Ngã Dục Phong Thiên

Chương 866: Tiên cơ



Đang đi về phía, đột nhiên Phương Du mở miệng, nói một câu khiến Mạnh Hạo trợn tròn mắt.

- Quý Tiếu Tiếu kia từ nhỏ đã muốn ganh đua với tỷ, trước đây tỷ cố ý mở miệng với đệ trước mặt ả, là để khiến ả chú ý. Nếu lão tỷ đây không tính nhầm, Quý Tiếu Tiếu này sẽ nổi lên hứng thú và dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với đệ.

- Hà hà, tiểu đệ giúp ta, để ả mất cả vốn lẫn lời, đương nhiên, nếu đệ không thích, thì để mất lời là được rồi.

Mạnh Hạo cảm thấy có một luồng gió thổi tới, tiến vào trong miệng mình, suýt nữa khiến mình sặc. Hắn vội ho khan mấy tiếng, liếc nhìn Phương Du, trong lòng một lần nữa xác định, cô gái trước mặt này, sau này không thể tùy tiện chọc vào.

Tính cách bá đạo cũng được, tính tình nóng nảy cũng có thể nhịn được, nhưng... Một người có thể lặng yên hãm hại Quý Tiếu Tiếu một hố to, chỉ điểm này, đã khiến Mạnh Hạo cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Lúc này, hắn chưa hề ý thức được, hơn trăm năm hắn tu hành, từ lúc bày quầy ở Kháo Sơn Tông cho đến bây giờ, chính là một đường lừa người mà đi. Rất nhiều người nghĩ tới hắn, đều nghiến răng nghiến lợi, thống hận chuyện năm đó.

Chuyện này không đáng sợ, đáng sợ là Mạnh Hạo không ý thức được hành vi của bản thân. Điều này nói lên, hắn không cho rằng bản thân đang hại người, loại không thừa nhận hắn đang lừa người này trở thành một thói quen, mà thói quen, đã trở thành bản năng rồi.

Khi bản năng xuất hiện, tạo thành hậu quả đáng sợ... Chính là chỉ cần gặp cơ hội, sẽ lập tức đào bẫy…

- Cái này... Tỷ tỷ, điều này không tốt lắm đâu.

Mạnh Hạo ho khan, vội vã mở miệng.

- Đệ đừng có giấu diếm, cho rằng lão tỷ không phát hiện ra, trước đây lần đầu thấy Quý Tiếu Tiếu, ánh mắt đệ đệ ngươi nhìn nơi nào sao?

Phương Du cười mà không cười, nhưng lời nói lại khiến Mạnh Hạo một lần nữa suýt sặc.

Hắn có ý giải thích, nhưng loại chuyện này thì càng tô càng đen mà thôi, chỉ có thể cười khổ.

- Đệ giúp tỷ gạt ả, đệ lại không thiệt thòi. Quý Tiếu Tiếu tuy hèn hạ vô sỉ, lòng dạ nhỏ nhen, xuất thân bất chính, bụng dạ xấu xa, tiểu nhân âm độc, nhưng... Khuôn mặt ả cũng không tệ, cũng coi như đáng yêu, để cho đệ làm tiểu thiếp. Ta cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Phương Du càng nói đôi mắt càng sáng, càng cảm thấy chuyện này rất được. Nhìn Mạnh Hạo đang cười khổ, lập tức trừng mắt.

- Chuyện này, cứ quyết như vậy đi!

- Đệ...

Mạnh Hạo đang muốn mở miệng, Phương Du đã lắc mình, lao thẳng tới trước. Lúc này, khóe miệng nàng nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh, càng nghĩ càng thấy mình anh minh thần vũ. Một cái bẫy âm thầm, nhất định sẽ gạt chết Quý Tiếu Tiếu chết tiệt này...

Mạnh Hạo cười khổ, giả bộ không nghe thấy, nhanh chóng đuổi theo Phương Du, trên đường đi, ánh mắt hắn quét qua Phương Du. Trước đó hắn nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế trong lòng vô cùng cảnh giác, chỉ là hắn đã biết ẩn giấu từ lâu rồi. Nói cười bên ngoài, tuyệt đối không để người khác dễ dàng nhận ra mình đang nghĩ gì.

- Cô ta thực sự không có một chút đề phòng nào với ta, hay là cố ý làm như vậy.

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ vẻ trầm tư, trong đầu hắn, không khỏi một lần nữa hiện lên hình ảnh trong Vãng Sinh Động năm đó.

Bất giác liếc nhìn mu tay phải, trong lòng Mạnh Hạo càng thêm nghi hoặc.

- Tất cả, đợi sau khi tìm được hài cốt, có lẽ có thể phát hiện được, đến lúc đó rồi hãy tính tiếp.

Đôi mắt Mạnh Hạo hơi lóe lên.

Sáng sớm, ở Yêu Tiên Cổ Giới này, bầu trời không còn đen kịt, mà từ từ xuất hiện ánh sáng, Mạnh Hạo và Phương Du, đã đến gần một phế khu nằm giữa ngọn núi thứ hai và thứ ba.

Nơi này bị tàn phá rất nghiêm trọng, hài cốt khắp nơi, cảm giác năm tháng tang thương ngập tràn, còn cả mùi vị mục nát, như lưu luyến nơi này, không muốn rời xa.

Phiến đá xanh trên mặt đất đã đầy vết nứt nẻ, bậc thềm bằng ngọc với lan can được trảm trổ tỉ mỉ ở phía xa như bị một chưởng trên trời ép xuống, hoàn toàn vỡ nát. Làn sóng tàn dư khuếch tán, khiến cho tất cả mọi thứ trong vòng mấy vạn trượng tan nát.

- Đến rồi, chính là ở nơi này. Phương gia lần này có ba người đến đây, tỷ sẽ thông báo cho hai người khác, để họ không lựa chọn chỗ này. Nơi này là hài cốt của đệ tử nội môn, thân phận cũng khá cao, tuy không phải đệ tử hạch tâm, nhưng trong đệ tử nội môn theo cách nói của các tiền bối trong gia tộc, giao tiếp rất rộng, nếu đệ có thể lợi dụng cho tốt, chưa chắc đã không có kỳ ngộ.

Phương Du nói, rồi lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Mạnh Hạo.

- Trong này có bảy con đường, đều là ký thân của tiền bối trong gia tộc trước đây đã đi qua, từng hành động đều được ghi lại rõ ràng. Vì thời gian không cố định, sẽ không xuất hiện ở cùng một năm tháng, nhưng cũng có thể tham khảo một chút.

Phương Du nói rồi, giảm tốc độ, cẩn thận tìm tòi xung quanh, tiếp tục đi tới trước.

- Đệ nhớ cho kỹ đường tỷ đi, nơi này có trận pháp phòng hộ, trận này người ngoài rất khó phá giải, như vậy đệ ở bên trong, có thể an toàn.

- Còn nữa, nơi này đừng chạm vào thứ gì, ở đây có ẩn giấu một cấm chế!

- Nơi này, cũng không thể chạm vào.

- Cả nơi này nữa, đệ phải đợi thời gian nửa nén hương, chú ý nhìn hình ảnh trên mặt đất.

Dọc đường, Phương Du nói rất tỉ mỉ, Mạnh Hạo đi theo phía sau, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng nghi hoặc trong lòng cũng dần dần nhiều lên. Vì hắn có thể nhận ra, quả thật đối phương không hề có bất cứ giấu diếm gì.

Hai người qua lại ở nơi này, đi vào sâu trong phế khu, mấy canh giờ sau, khi đến tầm trưa, Mạnh Hạo đột nhiên dừng chân, nhìn về một chỗ không xa. Trong một phế khu, có một ngọc giản đang phát tán quang mang màu lam lơ lửng ở đó, xung quanh có vô số phù văn lấp lánh.

Thoạt nhìn, cực kỳ đẹp đẽ.

Xung quanh nó, trong phạm vi mấy chục trượng, có một màn ánh sáng cấm chế.

- Đừng mong nữa, nơi này gia tộc có ghi lại, từ lần đầu tiên Yêu Tiên Cổ Giới mở ra đã có, vẫn luôn không một ai có thể mở ra cấm chế này. Nhưng mà dựa theo hình dáng và cảm nhận, có thể phán đoán, đạo pháp ghi lại trong ngọc giản, nhất định là thần thông truyền thừa trong vòng một nghìn.

Phương Du quay đầu nhìn, có phần tiếc nuối.

- Đệ nhìn hài cốt xung quanh màn sáng, trong đó có không ít là người nổi lên lòng tham, muốn thử phá cấm chế qua các lần mở ra.

Lời của Phương Du vang lên, Mạnh Hạo bình tĩnh gật đầu. Trước đó hắn đã nhìn thấy những hài cốt này rồi, rõ ràng là không giống như người của Yêu Tiên Tông.

- Yêu Tiên Cổ Tông này, mở ra nhiều lần, nơi này liệu có còn người của tông môn sống sót không?

Mạnh Hạo đột nhiên hỏi.

- Không thể nào, tất cả đều chết rồi, trừ một số tách ra trước khi hạo kiếp, những người ở lại nơi này, đều chết cả. Chuyện này tuy xảy ra rất lâu rồi, nhưng đại sự như vậy ghi chép trong điển tịch của tộc, tất nhiên có chứng cứ nói rõ, Yêu Tiên Tông đã chết hết toàn bộ.

Phương Du lắc đầu.

- Như vậy một ngàn năm mở ra, liệu có kẻ đến sau, không hề rời đi mà ở lại nơi này không?

Đôi mắt Mạnh Hạo hơi sáng lên, giống như tùy ý hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.