Ngã Dục Phong Thiên

Chương 687: Mưa tím tầm tã!



Đàn dị yêu của Mạnh Hạo, trong trận chiến này, có tác dụng cực kỳ quan trọng. Nếu trong khoảnh khắc tử vong, không có sự tồn tại của đàn dị yêu lúc này chỉ còn lại gần bảy nghìn này, Ô Thần ngũ bộ, căn bản không thể chống đỡ đến giờ phút này.

Mạnh Hạo đứng giữa chiến trường, ánh mắt quét khắp bốn phương, một lần nữa quét qua Triệu U Lan. Cái nhìn này, khiến sắc mặt Triệu U Lan lập tức tái nhợt. Mấy trưởng lão Độc Chu nhất mạch bên cạnh nàng, kể cả đại tế tự đã lui về bảo vệ Triệu U Lan từ trước, cũng lập tức căng thẳng.

Sự mạnh mẽ của Mạnh Hạo, đã hoàn toàn khiến bọn họ kinh hãi.

Ngay lúc này, một tiếng sấm lớn, truyền tới từ không trung, sấm sét này có phần đặc thù, dường như là vô số người đang gào thét, thoạt nghe, khiến người ta tâm thần chấn động, linh hồn như cũng run rẩy.

Mà sau tiếng sấm, mưa liền rơi xuống, đó là cơn mưa màu tím, lúc này không còn là vài hạt lẻ tẻ, mà đã lớn hơn một chút, rơi xuống mặt đất.

Trong cơn mưa, khí tức lạnh lẽo hủy diệt, ẩn hàm ý diệt tuyệt tất cả sinh cơ, dần dần xuất hiện dấu hiệu trong làn mưa ngập tràn trời đất này.

Trong lòng Mạnh Hạo, ngay giờ khắc này, cảm giác nguy cơ không có lý do xuất hiện. Hắn ngẩng đầu, nhìn cơn mưa tím, một lần nữa cau mày.

- Cơn mưa này... rất không bình thường.

Gần như ngay khi mưa rơi, bầu trời xa xôi, ánh sáng truyền tống chói mắt xuất hiện, tiếp đó, từng bóng người đi ra từ hư vô, nhanh chóng rõ ràng lên. Chính là tộc nhân của Ngũ Độc đại bộ.

Bọn họ xuất hiện, lập tức khiến cho những tộc nhân Độc Hạt nhất mạch đang tuyệt vọng trở nên kích động.

Đồng tử Mạnh Hạo co lại, lui lại một chút phất tay áo.

- Ô Thần ngũ bộ, rút lui vào trong quầng sáng phòng hộ!

Trong lúc hắn nói, tất cả tộc nhân Ô Thần ngũ bộ trên chiến trường, ai nấy đều nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, họ im lặng, rồi lui lại, trên chiến trường lập tức trở nên trống trải.

Đúng lúc này, tiếng gầm thét truyền tới, hơn hai vạn tu sĩ Ngũ Độc đại bộ lao tới, số người đầy khắp mặt đất.

Mà trong bọn họ, có có không ít Tư Long cao giai, mỗi một Tư Long đều có mấy nghìn đến hơn vạn dị yêu, ở sau lưng hơn hai vạn tu sĩ này, như hóa thành một biển dị yêu khổng lồ, gào thét tràn tới.

Trong những tu sĩ này, trưởng lão Nguyên Anh tới hơn ba mươi người, còn có sáu tế tự, thậm chí trong số cường giả, còn có một lão giả mặc áo bào trắng, da nâu sậm, đôi mắt sáng quắc, tu vi rõ ràng là Nguyên Anh hậu kỳ.

Thận phận của lão là thủ lĩnh của đoàn tế tự trong Ngũ Độc đại bộ, đại tế tự chung của cả năm mạch trong Ngũ Độc đại bộ, địa vị của lão trong Ngũ Độc đại bộ chỉ xếp sau tộc công.

- Bái kiến đại tế tự!

- Bái kiến đại tế tự!

Cho dù là Độc Chu, hay là Độc Hạt, lúc này tất cả những người còn sót lại trên chiến trường, đều hướng lên bái kiến lão giả trên bầu trời.

Triệu U Lan cũng là một trong số đó.

Trên bầu trời, lực lượng khổng lồ này, không phải thứ Ô Thần ngũ bộ có thể chống đỡ, đặc biệt là lúc này quầng sáng phòng hộ vì không có gốc rễ để dựa vào, đã trở nên mỏng manh, xem ra nhiều nhất là hai canh giờ nữa, sẽ tự động biến mất.

Bên ngoài quầng sáng, Mạnh Hạo đứng đó, bên cạnh hắn kể cả tộc công của Ô Binh bộ, lúc này ngũ bộ còn lại năm tu sĩ Nguyên Anh, vẻ mặt ai cũng khó coi.

Dưới sự điều khiển của Mạnh Hạo, hơn bảy nghìn dị yêu còn lại, bảo vệ bên ngoài quầng sáng, lúc này cũng đều yên tĩnh khiến cho chiến trường trở nên tĩnh lặng hiếm thấy, chỉ còn cơn mưa màu tím càng lúc càng lớn.

- Không chừa một ai!

Trong yên lặng, trên bầu trời, đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ, lão giả mặt mày nâu sậm kia, dửng dưng nói. Giọng nói lão truyền ra, tất cả dị yêu, cùng hơn hai vạn tu sĩ đồng thời gầm lên, hóa thành cơn sóng dữ tràn về phía Mạnh Hạo.

Ngay khoảnh khắc bọn họ tới gần, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hàn quang xuất hiện trong mắt hắn, hắn không triệu hoán Kỳ Nam, vì Kỳ Nam chỉ có thể cứu bản thân hắn không bị chết, không có tác dụng trong chiến tranh.

Nhưng sở dĩ Mạnh Hạo từ đầu tới giờ vẫn luôn có lòng tin với trận chiến này, là vì Mạnh Hạo còn con bài chưa lật, hắn vẫn chưa từng lấy ra.

Lúc này, giọng nói của Mạnh Hạo, vang vọng khắp nơi.

- Đằng Điều, Kinh Thứ...

Ngay khi tiếng Mạnh Hạo truyền ra, trên người man nhân, lập tức truyền ra một tiếng hú, đó là đằng điều màu đỏ quấn trên người man nhân. Đằng điều này lao tới, mọc ra đầy gai nhọn, xâm nhập vào lòng đất.

Gần như ngay khi đằng điều xâm nhập mặt đất, trước mặt Mạnh Hạo, cũng là phía trước đại quân Ngũ Độc đại bộ lạc, mặt đất dậy sóng, từng cây gai nhọn xuyên đất đâm lên. Những cây gai này ngắn thì bảy tám trượng, dài thì cả trăm trượng, tầng tầng lớp lớp, bao bọc lấy cả Ô Thần ngũ bộ.

Quỷ dị hơn nữa là, trên mỗi một cây gai, đều có vô số gai nhọn, cứ thế lan ra, ngay khi đại quân Ngũ Độc đại bộ xông tới, một tầng phòng hộ do gai nhọn tạo nên, hoàn toàn bao bọc lấy Ô Thần ngũ bộ.

Những cây gai này, là thánh vật của gia tộc Hàn Tuyết, lúc Mạnh Hạo rời khỏi Thánh Tuyết thành, lão tổ gia tộc Hàn Tuyết tặng cho, sau đó được Mạnh Hạo dùng để nuôi dưỡng đằng điều. Lúc này sau nhiều năm, đằng điều đã hoàn toàn hấp thu, sinh ra biến dị.

Trong quá trình đó, bên ngoài lớp phòng hộ gai nhọn, dị yêu đã tới gần, va chạm với nhau, tiếng nổ vang trời, nhưng cũng chính đàn dị yêu lại gầm thét thê lương.

Dưới Trảm Linh, nơi gai nhọn mọc lên, không thể tiến vào nửa bước.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, ngưng tụ một giọt huyết sinh mệnh, dung nhập vào trong gai nhọn, linh thức lập tức dung hợp với gai nhọn, dường như hóa thành gai nhọn, dùng cách thức này, giao chiến với Ngũ Độc đại bộ.

- Phá Diệt Kinh Thứ của gia tộc Hàn Tuyết!

Ngay khi Kinh Thứ xuất hiện, đại tế tự của Ngũ Độc đại bộ giữa không trung co rụt hai mắt lại.

- Kinh Thứ của gia tộc Hàn Tuyết hiệu xưng dưới Trảm Linh, không thể phá diệt... Lão phu muốn xem xem, lời đồn này là thật hay giả!

Đại tế tự hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, tất cả tu sĩ, dị yêu xung quanh, lập tức lao thẳng về phía hàng rào gai nhọn.

Ngay sau đó, tiếng nổ vang trời, từng đợt ánh sáng pháp bảo, đồ đằng chiếu rọi, mặt đất chấn động, sơn mạch tan vỡ, Kinh Thứ không ngừng chấn động, liên tục vỡ vụn, nhưng vẫn kiên trì không tán loạn!

Đồng thời, không ngừng vươn lên, từng cây gai nhọn chọc trời, khiến cho Ngũ Độc đại bộ trong thời gian ngắn, dị yêu chết hàng loạt, hơn hai vạn tu sĩ, cũng có hơn ba nghìn người đau đớn kêu gào, bị gai nhọn xuyên thủng, hấp thu sinh mệnh, hóa thành xác khô.

Trận chiến này duy trì, như không có một bên bị diệt thì không kết thúc. Đột nhiên, trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện sấm sét giống như vô số người gào thét kia. Trong tiếng sấm, cơn mưa màu tím càng lớn hơn, rơi xuống đất, lại không có giọt nào ngấm vào lòng đất, mà đọng trên mặt đất, khiến cho mặt đất thấp trũng, xuất hiện từng vũng nước nhỏ.

Cảnh tượng này khiến Mạnh Hạo chú ý, cũng làm Triệu U Lan chú ý, mà tất cả tu sĩ Nguyên Anh của Ngũ Độc đại bộ cũng chú ý. Đặc biệt là vị đại tế tự kia, lão ngây ra một chút, cẩn thận nhìn cơn mưa này, đột nhiên... Vẻ mặt lão biến đổi!

Hoàn toàn biến sắc!

- Đây... Đây là...

Thân thể đại tế tự run rẩy, với tu vi của lão, với tâm trí của lão, cho dù gặp phải đại sự liên quan đến tồn vong của bộ lạc, cũng rất ít khi không khống chế được mà xuất hiện vẻ mặt như vậy, trừ khi... Chuyện này, còn kinh thiên, còn đáng sợ hơn cả sống chết của bộ lạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.