Ngã Dục Phong Thiên

Chương 546: Bảo đan của Chu Đức Khôn (2)



Đan dược này của Chu Đức Khôn nguyên bản cũng không tệ lắm, dù sao cũng là Chủ Lô luyện ra.

Nhưng cuối cùng Chu Đức Khôn cố tình vỗ một cái, hiển nhiên là cố ý, lập tức khiến cho dược hiệu ngưng kết trong đan khuếch tán ra, làm cho viên đan dược này sau khi xuất hiện, vốn đã là loại kém cỏi, lúc này dược hiệu cũng chỉ còn non nửa, còn già nửa còn lại thì đã khuếch tán ra bốn phía.

Đan hương nồng đậm khiến cho tâm thần người ngửi được phấn chấn, có cảm giác tu vi hoạt động, hiển nhiên sẽ khiến cho những tu sĩ Mặc Thổ vốn chẳng hiểu gì về đan đạo, lập tức phán đoán đan này là hảo đan chân chính.

Mạnh Hạo ngộ ra, trước mặt kẻ không hiểu gì về đan đạo thì phải biết biến báo. Lại thêm việc đan đạo của hắn trong lúc bất tri bất giác hiển nhiên là đã có tinh tiến, đã không còn khoa trương như trước nữa mà bắt đầu nội liễm. Cảnh giới này đã vượt khỏi tầm nhìn của đan sư bình thường, chứ đừng nói chi đến những người ở đây lại chẳng hiểu quái gì về đan đạo cả.

Trực tiếp thu thanh đan trước mặt về, nhìn Chu Đức Khôn một bộ tiên phong đạo cốt, lại nghe những tiếng động phấn chấn xung quanh, không khỏi lại nở nụ cười.

Cũng chính lúc này thanh âm của nhị trưởng lão gia tộc Hàn Tuyết truyền ra.

- Chu đại sư cũng không cần phải chỉ đạo gì cho người này nữa rồi. Tiểu bối tu sĩ tự xưng là Phương Mộc này, bất kể lúc trước có ước định gì thì cũng đều đã trở thành phế thải. Gia tộc Hàn Tuyết ta không truy cứu tội lừa gạt của ngươi, xem như trả ơn ngươi cứu Tuyết San.

Nhị trưởng lão thản nhiên mở miệng, nhưng lời nói của lão gần như vừa mới nói ra, không đợi Chu Đức Khôn mở miệng, ở trong Thánh Tuyết thành này, lập tức có tiếng động cười dài, quanh quẩn toàn bộ thành trì.

- Vị này chính là đan sư của gia tộc Hàn Tuyết các ngươi? Hay cho một cái Chu đại sư, đan đạo như thế, mất hết thể diện của Đan Quỷ đã đành, lại còn trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tiếng cười chói tai, truyền khắp thiên địa.

Đồng thời lúc này, có ba đạo cầu vồng nháy mắt phá không mà đến, bầu trời sóng gợn quanh quẩn, cầu vồng hóa thành thân ảnh, đã trở thành ba người.

Ba người này mới vừa xuất hiện, trận pháp phòng hộ của Thánh Tuyết thành lập tức giống như bị xúc phát, tự động mở ra. Ngay sau đó tứ đại trưởng lão Thánh Tuyết thành sau khi nhìn rõ ba người này, thì sắc mặt mạnh mẽ đại biến.

Gần như cùng lúc với khi thanh âm này truyền ra, Chu Đức Khôn cất ngay đan lô trước người, khi ba đạo thân ảnh kia gào thét mà đến thì đã không còn thấy đan lô ở đây nữa, càng không nhìn thấy đan dược của Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn.

Cùng với sự xuất hiện của ba người, thì sắc mặt tứ đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết ai nấy đều biến đổi.

Trong ba người, có một người là một nam tử trung niên. Nam tử này mặc trường bào màu trắng, mặt trắng như ngọc, mặc dù là trung niên, dáng người vẫn cao ngất, tuấn lãng phi phàm. Trên mặt mang theo nụ cười như có như không, tươi cười nhìn như hiền hoà, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ ẩn ẩn cảm giác ra, sự lạnh lùng bên trong vẻ tươi cười hiền hoà đó.

Trên người nam tử trung niên này không có khí tức đồ đằng, mà là có dược hương nhàn nhạt tràn ra.

Lời nói lúc nãy chính là do y lên tiếng. Lúc này, khi âm vang còn chưa dứt, thì y đã đứng trên mảnh quảng trường này, đứng giữa Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn.

Một thân ngạo nghễ, trên trường bào màu trắng có ấn kí đan lô lấp lóe, vẻ mặt là mang theo sự khinh thường.

- Trình độ đan đạo Nam Vực, chỉ có như vậy? Thật sự là làm cho người ta thất vọng, Nghiêm mỗ cảm thấy lần này từ Đông Thổ đến đây, chỉ có nước mất hứng mà về rồi.

Nam tử trung niên lắc đầu, y không nhìn thấy Chu Đức Khôn cùng Mạnh Hạo luyện đan, chỉ là ngửi được dược hương nồng đậm lúc sau khuếch tán, lại thấy hành động thu hồi đan lô của Chu Đức Khôn, thì đáy lòng lập tức hóa thành thất vọng.

Sắc mặt Chu Đức Khôn có chút khó coi, nhìn ba người tiến đến. Ba người này ngoại trừ vị nam tử trung niên kia ra, còn có một lão giả, một thân mặc trường bào lục sắc, hai mắt như điện, vẻ mặt lạnh lùng, trên vẻ mặt mang theo kiệt ngạo, tu vi tản ra, đúng là Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn.

Loại tu vi này, dù là đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết, tu vi cũng có vẻ không bằng.

Nhưng trên thân người này, lại có một cỗ hơi thở hoàn toàn bất đồng với các tu sĩ khác. Khí tức này đậm mà không tản, khiến cho khi lão tới nơi thì cực kì rõ ràng, hệt như lửa đỏ trong đêm đen vậy.

Có thế thấy được, trên mu bàn tay của lão giả này có một đồ đằng, về phần đồ đằng trên các bộ phận khác trên người thì đã bị giấu trong áo bào, người ngoài nhìn không ra.

Bên cạnh còn có một người. Người này là một thanh niên, nhìn tuổi thì hình như không lớn, nhưng ở trên người thanh niên này, cố tình lại ẩn ẩn có một cỗ cảm giác tang thương. Giờ phút này, gã lững thững đi tới, thỉnh thoảng lại nhìn ra bốn phía, trong vẻ mặt giống như mang theo hồi ức, cũng có một chút cảm khái. Ở trên người gã, vừa có khí tức tu sĩ dao động, lại cũng có hơi thở đồ đằng dung hợp cùng một chỗ.

Ở Mặc Thổ, tu sĩ giống thanh niên này, thân là tu sĩ nhưng lại tu hành đồ đằng, cũng không ít, vốn cũng chẳng có gì thần kì cả. Nhưng trên người thanh niên này làm cho người ta có cảm giác độc đáo, lại cũng chẳng thể nào nói rõ được cụ thể là độc đáo như thế nào cả.

Tứ đại trưởng lão của Hàn Tuyết thành lúc này đều đem ánh mắt đặt lên người thanh niên nọ, cũng chính là vì người này xuất hiện, mới khiến cho sắc mặt mấy người bọn họ lúc nãy đại biến. Nhất là đại trưởng lão, lại càng mang theo vẻ kinh nghi bất định, giống như không thể tin.

Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua ba người mới đến, rồi bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.

- Ồ?

Vị nam tử trung niên tự xưng là đến từ Đông Thổ kia, vốn đang lắc đầu thất vọng muốn rời đi thì bỗng nhiên, cước bộ dừng lại một chút, mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt lập tức lộ ra tinh mang trước nay chưa từng có, vẻ mặt lại càng xuất hiện biến hóa mãnh liệt.

- Đây..... đây là.....

Hô hấp của y hấp nháy mắt dồn dập, tay phải nâng lên hư không quơ một cái, bốn phía lập tức có khí tức nhè nhẹ mà đến, vô hình ngưng tụ xuống. Ở trong tay nam tử trung niên này, lập tức xuất hiện một đoàn khí hư huyễn.

Đoàn khí này màu xanh, thoáng nhìn thì giống một viên đan dược, nhưng thực tế thì chỉ là hư ảo. Đây là do nam tử trung niên này dùng thuật pháp làm ra.

Một màn này rơi vào trong mắt Mạnh Hạo, làm cho hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, chợt có tinh mang hiện lên.

- Ngưng khí hóa hư!

Mạnh Hạo nhìn vị nam tử trung niên kia, loại thủ pháp ngưng tụ khí tức đan dược ở bốn phía, sau đó hóa thành đan dược hư ảo trong tay này, cho dù là trong Tử Lô cũng có rất ít người có thể làm được.

Thậm chí có thể nói, so với ngưng dịch thành đan của Mạnh Hạo lúc trước, còn cao hơn một cấp bậc.

- Đan đạo của người này không đơn giản.

Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên một chút ngưng trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.