Ngã Dục Phong Thiên

Chương 872: Nghĩ kỹ rồi làm



- Lão phu một vạn năm giảng đạo một lần, lần này, lão phu kể cho các ngươi một truyền thuyết trong truyền thuyết. Có một loại chân linh, tên là Dạ, khi nó nhắm mắt, thế giới chính là giấc mộng của nó, khi nó mở mắt, thế giới sẽ được đánh thức trời đất mênh mông...

Giọng nói tang thương từ từ yếu đi, như đang lẩm nhẩm bên tai hắn, lại như vang lên trong khắp thế giới.

- Năm tháng như mộng, không phân rõ thực hư, như trong giấc mộng của ngươi có người khác, mà trong thế giới của người khác, có lẽ cũng có ngươi.

- Hoặc là, sinh mệnh của chúng ta, cuộc đời của chúng ta, là một bong bóng không nhìn thấy, không biết lúc nào tan vỡ, không biết lúc nào tỉnh táo. Trong giấc mộng của ai có ngươi, trong giấc mộng của ngươi có ai... Đây là một câu hỏi khó trả lời..."

- Đại sư huynh?

Một cô gái cất lời bên cạnh Mạnh Hạo.

- Đại sư huynh!

Giọng nói có vẻ kỳ lạ, càng thêm dồn dập.

Mạnh Hạo run lên, dường như trở về từ thế giới bên ngoài, khoảnh khắc dung nhập vào cơ thể, trong đầu giống như bị từng cơn đau đầu xé rách, thậm chí thế giới trước mắt xuất hiện những bóng hình.

Hắn hít thở dồn dập, cảm giác này chỉ kéo dài mấy nhịp thở đã lập tức biến mất, bầu trời vẫn màu xanh, thế giới... Xuất hiện trước mắt Mạnh Hạo.

- Đại sư huynh, rốt cục huynh đang làm gì vậy?

Phía trước Mạnh Hạo có một cô gái mặc váy hồng, mở to mắt nghi hoặc, khó hiểu như tức giận nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn bản thân, quần áo màu trắng, mái tóc dài, ngồi trên một đỉnh núi giống như một tế đàn, xung quanh có chín cái đỉnh, đang tỏa khói xanh, từ từ bay lên.

Đây là đỉnh ngọn núi thứ tư!

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, tuy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng đôi mắt hắn vẫn trong sáng, hắn biết, bản thân đã tiến vào cảnh giới thứ hai, khiến Mạnh Hạo chấn động hơn là, hắn phát hiện bản thân lại... không mất đi ý thức như lời Phương Du.

Ngay vào lúc này, trong đầu hắn nổ vang, thân phận của hắn, lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.

- Một trong bảy đại đệ tử thân truyền của Yêu Tiên Tông... thuộc ngọn núi thứ tư... Kha Cửu Tư!

Mạnh Hạo mặc một bộ trường bào màu trắng, ngồi trên đỉnh ngọn núi thứ tư, hắn day day trán. Trong đầu hắn, hiện giờ có thêm một chút ký ức, những ký ức này không thuộc về hắn, hơn nữa còn có chút mơ hồ, cũng vì những ký ức này xuất hiện, khiến đầu Mạnh Hạo rất đau, cảm giác mơ hồ rất mãnh liệt.

Lúc này có làn gió nhẹ nhàng thổi tới, mái tóc hắn nhẹ bay, tà áo cũng bay lên nhưng lại không thể thổi đi chấn động mạnh đến cực điểm trong lòng hắn, còn có cả thất thần vì thân phận của bản thân lúc này.

Thất đại đệ tử thân truyền!

Trong những gì Phương Du nói, đó căn bản là thân phận không thể thu được. Thân phận này, trong Yêu Tiên Tông, có thể hô mưa gọi gió, đứng trên tất cả các đệ tử, thậm chí có được đại quyền sinh sát!

Từ khi Yêu Tiên cổ tông mở ra đến nay, chưa từng có ai thu được thân phận hiển hách này, cho dù là ai, đều chưa từng có được. Cao nhất, cũng chỉ là một đệ tử hạch tâm mà thôi.

Nhưng trước mặt thân phận của Mạnh Hạo, đệ tử hạch tâm... Giống như sâu kiến!

Thân phận này, căn bản chỉ có trong truyền thuyết, mà trong thực tế không thể tồn tại! Yêu Tiên Tông không có đệ tử thân truyền, hay là nói, bảy đệ tử thân truyền này, chính là bảy đệ tử truyền thừa.

Đây là địa vị cao quý vượt xa trưởng lão, chỉ xếp sau đại trưởng lão và trưởng giáo các phong!

Tâm thần Mạnh Hạo vô cùng chấn động. Trước đó hắn cũng không ngờ được, bản thân lại có được kỳ ngộ như vậy, thu được một thân phận có thể gọi là đáng sợ, trước chưa có ai, sau này cũng nhất định không còn ai khác, độc nhất vô nhị!

Đệ tử thân truyền ở ngọn núi thứ tư - Kha Cửu Tư!

- Như vậy xem ra, bóng dáng lúc trước ta nhìn thấy chính là Kha Cửu Tư rồi!

- Yêu Tiên Tông bị diệt, y lại không chết! Là y cho ta thân phận này, vậy mục đích của y là gì...

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, hít thở gấp hơn.

- Đại... Sư... Huynh!

Giọng cô gái cực kỳ bất mãn, gần như là hét lên, cuối cùng cũng cắt đứt suy nghĩ của Mạnh Hạo, khiến hắn ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt.

Dường như rất bất mãn với phản ứng của Mạnh Hạo, cô gái dậm chân, quay mình bỏ đi.

Nàng rời đi không hề khiến ánh mắt Mạnh Hạo chuyển động, lúc này Mạnh Hạo, vẫn còn chấn kinh vì thân phận này. Sau một lúc, hắn mới hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía.

Nơi này núi non tươi đẹp, cây cỏ tươi tốt, bầu trời trong xanh, giống như hồ nước, bốn phương tám hướng linh khí nồng đậm, đệ tử nhiều không đếm xuể. Trong sơn môn, hoặc là đả tọa, hoặc là đấu pháp, hoặc là bàn luận, qua qua lại lại vô cùng náo nhiệt.

Trên bầu trời, một con Ứng Long khổng lồ đẹp đẽ, đang bay lượn. Nơi nó đi qua, gió thổi khắp nơi, cũng có rất nhiều tiên thú, hoặc là đi xa, hoặc là trở về, hoặc là xoay tròn, khiến cho nơi này giống như tiên cảnh.

Xa xa, rất nhiều người xếp bằng giữa không trung, đang nghe một ông lão của núi thứ ba giảng đạo.

Tất cả rất giống với cảnh tượng mông lung lúc hắn vừa bước vào Yêu Tiên cổ giới, chỉ có... Mạnh Hạo đột nhiên nheo mắt lại.

Hắn nhìn thấy, nơi cao nhất giữa không trung, đột nhiên... Lơ lửng ba ngọn núi treo ngược.

Ba ngọn núi này, mỗi ngọn đều lớn hơn những ngọn núi trên mặt đất vô số lần, nếu không phải khoảng cách quá xa, e là có nhìn cũng không thấy tận cùng. Vô số dây leo mọc trên ba ngọn núi ngược đó, dường như trên đó, có ba thế giới.

- Đây là...

Mạnh Hạo không hề nhìn thấy cảnh này lúc ở cảnh giới đầu tiên của Yêu Tiên Tông, vì thế lần đầu nhìn thấy, không khỏi sững sờ.

Ba ngọn núi ngược này, một là băng sương giống như núi băng, một là viêm thạch như là núi lửa, ngọn còn lại... giống như một màu đỏ quạch như núi máu.

Mạnh Hạo day day trán, ba ngọn núi này rất kỳ dị, nhưng ký ức trong đầu Mạnh Hạo hỗn loạn, không thể suy nghĩ rõ ràng. Sau một hồi trầm ngâm, hắn thu ánh mắt lại.

- Yêu Tiên Tông... Vậy ở chỗ này, thân phận Phong Yêu Sư của ta, sẽ sinh ra biến cố thế nào... Còn có yêu binh Hoang Chủng, có phải cũng tồn tại vào thời gian này?

Sâu trong mắt Mạnh Hạo, có tia u mang.

- Đại sư huynh, huynh làm sao vậy? Có phải đang hối lỗi không?

Ngay khi Mạnh Hạo đang suy nghĩ, cô gái xinh đẹp lúc trước bỏ đi đã trở lại, như không cam tâm đứng trước mặt Mạnh Hạo, tiếp tục mở miệng.

- Hối lỗi cái gì? Chỉ là đột nhiên cảm thấy mình đang nằm mơ mà thôi.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không suy nghĩ nữa, mỉm cười nói.

- Mơ thấy gì?

Cô gái tò mò hỏi.

- Lúc tỉnh lại đã quên hết rồi.

Mạnh Hạo nhìn cô gái này còn muốn hỏi nữa, vì vậy vẻ mặt nghiêm túc.

- Muội tu hành sắp đến giai đoạn quan trọng rồi, còn không mau đi tu hành.

Nghe được Mạnh Hạo nói, cô gái cũng trừng mắt lên.

- Huynh còn dám giáo huấn muội. Hừ, lần này huynh phiền phức lớn rồi. Chưởng giáo bảo muội đến hỏi huynh, lần này huynh biết tội không!

Nói rồi, cô gái trợn mắt lên, quay mình rời đi.

Nhìn cô gái rời đi, Mạnh Hạo cau mày, hắn không hiểu rõ hàm nghĩa trong lời cô gái nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.