhanh chóng co lại, dường như còn xuất hiện dấu vết bị ăn mòn, phát ra những tiếng xèo xèo.

Đồng thời, Mạnh Hạo lại lấy ra một viên đan dược nữa, sau khi bóp thành bột phấn, lại vung lên, lập tức một biển lửa xuất hiện. Ngọn lửa này tối đen, nhìn rất quỷ dị, xuyên qua màn sương, trực tiếp rơi lên Đông Lạc thành.

Tiếp đó, Mạnh Hạo lại lấy ra viên đan dược thứ ba, thứ tư và thứ năm, lần lượt bóp nát rồi thả xuống, hóa thành ba loại kịch độc khác nhau, sau khi dung hợp với độc hỏa và ăn mòn lúc trước, trở thành kịch độc năm màu, rơi xuống mặt đất.

Kịch độc này, là lúc trước Mạnh Hạo tự tay luyện chế, với tạo nghệ đan đạo của hắn, luyện ra độc đan, tuy không biết Nguyên Anh có phải kiêng dè hay không. Nhưng dưới Nguyên Anh, một khi dính vào thì trừ Mạnh Hạo ra, không ai có thể giải được.

Sương, đã trở thành sương độc rồi.

Một loạt thanh âm xèo xèo truyền ra, sương độc cuộn trào, khiến cho trong Đông Lạc thành, trong nháy mắt hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn lên màn phòng hộ lá xanh trên đầu, ai nấy đều biến sắc.

Tộc nhân của gia tộc Đông Lạc, càng có vẻ khó coi, cho dù là hai trưởng lão Nguyên Anh, lúc này cũng cảm thấy kinh hãi.

- Người này lại am hiểu dùng độc!

- Chết tiệt, tin tức quan trọng như vậy, sao lúc trước không có ai điều tra ra!

- Tu sĩ dùng độc, lúc chỉ đấu pháp đơn độc thì rất bình thường, nhưng nếu là trong đại chiến, thì lại có thể có tác dụng quyết định thắng bại.

So với rung động của gia tộc Đông Lạc, mấy trăm tán tu bên ngoài, cũng phải hít sâu một hơi, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo, đều lộ ra vẻ vô cùng kiêng kỵ.

- Độc, chỉ là đầu tiên.

Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo càng thêm sắc bén, tay phải vung lên, Liên Hoa Kiếm Trận lập tức bay ra, phóng thẳng vào trong màn sương, trong khi màn sương nhanh chóng xoay chuyển, thì phát tán từng đợt gợn sóng Tuế Nguyệt.

Những gợn sóng này khuếch tán ra ngoài, có một ít tràn ra khỏi màn sương, bao bọc bốn phía, mỗi một gợn sóng đều ẩn hàm lực lượng Tuế Nguyệt, mười thanh kiếm cùng ở một chỗ, tương đương với lực lượng tuế nguyệt mười mấy giáp, trong khoảnh khắc, mạnh mẽ tràn ra.

Nếu trước là độc, là một trận phá hoại kịch liệt, thì Tuế Nguyệt Chi Lực hiện giờ, lại là một lần tẩy rửa còn đáng sợ hơn. Sau khi gợn sóng tràn ra, uy lực của trận pháp càng khó mà hình dung, nó đã có kịch độc, Tuế Nguyệt, lại còn phong chính, còn cả uy áp nữa. Tất cả những thứ này, khiến cho trận pháp này, trong giây phút này, uy lực vô cùng.

Theo gợn sóng Tuế Nguyệt khuếch tán, trong những tu sĩ bên ngoài, có hai ba người ở tương đối gần, bọn họ sau khi tận mắt nhìn thấy những gợn sóng đó khuếch tán, phàm là mặt đất tiếp xúc với gợn sóng, tất cả cỏ dại đều khô héo chết đi, ngay cả bùn đất cũng xuất hiện dấu hiệu mục nát, thậm chí hư vô cũng xuất hiện uốn khúc.

Mà hai ba tán tu không kịp lui lại, gần như ngay lập tức bị gợn sóng chạm đến, thì sắc mặt ai nấy đều lập tức đại biến, bất chấp tất cả triển khai đòn sát thủ bỏ chạy. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, bọn họ đã từ trung niên biến thành lão giả, còn có một người, mơ hồ xuất hiện tử khí.

Một màn này, tức thời khiến mọi người hít sâu một hơi, lộ vẻ kinh hãi chưa từng có, ai nấy không hề chậm trễ lui về phía sau, sợ bị tiếp xúc với gợn sóng đó.

- Đây là pháp thuật gì????

- Tuế Nguyệt, đó là Tuế Nguyệt, là lực lượng thời gian, là thần thông đáng sợ có thể khiến một người trong nháy mắt từ thanh niên biến thành lão giả!

- Kim Quang Lão Tổ, hắn lại mạnh đến mức này... Khó trách hắn dám chọc vào gia tộc Đông Lạc!

Tuế Nguyệt là gì...

Rất nhiều năm sau, Đông Lạc Hàn vẫn không thể quên đi cảnh tượng y nhìn thấy khi đó. Y đứng trên một mảng lá cây xanh biếc, rõ ràng là mờ mịt, nhưng trong lòng lại cực kỳ thanh tỉnh. Y nhìn thấy bản thân mình nhanh chóng già đi, nhìn thấy lá cây xanh biếc xung quanh mình nhanh chóng khô héo, nhìn đến cả trời đất, dường như chỉ trong thời khắc này, cũng già đi.

Liên Hoa Kiếm Trận chuyển động, lực lượng Tuế Nguyệt khuếch tán trên phạm vi lớn, Mạnh Hạo đứng ở bên ngoài màn sương, nhìn vào trong màn sương. Hắn nhìn thấy lực lượng của Tuế Nguyệt, lần đầu tiên hoàn toàn bộc lộ trước mặt bản thân.

Đó là một loại nhu đến cực điểm trong trời đất, đồng thời cũng là một loại cương đến cực điểm trong trời đất!

Bất cứ một người nào, bất cứ một sinh mệnh nào, bất cứ vật chất nào, có thể chống lại Tuế Nguyệt nhu hòa xâm nhập, trận pháp cũng tốt, thần thông cũng hay, hữu hình cũng được, vô hình cũng xong, trước mặt Tuế Nguyệt, đều bị một loại cương đến cực điểm tiến tới, đập nát hoàn toàn.

Mà đây, mới chỉ là một Liên Hoa Kiếm Trận, Tuế Nguyệt chi kiếm kết thành trận pháp này, chỉ có một thanh ba giáp, còn lại thì cao thấp không đều. Nếu đều là ba giáp Tuế Nguyệt, vậy thì ba mươi giáp vừa ra, lực lượng Tuế Nguyệt là một nghìn tám trăm năm giáng xuống, kinh thiên động địa, chấn động đất trời.

Đây, chính là Tuế Nguyệt!

Thời khắc này, tán tu bốn phía, đều mất đi cả sức hít thở, ngây ra nhìn thế giới trước mắt, lại hơi bàng hoàng, giống như một bức tranh cổ xưa, dần dần mục nát, hóa thành tro tàn.

Trong màn sương, những tộc nhân của gia tộc Đông Lạc bị khống chế thân thể, cũng khôi phục lại thần trí trong Tuế Nguyệt, nhưng chính vào lúc này, bọn họ thà rằng không khôi phục. Vì ngay khoảnh khắc khôi phục, bọn họ lại nhìn thấy, bản thân nhanh chóng già đi.

Đông Lạc Linh kinh hãi nhìn hai tay mình, nhìn những nếp nhăn, nhìn thân thể héo tàn, nàng chỉ biết mờ mịt.

Phòng hộ lá cây của Đông Lạc thành, lúc này cũng đang mục nát, dần dần xuất hiện những vết nứt vỡ. Thậm chí còn có nơi đã không có cách nào che phủ, khiến cho trong thành trì, xuất hiện sương mù, xuất hiện Tuế Nguyệt, xuất hiện kịch độc.

Tất cả những thứ này, khiến cho trong thành trì khủng hoảng, dẫn tới tất cả mọi người của gia tộc Đông Lạc chấn động tâm thần.

Nhưng không đợi bọn họ làm bất cứ xử lý gì, thì đột nhiên, màn sương cuộn trào, thân thể chim anh vũ lao thẳng ra khỏi màn sương, xông thẳng lên trời, phát ra một tiếng gào thét bén nhọn.

Trong tiếng gào thét, màn sương phía dưới lập tức hòa thành từng luồng khói đen, cuốn thẳng đến chim anh vũ. Trong chớp mắt, màn sương rộng vạn trượng, toàn bộ phân tán ra, hóa thành mấy trăm sợi khói đen, lao thẳng đến giữa không trung, quấn quanh bốn phía chim anh vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.