Ngã Dục Phong Thiên

Chương 533: Mặc Thổ hỗn loạn!



Ngay khi chúng sắp tới gần Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cau mày, Huyết Băng Thiểm thuật lập tức vận chuyển ở đáy lòng, thân ảnh trong chớp mắt như biến mất, lúc xuất hiện, đã ở bên ngoài đám người.

Đây không phải là thuấn di, mà là tốc độ cực nhanh trong thời gian cực ngắn với cự ly ngắn.

Tiếng nổ vang vọng, ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo biến mất, nơi hắn vừa đứng, đã bị tám người phối hợp công kích, còn có một cột sáng từ mặt đất chiếu thẳng lên đó.

Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, những người này vừa ra tay là sát chiêu, mà bản thân rất rõ ràng, trước ngày hôm nay, chưa từng gặp những người này.

- Mặc Thổ, đã hỗn loạn đến mức này rồi sao.

Mạnh Hạo cau mày, lúc này, tám người cũng phát hiện ra Mạnh Hạo biến mất, vội vã quay người, đều nhìn về phía Mạnh Hạo. Vị tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ dữ tợn.

- Chỉ là một Kết Đan trung kỳ, thuật pháp cũng không ít, nhưng đã gặp phải ta, ngươi hãy ngoan ngoãn làm con rối của ta đi. Có thêm con rối như ngươi, năng lực tự vệ của ta ở Mặc Thổ này, sẽ tăng thêm một chút.

Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ này vung tay, tức thời bảy người xung quanh gã, đều mang theo vẻ mất hồn, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Mắt phải Mạnh Hạo chớp liên tục mấy cái, tu vi trong cơ thể phân ra một chút dung nhập vào mắt phải. Trong nháy mắt thế giới trước mắt hắn biến đổi, với Tiên Đồng thuật này, Mạnh Hạo lập tức nhìn ra, trên cơ thể bảy tu sĩ Kết Đan đang xông tới này có quấn rất nhiều sợi tơ, mà những sợi tơ này đều nằm trong tay tu sĩ Kết Đan hậu kỳ ở phía sau.

Dường như những người khác đều trở thành con rối, bị gã khống chế vậy.

Mắt thấy những người này nhanh chóng lao tới, cánh tay Mạnh Hạo giơ lên, rạch đầu ngón tay, lúc máu chảy ra, có chút lạnh lẽo, chỉ về phía trước. Một chỉ này, thế giới lập tức trở thành huyết sắc, ầm một tiếng kinh thiên, một cỗ huyết khí nồng đậm lập tức lan ra, hoá thành xung kích, lao thẳng về phía bảy tu sĩ đang lao tới gần.

Trong tiếng nổ âm vang, huyết khí như rồng, chấn động hư vô, bảy tu sĩ kia đều phun ra máu tươi, thân thể run rẩy lui lại. Ngay khi tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia tái mặt, Mạnh Hạo đã bước ra một bước, Huyết Băng Thiểm xuất hiện, vừa lóe lên, xuất hiện lại đã ở bên cạnh tu sĩ Kết Đan hậu kỳ kia. Không hề chần chừ hay thương tiếc, huyết chỉ tay phải Mạnh Hạo, đặt ngay trên mi tâm tu sĩ này.

Chỉ này vừa ra, huyết khí lập tức dung nhập vào trong cơ thể tu sĩ, khiến toàn thân gã run rẩy, gân xanh nổi lên, đôi mắt đầy tơ máu, thân thể run lên mấy lượt, sau đó oanh một tiếng nổ tung.

Mạnh Hạo vung tay áo, không chút máu thịt nào vấy bẩn người hắn, tiêu diệt một Kết Đan hậu kỳ, vô cùng trơn tru, dứt khoát sạch sẽ. Sau khi vị tu sĩ kia tử vong, thân thể bảy người kia cũng run lên, ai nấy thất khiếu chảy máu, lần lượt tuyệt khí.

Mạnh Hạo cau mày, thu lấy túi trữ vật của những người này, trận chiến này có phần khó hiểu.

- Xem ra Mặc Thổ lúc này, ai nấy đều bất an. Nếu có người đi đơn độc, lại cảm giác bản thân đủ mạnh, vậy không cần bất cứ lý do gì, chỉ cần đối phương chết đi, liền có thể trở thành chất dinh dưỡng cho bản thân lớn mạnh.

Mạnh Hạo chuyển mình, rời khỏi nơi này, đi về phía Thánh Tuyết thành.

- Hy vọng gia tộc Hàn Tuyết ở Thánh Tuyết thành không xuất hiện biến hóa quá lớn, nếu không, kế hoạch của ta sẽ thất bại mất, vì chỉ có bọn họ mới có thể luyện ra Tuyết Hàn tằm.

Mạnh Hạo cảm nhận được rõ ràng Mặc Thổ đang hỗn loạn, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn.

Mấy ngày sau, tại một dãy núi, tiếng nổ vang vọng, đôi mắt Mạnh Hạo lộ ra sát cơ. Xung quanh hắn có mười mấy tu sĩ đang lao tới, nơi nào Mạnh Hạo đi qua, đầu người tung bay, một đường giết tới, khoảng chừng một nén hương sau, lúc Mạnh Hạo rời đi, tu sĩ ở nơi này, đã tử vong toàn bộ.

Giết những người này, là vì mấy ngày trước, lúc Mạnh Hạo lấy ra đan dược để uống, khôi phục tu vi hao tổn khi đi đường, liền bị một tu sĩ nhìn thấy, liền dẫn đến lòng tham của những tu sĩ gần đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua hơn nửa tháng, Mạnh Hạo một mình đi tới trước, gặp phải không ít nguy cơ, đến cuối cùng, hắn đơn giản dùng thủ đoạn quyết đoán. Phàm là gặp phải kẻ chọc vào bản thân, sau khi giết chết liền thu lấy đầu lâu, dùng pháp thuật khiến nó bay theo sau lưng, một đường giết tới, toàn là đầu người.

Cuối cùng, số lượng đầu người càng lúc càng nhiều, sau lưng hắn, đã có mấy chục đầu lâu. Những cái đầu lâu này, có cái đã héo khô, có cái còn một ít máu tươi nhỏ giọt.

Cách làm này, cuối cùng cũng đe dọa được không ít những kẻ cường đạo, mới khiến cho Mạnh Hạo thảnh thơi được một chút, gần như không còn ai đến chọc nữa.

Cho dù là tu sĩ có ý đồ, sau khi nhìn thấy những đầu lâu kia, cũng đều bỏ đi ý đồ xấu.

Lại thêm mấy ngày nữa, Mạnh Hạo rời khỏi Đông Lạc thành đã được một tháng, hắn gần như xuyên qua cả Mặc Thổ. Trên đường đi nhìn thấy Mặc Thổ đại loạn, nào là tu sĩ điên cuồng hỗn loạn, nào là đại quân của Mặc Thổ cung liên tiếp khai chiến với Cửu Minh, chiến hỏa phóng ra khắp nơi.

Hỗn loạn thế này, khiến cho cảnh tượng mạnh được yếu thua càng thêm trần trụi, không cần che giấu, không cần e dè, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn, kẻ yếu thì phải phục vụ kẻ mạnh.

Chín thành của Cửu Minh, trong một tháng này, chỉ còn lại bốn thành, những thành khác có cái bị diệt, có cái quy thuận Mặc Thổ cung, có cái thì lại lựa chọn di chuyển tránh nạn. Đối mặt với Mặc Thổ cung có tu sĩ Tây Mạc trợ giúp, Cửu Minh rất khó đối kháng.

Ngay hôm qua, Mạnh Hạo lại còn nghe nói Mặc Thổ cung vây Thánh Tuyết thành, điều này khiến lòng Mạnh Hạo nặng trĩu.

- Hy vọng Thánh Tuyết thành không sao.

Mạnh Hạo lắc đầu, lại tăng tốc, dựa theo phán đoán của hắn, với tốc độ của mình, khoảng hai ngày nữa, là có thể tới được phạm vi của Thánh Tuyết thành.

Trên đường đi, thời gian dần chuyển sang hoàng hôn, mặt đất không còn hoàn toàn đen xì, mà xuất hiện màu trắng nhàn nhạt, đó không phải làm máu trắng của bùn đất, mà là tuyết.

Nhiệt độ bốn phía cũng thấp xuống rất nhiều, xuất hiện hàn khí, khi thở ra một hơi, cũng có thể nhìn thấy một làn khói trắng rõ ràng. Thậm chí gió thổi tới cũng dần dần mang theo hàn ý lạnh tới xương. Nhất là vào buổi hoàng hôn này, Mạnh Hạo còn thấy cả tuyết.

Rất lâu rồi hắn không nhìn thấy tuyết, lần gần nhất hắn nhớ, dường như là ở nước Triệu năm đó, trong gió tuyết, trong xe ngựa, đàm đạo với một văn sinh.

Hoa tuyết lả tả, Mạnh Hạo đi lại giữa trời, không hề ngăn cản hoa tuyết rơi trên người, mặc cho hoa tuyết hòa tan trên mặt, cảm nhận sự băng hàn, lạnh lẽo trong tuyết.

Không quá lâu, đột nhiên hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, nhìn xuống mặt đất, trên lớp tuyết trắng, có một rừng cây, trong rừng không có lá cây, trên những cành cây khô, hiện giờ phủ đầy những tuyết.

Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, đang định rời đi, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hạ xuống mặt đất, không tiếp tục bay nữa, mà mặc nguyên bộ đồ xanh, đi trong màn tuyết, tiến vào trong cánh rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.