Ngã Dục Phong Thiên

Chương 578: Vô Mục hữu thanh!! (2)



Khi mà hầu hết tất cả mọi người ở đây, đều chưa hiểu rõ mục đích cụ thể của việc Kim Quang giáo tiến đến, thì Mạnh Hạo đã ho khan một tiếng. Hắn không ngờ là danh khí của Kim Quang giáo lại lớn đên thế, lúc này ngẩng đầu nhìn hơn năm nghìn tu sĩ đang ngày càng lại gần, truyền ra thanh âm của hắn.

- Kim Quang giáo nghe lệnh, bao vây tất cả tu sĩ đối địch ở bên ngoài Kinh Thứ!

Ngay khoảnh khắc khi thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, trên người của hắn cũng nháy mắt bộc phát ra kim quang chói mắt. Đây là ánh sáng Kim Đan của hắn, vờn quanh bên ngoài thân thể, trong một cái chớp mắt, truyền khắp thiên địa, khiến người khoảng cách rất xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nháy mắt khi thanh âm này truyền ra, kim quang phân tán tứ phía, tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết xung quanh Mạnh Hạo, ai nấy đều lập tức quay đầu nhìn lại.

Tứ đại trưởng lão lại càng mở to mắt, nhất tề nhìn về phía Mạnh Hạo, ngay cả Hàn Tuyết Bạo cũng thâm ý sâu sắc nhìn sang.

Gần như đồng thời với khi bọn họ quay sang nhìn Mạnh Hạo, thì trên bầu trời, hơn năm nghìn tu sĩ lúc này đã gào thét mà đến, cũng nghe được toàn bộ thanh âm của Mạnh Hạo, thấy được kim quang của Mạnh Hạo ở chỗ này. Thanh âm này trong khoảnh khắc khi lọt vào tai bọn họ, thì từ miệng bọn họ lại lập tức truyền ra thanh âm kinh thiên.

- Mệnh lệnh của Lão Tổ, thề sống chết vâng theo!!

Hơn năm ngàn người nhất tề gào thét, thanh âm trong nháy mắt quẩn quanh, sương mù trên bầu trời lập tức quay cuồng. Hơn năm nghìn đại hán này, nhất thời vờn quanh bốn phía, bắt đầu nhanh chóng tăng tốc. Theo bước chân của bọn họ, tiếng nổ quanh quẩn, bầu trời biến sắc, mặt đất chấn động, tầng tầng sương mù quay cuồng, có thể nhìn đến phần đông thân ảnh cao lớn hiển lộ, giống như chiến tiên.

Chỉ có điều.... cái tư thế kia cũng quá là quỷ dị đi, động tác lắc mông quái dị, nhưng lại khiến cho khí tức này, thêm một phần cổ quái không sao hình dung được.....

Một màn này, hoàn toàn lay động tu sĩ Tây Mạc ở ngoại giới, cũng rung động mọi người của gia tộc Hàn Tuyết. Bọn họ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, đầu óc vù vù, giờ phút này nếu còn không hiểu thân phận của Mạnh Hạo, thì bọn họ liền sống uổng phí một hồi rồi.

- Ngươi... Ngươi là Kim Quang Lão Tổ!

Đại trưởng lão hít vào một hơi, trên mặt mang theo vẻ không thể tin nổi.

- Kim Quang... Lão Tổ?!

- Kim Quang Lão Tổ!

Toàn bộ người của gia tộc Hàn Tuyết đều hô hấp dồn dập, thất thanh mở miệng. Cũng khó trách bọn họ như thế, mấy ngày này, Mặc Thổ đại loạn, trong đại loạn này Kim Quang giáo quật khởi, chiếm cứ thành Đông Lạc, khiến cho Mặc Thổ cung cũng phải cảm thấy đau đầu. Nhất là vị Kim Quang Lão Tổ kia cực kỳ thần bí, giáo chúng năm ngàn, tạo thành trận pháp kinh thiên động địa.

Cái danh xưng Kim Quang Lão Tổ này, ở Mặc Thổ hiện nay đã là không ai không biết, thanh danh hiển hách.

Giờ phút này bọn họ đột nhiên phát hiện, thì ra Mạnh đại sư chính là Kim Quang Lão Tổ, loại cảm giác mãnh liệt này, lập tức làm cho bọn họ cảm thấy khó tin.

Hàn Tuyết San mở to mắt, nàng chợt phát hiện ở trên người Mạnh Hạo, có rất nhiều điều thần bí mà chính mình không biết. Vô luận là biểu hiện đại sư đan đạo lúc trước, hay là thực lực có thể thôi hóa Kinh Thứ, lại hoặc là thân phận Kim Quang Lão Tổ hiện nay, tất cả những điều này, đối với nàng mà nói, đều đã tạo thành một lần, lại một lần khiếp sợ.

Hàn Tuyết Bạo trầm mặc, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, ôm quyền, cúi đầu.

Cái cúi đầu này của lão, lập tức làm tứ đại trưởng lão, còn có tất cả người của gia tộc Hàn Tuyết ở xung quanh, lần lượt ôm quyền, cúi đầu thật sâu.

- Tiền bối không cần như thế.

Mạnh Hạo hiểu được cái cúi đầu này của Hàn Tuyết Bạo có hàm nghĩa gì, đây là cảm tạ chính mình nhiều lần cứu gia tộc Hàn Tuyết.

Giờ phút này ngoại giới sương mù quay cuồng, tiếng động nổ vang không ngừng, trận pháp nơi đây càng phát ra hào quang sáng ngời, thậm chí còn có tiếng động rầm rầm truyền ra. Đây là dấu hiệu truyền tống trận sắp mở ra.

- Gia tộc Hàn Tuyết, từ nay về sau, ghi khắc đại ân của đạo hữu, ơn này từ đời lão phu bắt đầu, tất cả các thế hệ tộc nhân từ nay về sau, suốt đời không quên!

Hàn Tuyết Bạo hít sâu một cái, nhìn Mạnh Hạo, tay phải bỗng nhiên nâng lên, một hạt giống Kinh Thứ bay ra, rơi tới trước người Mạnh Hạo.

- Lúc này gia tộc Hàn Tuyết chẳng có gì để báo đáp cả, mầm Kinh Thức này đối với chúng ta mà nói, không có tác dụng quá lớn trong Tử Vận Tông. Nhưng đối với ngươi mà nói, con đường tu chân hiểm ác, có thêm vật này cũng nhiều thêm được một tầng bảo hộ.

Hàn Tuyết Bạo trầm giọng mở miệng.

Mạnh Hạo không có cự tuyệt, mầm Kinh Thứ này hắn xác thực rất để ý, dựa theo ý nghĩ của hắn, nếu đằng điều được ăn thứ này, có lẽ sẽ có một ít lột xác đặc thù. Giờ phút này đem mầm Kinh Thứ thu hồi, Mạnh Hạo gật gật đầu.

- Tiền bối, chư vị đạo hữu gia tộc Hàn Tuyết, trận pháp đã mở, Mạnh mỗ ở chỗ này hộ tống cho mọi người. Chờ sau khi toàn bộ mọi người đã rời đi, ta sẽ phá huỷ trận pháp.

- Chúc các ngươi... Lên đường bình an!

Mạnh Hạo nghiêm túc mở miệng, thời gian ở chung với gia tộc Hàn Tuyệt cũng đã gần nửa năm, hắn đã trải qua không ít chuyện. Giờ phút này hết thảy mong muốn đều đã đạt thành, trước mắt, hắn là vì gia tộc Hàn Tuyết làm một việc cuối cùng.

Ngoại giới vẫn là tiếng nổ vang rền rĩ, trong sương mù có vô số thân ảnh, tu sĩ Tây Mạc kêu thê lương thảm thiết, hết thảy điều này đã trở thành bài ca đưa tiễn cho buổi li biệt này, quanh quẩn ở bát phương. Mạnh Hạo nhìn tộc nhân gia tộc Hàn Tuyết, sau khi trận pháp hoàn toàn mở ra, đều nhìn mình, từng tộc nhân trước khi bước vào trận pháp, đều đã hướng về phía mình, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Những người này. Mạnh Hạo cũng không xa lạ gì, hắn quen thuộc từng cái gương mặt. Mặc dù có không ít người gọi không ra tên, nhưng qua non nửa năm thủ thành, Mạnh Hạo nhiều lần cứu trợ bọn họ, đã khiến cho giữa bọn họ có một loại tình nghĩa ở bên trong.

- Ân của Mạnh đại sư, vĩnh viễn không quên!

- Hy vọng một ngày kia, còn có thể gặp được Mạnh đại sư!

- Mạnh đại sư, bảo trọng!

Một đám tu sĩ gia tộc Hàn Tuyết bước vào trong trận pháp, biến mất không thấy gì nữa, cho đến lượt tứ đại trưởng lão nhìn Mạnh Hạo, sau đó ôm quyền cúi đầu thật sâu, vẻ mặt có chút cảm khái, xoay người đi vào trong trận.

Hàn Tuyết San, đứng ở trong trận pháp, nhìn Mạnh Hạo, nàng không có bái biệt, cũng không nói gì, cố nén nước mắt không chảy xuống, nhìn Mạnh Hạo, Mạnh Hạo cũng nhìn nàng.

Hai người, cách màn sáng trận pháp, trong mắt hai người đối phương đều dần dần trở nên mơ hồ.

- Mỗi khi tuyết rơi ngươi phải nhớ đến ta.

Trong chớp mắt trước khi thế giới phía trước trở nên mơ hồ, Hàn Tuyết San giống như lấy hết dũng khí, hướng về phía Mạnh Hạo ở bên ngoài trận pháp, nói ra một câu này, thân ảnh liền tiêu thất.

Mạnh Hạo trên mặt lộ ra mỉm cười, gật gật đầu, nhưng hắn biết, một màn này, đối phương là nhìn không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.