– Không nghĩ tới Ngũ Độc đại bộ này, thế nhưng còn có một giọt máu của Quý gia, xem mật độ huyết khí này, giống như một vị cường giả của Quý gia thời kỳ viễn cổ. Tuy nhiên đã loãng tới cực hạn rồi, ngay cả cảm ứng huyết mạch cũng không thể khuếch tán ra, làm cho ngay cả Quý gia cũng không thể nhận thấy được có một giọt tổ huyết như vậy, lưu lạc bên ngoài.
– Mặc dù như thế, nhưng đây cũng là tiên huyết … Tuy nhiên để giết được Mạnh Hạo, vẫn còn thiếu một chút.
Hai mắt Chỉ Hương chợt lóe, cúi đầu không nói.
Cự mãng gào thét mà đi, mấy ngày sau, tới phía trên một mảnh hồ nước, chợt lóe lên, thì vượt sông, bay về phía thiên địa xa xa.
– Lão phu có thể cảm nhận được, thiên huyết đã tiếp cận mục tiêu rồi, tối nay chính là lúc động thủ chém đầu. Một khi Đại Tư Long của Ô Thần ngũ bộ tử vong. Chúng ta ngay lập tức toàn lực bay nhanh, tranh thủ trong một ngày liền tới gần Ô Thần ngũ bộ!
Tộc trưởng Ngũ Độc đại bộ trầm giọng mở miệng, khoanh chân ngồi ở trên người cự mãng, một lần nữa nhắm nghiền hai mắt.
Đêm khuya, không trung mờ tối, không có trăng, bốn phía một mảnh tối đen, ở một chỗ địa thế tương đối cao, Ô Thần ngũ bộ bắt đầu tu chỉnh. Xây dựng một vài lều trại đơn giản, vờn quanh bốn phía.
Đối với những tạp sự trong bộ lạc, có tộc công của Ô Binh bộ lúc trước, cũng chính là tộc công được đề cử ra lúc này của Ô Thần ngũ bộ. Ông đi xem xét, phối hợp với những tu sĩ Nguyên Anh khác, trong hai năm qua, cũng giúp cho Ô Thần ngũ bộ gọn gàng ngăn nắp.
Lúc này Mạnh Hạo đang ngồi đả tọa trong trướng bồng thuộc về hắn, trướng bồng này nằm ở chỗ sâu nhất, nổi bật thân phận và tôn cao của Mạnh Hạo. Ngoài lều còn có hai tu sĩ Ô Thần ngũ bộ ngày đêm thủ hộ nơi này.
Mạnh Hạo hai mắt khép kín, bên tay phải đặt một bầu rượu, trong hai năm qua, hắn vẫn luôn lấy bầu rượu này của Hàn Sơn ra, rượu bên trong giống như vĩnh hằng không dứt. Uống xong, mặc dù không lại đạt được Đạp Ca Kiếm Khí gì nữa. Nhưng cảm giác ấm áp, ở trong thiên địa liên tục mấy năm đổ mưa tím này, có thể khiến thân thể thoải mái không ít.
Chỉ là không thể uống nhiều, mỗi ngày Mạnh Hạo nhiều nhất chỉ có thể uống ba hớp nhỏ mà thôi.
Lúc này hắn ngồi đả tọa, hai mắt khép kín, tâm thần đắm chìm trong mặt nạ huyết sắc, trên người Quý gia Thập Cửu Tổ bị Tam Vĩ phiên phong ấn nhiều năm. Những năm gần đây, chỉ cần Mạnh Hạo có thời gian, liền đắm chìm vào việc nhìn Thập Cửu Tổ, dùng ba cái tuyệt linh mộc kiếm kia, không ngừng xuyên thấu qua lại ở trên người này. Khiến cho Quý Thập Cửu chỉ có thể rống giận mắng to, nhưng tu vi trên người, thủy chung không thể nhanh chóng hồi phục, bị Mạnh Hạo lấy mộc kiếm hạn chế ở trong vòng trình độ nhất định.
Lão Tổ Lý gia ở một bên thì còn hưng phấn chèn ép, toàn thân lão phát ra lôi quang, chốc chốc lại có sấm sét lưu chuyển. Cả người lão năm đó sau khi trải qua thiên kiếp, đã bị Mạnh Hạo gần như hoàn toàn chuyển hóa thành lôi hồn.
Mấy năm này, dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo, giống như ngục tốt nhìn chằm chằm Quý Thập Cửu, mỗi khi thấy Mạnh Hạo tra tấn Quý Thập Cửu, Lão Tổ Lý gia đều sẽ đặc biệt hưng phấn. Thậm chí lão còn nhiều lần khuyên bảo Mạnh Hạo cũng đem Quý Thập Cửu biến thành lôi hồn.
Đối với Quý Thập Cửu mà nói, thế này vẫn chưa là gì, mà bi ai hơn, chính là miếng mỡ đông hai năm trước bỗng nhiên có hứng thú nồng đậm đối với lão, vì thế liên tục chạy vào, không ngừng mà độ hóa, khiến cho Quý Thập Cửu gần như phải sụp đổ. Mỗi lần như vậy, Lão Tổ Lý gia đều cực kỳ hưng phấn, vẻ mặt đều sung sướng biến thành vặn vẹo dữ tợn.
– Nói cho ta biết, nhân quả với Quý gia, làm như thế nào để gỡ bỏ, ta bảo miếng mỡ đông ít nhất một tháng không đến độ hóa ngươi, thế nào?
Mạnh Hạo dụ dỗ từng bước mở miệng, đổi lấy, là Quý gia Thập Cửu Tổ rống giận và mắng.
Vẻ mặt Mạnh Hạo lạnh dần, hiện tại tu vi của hắn không còn nhỏ yếu giống như lúc trước nữa, bây giờ hắn đã có năng lực giết chết Quý Thập Cửu, đã suy yếu tới cực hạn này rồi. Giờ phút này hai mắt chợt lóe hàn quang, rồi sau đó lại hóa thành bình tĩnh, đang muốn triệu hồi miếng mỡ đông tiến vào, thì bỗng nhiên hắn biến sắc, thân thể khoảnh khắc biến mất. Cùng lúc đó, ở trong trướng bồng, ở hư vô phía trước chỗ Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi xuống, đột nhiên xé mở ra một cái khe.
Cái khe này xuất hiện vô thanh vô tức, bên ngoài lều không có bất kỳ người nào phát hiện, trong cái khe này, vươn ra một bàn tay huyết sắc. Bàn tay này quỷ dị, không có vân tay, trong lòng bàn tay, giống như có mấy vạn gương mặt khoảnh khắc biến ảo, khiến cho bàn tay huyết sắc này, tràn đầy quỷ dị, nháy mắt liền điểm thẳng đến mi tâm Mạnh Hạo.
Ở khoảnh khắc khi bàn tay huyết sắc này cách mi tâm Mạnh Hạo còn khoảng bảy tấc, hai mắt đang nhắm nghiền của Mạnh Hạo bỗng nhiên mở bừng, một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt, nháy mắt bao phủ tâm thần Mạnh Hạo. Thân thể của hắn mạnh mẽ lui về phía sau, nhưng ngón tay huyết sắc này, cũng đi theo hắn, mà từ trong cái khe này, thân ảnh huyết sắc của nó, xuất hiện đầy đủ.
Mạnh Hạo lui về phía sau, trực tiếp đụng vào đỉnh lều, hai mắt hắn chợt lóe, trước mặt kim, mộc, hỏa, thổ bốn đồ đằng trực tiếp biến ảo, mạnh mẽ lao tới, va chạm với cái bàn tay huyết sắc đang tiến đến kia.
Tiếng động nổ vang trong nháy mắt long trời lở đất, ở trong bầu trời đêm an tĩnh này, lập tức truyền khắp bát phương. Lều trại trực tiếp sụp đổ nổ bung, bóng dáng Mạnh Hạo chớp mắt một cái liền lao ra ngoài, hơn mười ngàn người của Ô Thần ngũ bộ, đồng loạt bị kinh động, đều xuất hiện, ngẩng đầu nhìn lên. Bọn họ lập tức nhìn thấy Thánh Tổ Mạnh Hạo của bọn họ, đang ở giữa không trung gào thét rút lui.
Trước người Mạnh Hạo, thân ảnh huyêt sắc kia phát ra huyết quang, ngón tay vẫn luôn cách mi tâm Mạnh Hạo bảy tấc, mặc cho tứ đại đồ đằng ngăn trở, dường như không có chút nào tác dụng.
Sắc mặt Mạnh Hạo lại thay đổi, khi lui về phía sau thì mặt nạ huyết sắc xuất hiện, lập tức mang lên mặt. Ngay sau đó huyết quang đồng dạng ngập trời, ảo hóa ra mặt nạ thật lớn, lao thẳng đến thân ảnh huyết sắc kia.
Tiếng nổ vang quanh quẩn, thân ảnh huyết sắc trực tiếp xuyên thấu gương mặt, khoảng cách với Mạnh Hạo không còn là bảy tấc nữa, mà là năm tấc.
– Đây là vật gì!
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, thời điểm nguy cơ, trong mắt của hắn thanh quang chợt lóe, khi mở miệng, kiếm tiên lập tức lóe lên cầu vồng màu xanh lá cây, như sấm sét khai thiên, nháy mắt đâm thẳng đến thân ảnh huyết sắc kia.
Tốc độ cực nhanh, kiếm tiên chém xuống, trong tiếng nổ vang quanh quẩn, giống như có mấy vạn tiếng kêu thê lương thảm thiết mạnh mẽ truyền ra, thân ảnh huyết sắc bị trực tiếp chặt đứt, sụp đổ vô số phần, mọi nơi tiêu tan. Mạnh Hạo nhìn thấy có mấy chục ngàn gương mặt biến ảo, một đám vặn vẹo, toàn bộ toái diệt.
Dư âm nổ vang quanh quẩn, trên mặt đất, hơn ngàn người của Ô Thần ngũ bộ, đồng loạt nhìn lên thiên không, trên mặt có vẻ lo lắng, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh huyết sắc kia băng diệt, lúc này mới lần lượt nhẹ nhàng thở ra.