Ngã Dục Phong Thiên

Chương 681: Đồ đằng mới!



- Thánh tử của Độc Hạt nhất mạch trong Ngũ Độc đại bộ?

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, trước đó hắn đã biết thân phận Thánh nữ của Triệu U Lan, lúc này lập tức đoán ra thân phận của thanh niên nam tử tuấn lãng bất phàm, chỉ có vẻ mặt là có phần âm độc này.

Độc Hạt nhất mạch nhanh chóng tới gần, tay phải Thánh tử vung lên, lập tức phân ra hơn bốn nghìn người, xông vào chiến trường, đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, dị yêu theo suy nghĩ của hắn, lập tức gào thét xông tới.

Tiếng nổ kinh thiên động địa, Thánh tử Độc Hạt nhất mạch, nở nụ cười, không thèm nhìn chiến trường chém giết, đi về phía Triệu U Lan.

- Lần đầu thí luyện, Thánh nữ Triệu U Lan được bộ lạc cho là có tư chất nhất, lại mất đi cánh tay, chuyện này không mất bao lâu, sẽ truyền khắp bộ lạc. Triệu U Lan, ta tiếc thay cho ngươi, sợ rằng lần này vị trí đi Khư Kiều giới, cho dù có thêm một Ô Thần ngũ bộ nho nhỏ, cũng không có phần của ngươi rồi.

Thánh tử tới gần, mỉm cười nói.

Vẻ mặt Triệu U Lan lạnh lùng, nhìn Thánh tử một cái.

- Bị ai chém đứt tay vậy? Ngươi đã cầu được Vực Ngoại Tâm Ma hoa tới, lại vẫn đại bại, đáng tiếc, đáng tiếc.

Thánh tử tiếp tục cười nói.

- Triệu Xuân Mộc, ngươi nói đủ chưa, ta có bại hay không, cũng không liên quan đến ngươi. Ô Thần ngũ bộ này, nếu ngươi có thể bắt lấy, U Lan sẽ chúc mừng ngươi.

Triệu U Lan dửng dưng nói.

- Chúng ta quan điểm bất đồng, trận chiến này nếu Độc Hạt nhất mạch của Triệu mỗ dẫn đầu, thì đã thắng lợi từ lâu, căn bản không cần dùng đến Vực Ngoại Tâm Ma hoa quý giá, trực tiếp phá hủy đồ đằng, tất cả tự nhiên kết thúc!

- Đâu cần phiền phức như vậy, Triệu U Lan, mềm lòng, là khuyết điểm lớn nhất của ngươi!

Thánh tử Độc Hạt nhất mạch - Triệu Xuân Mộc, âm trầm cười nói.

Lúc này tiếng chém giết ngập trời, hơn bốn nghìn tu sĩ của Độc Hạt nhất mạch xông tới, lúc này ai nấy cười cợt, đôi mắt âm trầm, ánh sáng đồ đằng khuếch tán, ra tay hung ác tàn nhẫn còn hơn cả Độc Chu nhất mạch.

Nếu không có dị yêu của Mạnh Hạo ngăn cản, sợ rằng vừa mới va chạm, tộc nhân ngũ bộ đã tử thương nặng nề. Nhưng trong khi dị yêu ngăn cản, Mạnh Hạo phát hiện tộc nhân ngũ bộ xung quanh, vì hai đồ đằng Thánh tổ ngã xuống, không chỉ thực lực hai bộ tuột dốc, mà ba bộ còn lại, cũng vẻ mặt tái nhợt, lộ vẻ tuyệt vọng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trận chiến này nhất định thất bại.

- Không cần vì Ô Thần nữa!

Mạnh Hạo đột nhiên mở miệng, tiếng nói như sấm chớp nổ vang, truyền khắp bốn phía, truyền vào trong tai tộc nhân ngũ bộ đang tuyệt vọng, khiến cho những tộc nhân này đều nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Các ngươi cúi xuống nhìn thi thể và máu tươi dưới mặt đất đi, ở đó có tộc nhân bằng hữu của các ngươi, hãy vì bọn họ!

- Các ngươi quay lại nhìn già trẻ trong quầng sáng phòng hộ đi, bọn họ là thân nhân và huyết mạch của ngươi, hãy vì bọn họ!

- Ngẩng đầu lên, nhìn về phía tu sĩ ngũ độc phía trước, vì bằng hữu, vì người nhà, các ngươi là bức tường phòng ngự cuối cùng, nếu các ngươi buông bỏ, vậy chờ đợi người nhà các ngươi, chính là diệt vong!

- Liều mạng đi, có lẽ không nhất định sẽ thắng, nhưng nếu không liều, vậy nhất định bại. Vì bọn họ... các ngươi, có thể không chiến sao!

Mạnh Hạo ngẩng đầu gầm lên, giọng nói hắn lập tức vang vọng trong đầu tộc nhân ngũ bộ, khiến tâm thần bọn họ lập tức chấn động.

Ai nấy một lần nữa điên cuồng, tất cả cảm xúc tiêu cực của bọn họ, không hề biến mất, nhưng lại hóa thành ý niệm liều mạng. Tuyệt vọng càng lớn, thì bạo phát càng mạnh!

- Chiến!

- Giết!

Hơn hai nghìn người còn sót lại của ngũ bộ, gào thét, hoàn toàn điên cuồng, hoàn toàn không còn sợ hãi tử vong, xông về phía Độc Hạt nhất mạch.

Mạnh Hạo ở phía trước, dị yêu trợ giúp, xuất thủ đại đạo, trời đất nổ vang, sát khí kinh thiên động địa, có thể nói, nếu không có hắn, ngũ bộ đã bại từ lâu!

Nếu không có hắn, ngũ bộ sớm đã là gà chó không tha, có thể sống sót, chỉ có một khả năng là bị ngũ độc bộ bắt giữ.

Mạnh Hạo ở đó, lập tức bị Triệu Xuân Mộc nhìn ra, y nhìn Mạnh Hạo một chút, bỗng nở nụ cười.

- Loại nhân vật này, lại có thân phận Tư Long, nếu đổi là ngươi, sẽ chần chừ có giết chết hay không, nếu không, hắn không thể sống đến giờ này. Nhưng phương pháp của ta chỉ có một, bất cứ giá nào, lôi đình nhất kích, trực tiếp giết chết!

Sát cơ trong mắt Triệu Xuân Mộc lóe lên, tay phải vung lên, xuyên qua chiến trường, chỉ thẳng Mạnh Hạo.

- Thập bát tiềm vệ, cho các ngươi trong vòng mười hơi thở, giết người này!

Vẻ mặt Triệu U Lan bình thường, nhưng lại lui lại một chút, như muốn cách xa Triệu Xuân Mộc, hai trưởng lão Nguyên Anh bên cạnh hơi chần chừ, nhưng nhìn Triệu U Lan, lại không nói gì.

Gần như ngay khi bị Triệu Xuân Mộc chỉ tới, Mạnh Hạo đã phát giác, lạnh lùng nhìn, tay phải vung lên, lập tức một mảng huyết khí khuếch tán, bao bọc hai tu sĩ Độc Hạt nhất mạch. Sương đỏ vừa tới, hai người lập tức gào thét thảm thiết, thân thể khô héo.

- Để Triệu U Lan tránh thoát một lần, ta không tin, Thánh tử vừa tới này, còn có thể né được!

Sát cơ lóe lên trong mắt Mạnh Hạo, trong đầu đang suy nghĩ phương pháp giết chết người này, đột nhiên đôi mắt Mạnh Hạo co rút, một Huyết Băng Thiểm, lập tức xuất hiện ngoài ba trượng.

Gần như ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện lại, vị trí hắn đúng trước đó, giờ đây có mười sáu luồng hắc mang, như kim châm, ào ào xông tới. Nếu Mạnh Hạo còn ở chỗ cũ, thì lúc này, đã bị mười sáu luồng hắc mang này xuyên thủng thân thể rồi.

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang, tay phải giơ lên, đấm vào hư vô bên phải. Nắm tay vừa ra, trong hư vô lập tức có một bóng người ẩn nấp đi tới, muốn giết Mạnh Hạo, bị ép hiện thân, gần như ngay khi người đó hiện thân, nắm đấm của Mạnh Hạo, đã rơi lên người thân ảnh đó. Đây là một cô gái, bộ dạng xinh đẹp, đôi mắt lúc này có vẻ kinh hãi, ầm một tiếng, thân thể lập tức chia năm xẻ bảy.

Vẻ mặt Mạnh Hạo không đổi, sau khi đánh chết một người, không tiến mà lui, ngay khi hắn lui lại, thì tránh được một hắc châm bay tới. Hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải tràn ngập huyết quang, chộp vào hư vô trước mặt, một tiếng gào thê lương truyền ra. Một cô gái, bị Mạnh Hạo nắm được tóc, đồng thời, Mạnh Hạo đi tới trước, chân trái vung lên, đá thẳng vào đầu cô gái này.

Bụp một tiếng, lại giết một người.

- Tới ám sát ta?

Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra một nụ cười lạnh.

Giết liền hai người, dứt khoát sạch sẽ, đôi mắt Triệu Xuân Mộc hơi lóe lên, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường.

Nhưng đúng lúc này, Mạnh Hạo buông cái đầu ở tay trái ra, đôi mắt sáng lên, tay phải chợt đưa lên ấn xuống mặt đất. Vừa ấn xuống, thân thể Mạnh Hạo lập tức phát ra huyết quang chói mắt, huyết quang này khuếch tán, đảo mắt đã bao phủ phạm vi mấy chục trượng xung quanh. Trong Huyết Sát giới này, lập tức có mười lăm bóng người lần lượt bị bức ra.

Gần như ngay khi bọn họ xuất hiện, Mạnh Hạo đã cất bước, tay trái đưa lên, hai ngón Huyết Chỉ trực tiếp điểm tại mi tâm của một người, trong tiếng nổ vang, nắm tay phải của hắn cũng đánh tới một người khác trong hư không trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.