Ngã Dục Phong Thiên

Chương 602: Ô Trần (2)



Đồng thời, đối với dị yêu bản thân nuôi dưỡng, Tư Long có quyền mua ưu tiên.

Lúc này là sáng sớm, Ô Trần mặt tối sầm, vội vã đi tới, đi thẳng đến cái sân gã muốn tới, mùi vị nơi này khiến gã cảm thấy rất không thoải mái. Chỉ là khi đi về phía trước, thì gã đã làm cho nơi này không còn yên tĩnh, từng con dị yêu gào thét từ trong các sân nhà truyền ra.

Ô Trần nghe thấy có phần buồn bực, bước nhanh hơn một chút, muốn đi qua khu vực dị yêu cấp một cấp hai, bước vào khu vực mấy dị yêu cấp ba, đi qua cổng sân của Mạnh Hạo.

Nhưng ngay khi gã đi qua, trong sân của Mạnh Hạo, mấy con Thanh Mộc lang bên cạnh Mạnh Hạo, cũng kêu lên mấy tiếng, đua theo đám dị yêu xung quanh.

Tiếng kêu nghe như bình thường, nhưng rơi vào trong tai Ô Trần vừa đi qua cổng, lại khiến gã run rẩy, sắc mặt biến đổi. Tiếng kêu đó không cao, nhưng gã ở quá gần, nên khi tiếng kêu kia vang vọng trong đầu, khiến thân thể gã đột nhiên run rẩy, lại có cảm giác bị trấn áp.

Ô Trần hít sâu một hơi, nhìn về phía sân nhà của Mạnh Hạo. Gã từng nghe tiếng kêu của dị yêu cấp hai, nhưng chưa từng bị chấn nhiếp tinh thần như ngày hôm nay, lúc này gã không hề chần chừ, tiến tới đẩy cửa sân nhà. Ngay khi cánh cửa bị đẩy ra, Ô Trần nhìn thấy trong sân, một thanh niên gầy gò đang ngồi xếp bằng, như rất thấu triệt, đôi mắt như bầu trời đêm nhìn về phía bản thân.

Đồng thời, xung quanh thanh niên, có năm con Thanh Mộc lang, ánh mắt cũng ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, có chút hung tàn, nhìn về phía bản thân. Đặc biệt là con Thanh Mộc lang gầy còm, lúc nó nhìn gã, thân thể Ô Trần bất giác run rẩy, sắc mặt biến đổi, một trận uy áp mãnh liệt tràn tới, khiến gã hô hấp gấp gáp, tim đập nhanh hơn, giống như tử vong giáng lâm.

- Đạo hữu có chuyện gì.

Trong sân chỉ có mấy con Thanh Mộc lang đang chăm chú, lại trở thành uy áp mà Ô Trần không thể chịu đựng, lúc gã sắp muốn tan vỡ, Mạnh Hạo lại nhẹ nhàng mở miệng.

Hắn vừa nói, tuy có hời hợt, lại làm tất cả uy áp tiêu tán, khiến cho Ô Trần mềm nhũn người, suýt chút nữa ngã ra, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại cao ngạo ngẩng đầu, trên mặt có vẻ cường ngạnh ngạo nghễ.

- Ta là Ô Trần, tộc nhân của một trong ba huyết mạch của bộ lạc, Thanh Mộc lang ngươi nuôi, con kia, sẽ thuộc về ta.

Ô Trần cố nén kích động và căng thẳng trong lòng, lúc này cũng không suy xét cấp ba cấp bốn gì nữa, mà thầm vui mừng trong lòng. Gã nhìn ra mấy con Thanh Mộc lang này bất phàm, tuy là theo cảm giác của gã, thì chưa đến cấp ba, nhưng trong cấp hai, cũng là cực phẩm.

Chỉ là Đại Mao lại quá gầy gò, nên gã chần chừ một chút, cảm thấy một con khác có vẻ thần vũ hơn, vì vậy chỉ tới.

Ô Trần chỉ vào Tứ Mao.

Thân thể Tứ Mao, rõ ràng lớn hơn những Thanh Mộc lang khác một chút, điểm này từ lúc bọn chúng còn nhỏ đã như vậy rồi. Về phần tên gọi, Mạnh Hạo phân chia năm con Thanh Mộc lang, là dựa theo thực lực, từ một đến năm.

Tứ Mao không phải là mạnh nhất, cũng không phải yếu nhất, lúc bị Ô Trần chỉ trúng, trong mắt nó lộ ra hàn mang sắc bén, kêu lên một tiếng uy hiếp. Trong ý thức đơn giản của nó, chỉ có chủ nhân mới có thể chỉ vào bản thân như thế, còn những kẻ khác, không đủ tư cách.

- Tu vi của ngươi không đủ, không khống chế được, đi nơi khác chọn đi.

Mạnh Hạo dửng dưng nói, đưa tay vuốt lên đầu Tứ Mao, Tứ Mao lập tức cúi đầu, có vẻ ngoan ngoãn. Nếu không phải Mạnh Hạo ở đây, vừa rồi nó sớm đã xông ra, xé xác kẻ vừa tới.

- Ngươi!

Sắc mặt Ô Trần biến hóa, nhìn Mạnh Hạo một cái. Cho dù cảm thấy tu vi đối phương sâu không lường được, nhưng nghĩ đến bản thân là tộc nhân Ô Đạt bộ, hơn nữa là hậu duệ của tam đại huyết mạch, thân phận này, cho dù có suy sụp, cũng cao hơn đa số khách khanh.

- Ta đã là Ngưng Khí tầng bảy, trong số dị yêu cấp hai, Thanh Mộc lang sở trường tốc độ, không quen chém giết. Ngươi dựa vào đâu mà nói ta không khống chế được nó!

Ô Trần nghiến răng, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Gần như ngay khi gã nói xong, hàn mang trong mắt Tứ Mao lóe lên, trong khoảnh khắc, tốc độ nhanh đến chỉ có thể nhìn thấy một đạo thanh quang chớp lóe. Trong nháy mắt, Tứ Mao đã xuất hiện trước mặt Ô Trần, há mồm, gần như chạm vào chóp mũi Ô Trần, khiến Ô Trần hoàn toàn biến sắc, kinh hô, hốt hoảng lui về.

Mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, sắc mặt gã trắng bệch, hô hấp dồn dập, con ngươi co rút, trong đầu quay mòng mòng. Khoảnh khắc vừa rồi, gã cảm thụ được cái chết ngay bên cạnh, loại cảm giác này gã chưa từng thấy, lúc này thân thể run rẩy, nỗi sợ lan khắp thân thể.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, Tứ Mao nghe thấy tiếng này, lập tức yên lặng, cúi đầu, không dám nhìn Mạnh Hạo.

Ô Trần hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra quang mang mạnh mẽ, nhìn chằm chằm Tứ Mao, hô hấp càng thêm gấp gáp. Gã nhìn thân thể dài quá nửa trượng, bộ lông màu xanh, còn cả bộ dạng thần vũ của Tứ Mao, tức thời trái tim đập nhanh hơn.

- Thanh Mộc lang cấp hai, ta từng thấy rất nhiều, cho dù là Thanh Mộc lang của của một số huyết mạch tộc nhân khác, cũng không có được tốc độ như vừa rồi. Đây là... đây là Thanh Mộc lang biến dị!

- Không sai, nhất định là biến dị, cũng chỉ có như vậy, mới có thể có được tốc độ gần như trong nháy mắt, diệt sát ta!

Nghĩ đến đây, Ô Trần ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Dựa theo quy củ, con Thanh Mộc lang này, là sở hữu của Ô Đạt bộ ta, con sói này ta có quyền mang đi!

Lời gã có vẻ cứng rắn, nhưng thực tế trái tim lại đang run rẩy. Nếu không phải con sói này khiến gã kinh hãi, gã cũng không nói như vậy, lúc này chỉ có thể nghiến răng nhắm vào quy củ của bộ lạc.

Mạnh Hạo cười cười, lắc lắc đầu, với tu vi của hắn, đương nhiên sẽ không tính toán nhiều với một tiểu tu sĩ, mới chỉ sánh với Ngưng Khí tầng bảy.

- Ngươi có thể đem đi, thì đem đi đi.

Nói rồi, Mạnh Hạo nhắm mắt lại, không để ý đến nữa.

- Đây là ngươi nói đó!

Ô Trần mừng rỡ, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng không thể che dấu. Thân là hậu duệ của tam đại huyết mạch trong bộ lạc, có thể những mặt khác không quá xuất chúng, nhưng nhất mạch của Ô Trần, mạnh nhất chính là liên hệ lạc ấn với dị yêu, thậm chí từ nhỏ gã đã nắm giữ mấy chục loại lạc ấn khác nhau.

Gã rất tự tin, cho dù là dị yêu cấp ba, bản thân cũng có thể thành công, đừng nói là chỉ có cấp hai. Tuy nói là có biến dị, nhưng cho dù thế nào, cũng chỉ là cấp hai, Ô Trần kết luận bản thân tuyệt không có khả năng thất bại.

Lúc này gã cười ha ha, mang theo kích động nhìn Tứ Mao, từ từ tiếp cận, đáy lòng cực kỳ ẩn thận, tay phải chậm rãi bắt quyết, kết một ấn ký cổ quái, giống như một đầu sói.

Ấn ký này vừa hiện, ánh mắt Tứ Mao liền có vẻ mê man. Nhìn thấy biểu hiện này, Ô Trần càng thêm tin tưởng, ấn ký không ngừng thay đổi, cuối cùng hóa thành một tia sáng, bắn về phía Tứ Mao.

Trong khoảnh khắc chạm vào trán Tứ Mao!

- Thành rồi!

Ô Trần vui mừng, đây là bước đầu tiên, bước này mà thành, thì có thể thành lập liên hệ sơ bộ, còn phải tiếp tục một ít bước nữa, mới có thể hoàn thành lạc ấn thực sự, khiến cho dị yêu thành đồ đằng thú của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.