Ngã Dục Phong Thiên

Chương 907: Yêu Tiên Trì



Tập hợp toàn bộ lực lượng tông môn, hao phí vô số của cải, mới đổi được một lệnh bài tư cách tam đẳng, đã khiến nàng kích động không thôi. Nhưng chỉ chớp mắt, trước mặt mình, lại xuất hiện một người mang tư cách chí tôn, vượt xa nàng vô số lần.

Tình cảnh này, dù là ai, cũng sẽ điên cuồng, ghen ghét và ước ao trong lòng sẽ hóa thành sự không cam lòng và không công bằng nồng đậm. Chỉ Hương giờ phút này, hoàn toàn cảm nhận được tâm tình của những người bên ngoài Yêu Tiên Tháp lúc trước.

- Ta tìm cha ta hỏi thôi.

Mạnh Hạo nói hời hợt.

Nhưng hắn càng như vậy, Chỉ Hương càng cảm thấy khuôn mặt Mạnh Hạo đáng ghét, nàng nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay.

- Cả đời ta, ghét nhất chính là loại lêu lổng như ngươi, không phải là chỉ có cái thân phận Kha Cửu Tư thôi sao, không phải là chỉ có một người cha chí tôn thôi sao...

Chỉ Hương khinh thường nói, nói đến cuối cùng, bản thân nàng cũng cảm nhận được trong lời nói của mình đầy vẻ ghen ghét.

Mạnh Hạo cười, cũng không đáp lại, đi vào trong sương mù mênh mang kia. Chỉ Hương tức giận nhìn bộ dạng nhàn nhã của Mạnh Hạo, một lần nữa siết tay, khó khăn lắm mới ổn định lại, cùng đi tới với Mạnh Hạo.

Nhưng đi được vài bước, Mạnh Hạo lại dừng lại, nhìn về phía Chỉ Hương.

- Ngươi dẫn đường đi, tất cả mọi nơi ở đây ta đều có thể đi, còn ngươi lại chỉ có thể đi Yêu Tiên Trì, ngươi phải đi trước dẫn đường.

Cơn giận Chỉ Hương vừa nén xuống, lại lập tức bùng lên. Nàng hít sâu một hơi, không ngừng an ủi bản thân phải lấy đại cục làm trọng, lúc này mới gật đầu, đi ở phía trước.

Mạnh Hạo đi theo phía sau, nhìn thân hình tha thướt của Chỉ Hương ở phía trước, trong màn sương mờ ảo, cũng có một vẻ đẹp khác.

Sương mù phía trước hai người nhanh chóng cuộn trào, dần dần tách ra, lộ ra một con đường quanh co khúc khuỷu. Chỉ Hương đi trước, Mạnh Hạo phía sau, hai người đi khoảng thời gian một nén hương, đột nhiên sương mù phía trước khuếch tán ra phía bên ngoài, trong khoảnh khắc lộ ra một khu vực lớn chừng nghìn trượng, khiến cho nơi này thoạt nhìn rất rộng rãi.

Đó là một ngọn núi, một ngọn núi không cao lắm.

Chân núi có thác nước, đổ vào trong hồ, hình thành một đầm nước dập dềnh. Vừa thấy cảnh này, xung quanh không có âm thanh, nhưng khi hình ảnh hoàn toàn hiện ra trong đầu, đột nhiên, tiếng nước đổ bất thình lình xuất hiện, trong khoảnh khắc vang vọng bên tai Mạnh Hạo.

Thác nước đổ xuống, chim hoa dập dờn, tất cả âm thanh vừa xuất hiện lập tức chinh phục tất cả cảm quan, thậm chí còn lan tràn từng đợt khí tức như Tiên Linh, mang theo mùi hương ngọt ngào. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khí huyết toàn thân liền lập tức vận chuyển.

- Nơi này chính là Yêu Tiên Trì?

Mạnh Hạo nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở đầm nước. Nước đầm trong suốt, như có thể nhìn thấy đáy đầm, mơ hồ có những tia sương khói bay lên, hình thành từng cảnh tượng hư ảo đẹp đẽ.

Mà ở xung quanh, tồn tại rất nhiều nguyên thạch giả sơn, trên đó có điêu khắc yêu vật, lại có như ẩn chứa yêu linh, hình thành một loại cảm giác lung linh như tiên cảnh.

- Không phải Yêu Tiên Trì, còn có thể là hồ cá ở nhà ngươi sao!

Chỉ Hương tức giận mở miệng, trong lòng nàng đầy phức tạp, hâm mộ và ghen ghét, nhất thời khó có thể tiêu tan.

Nói xong, nàng không thèm để ý tới Mạnh Hạo, mà đi về phía trước, nhìn Yêu Tiên Trì, vẻ mặt có phần kích động, tay phải đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve giả sơn xung quanh, vẻ mặt rất chân thành.

- Điều này có vẻ quá đơn giản.

Ánh mắt Mạnh Hạo nhìn quanh.

- Đơn giản?

Chỉ Hương như bị kích thích kịch liệt, đột ngột quay người, trợn mắt nhìn Mạnh Hạo.

- Đối với ngươi thì đơn giản, nhưng đối với ta, thì lại là chuẩn bị và tích lũy vô số năm của tông môn, là nỗ lực và chấp nhất của bao thế hệ, là kỳ vọng và ước mong của cả tông môn.

- Vì sự đơn giản ngày hôm nay, tông môn đã phải chịu bao tổn thất, vì sự đơn giản ngày hôm nay, đã có bao nhiêu người trở thành nắm xương tàn!

- Còn ở nơi này, ngươi nói đơn giản, là vì có thân phận của chúng ta. Nếu là một người khác, vụ khí mù mịt này, lập tức sẽ diệt tiên trong vô hình, cấm chế ở nơi này, cho dù là Đạo cảnh cũng phải cau mày.

- Dưới lưỡi kiếm của hai bước tượng bên ngoài kia, đã từng chém chết không dưới mười chí tôn chuẩn Đạo cảnh!

Mạnh Hạo cau mày, đôi mắt liền lạnh đi, nhìn Chỉ Hương một cái.

- Thu lại ngữ khí của ngươi đi, là ngươi nhờ ta đến giúp đỡ đó.

Chỉ Hương hít sâu một hơi, im lặng một lát, khom người vái Mạnh Hạo một cái.

- Ta thất lễ rồi, chuyện này ta sẽ khiến ngươi hài lòng.

Nàng nói rồi, lại vái một cái nữa, quay người tay phải ấn lên một viên nguyên thạch, như đem tâm thần dung nhập vào đó, Mạnh Hạo nhìn hành động của Chỉ Hương, rồi tới gần hồ nước, ngồi xuống nhìn vào trong nước, ánh mắt kỳ lạ.

- Chính là nước này, có thể thay đổi thể chất, có thể khiến người có tư cách trở thành Yêu Tiên Thể? Chắc rằng tư cách này, không phải là tư cách tiến vào nơi này, mà là một loại thân thể kỳ dị.

Mạnh Hạo hơi suy tư, tay phải đưa lên chạm vào nước đầm.

Khoảnh khắc hắn tiếp xúc với nước đầm, thân thể hắn chấn động, cảm thấy như có một dòng khí lạnh, thuận theo ngón tay tan vào trong cơ thể.

- Chúng ta đều là hồn về viễn cổ, tất cả nơi này nhìn như chân thực, nhưng thực tế đều là hư ảo, cho nên ngươi không cần thử, không hấp thu được, căn bản là vô dụng.

Chỉ Hương mở mắt ra, hờ hững nói, dường như đã khôi phục tâm trạng bình thường.

- Được rồi, ta đã lưu lại ấn ký, hiện giờ ta phải xem xét xung quanh, quen thuộc với nơi này, để trong cảnh giới thứ ba, chúng ta lại tới đây. Ngươi cũng mau lưu lại ấn ký đi, như vậy trong cảnh giới thứ ba, nơi này có khí tức của ngươi, mới có thể quay trở lại đây.

Chỉ Hương nói rồi, quay người dạo bước xung quanh, ánh mắt chớp động, không ngừng quan sát nơi này, như muốn ghi lại tất cả vào trong trí nhớ.

Mạnh Hạo không để ý đến Chỉ Hương, đôi mắt hắn lóe lên quang mang, đột nhiên đứng dậy, đi về phía đầm nước.

Mạnh Hạo bước tới gần hồ nước, cho đến khi nước ngập ngực hắn, hắn lơ lửng trong hồ nước, nhắm mắt, khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được trong hồ nước xung quanh, có từng đợt hàn khí ào tới, tiến vào trong cơ thể.

Nhưng Mạnh Hạo lại cau mày, dần đi ra khỏi hồ nước, lắc người một cái, hơi nước tiêu tan.

- Quả thực vô dụng, xem ra hồ này chỉ nhằm vào thân thể, không hề có tác dụng với hồn phách.

Mạnh Hạo hờ hững nói, dựa theo yêu cầu của Chỉ Hương, để lại ấn ký trên một hòn đá ở góc rồi quay người đi ra ngoài.

Chỉ Hương không hề nghi ngờ gì, nếu trước đó Mạnh Hạo không thử nghiệm, nàng mới cảm thấy quái lại, lúc này thấy Mạnh Hạo tự mình thử nghiệm, cảm thấy rất bình thường.

Hai người không hề nói chuyện, mãi đến khi rời khỏi mảng sương mù mênh mông này, ở bên ngoài, hai bên chia tay. Mạnh Hạo cũng không nghĩ tới, những lời nói vô tâm của mình lúc trước, lại kích thích Chỉ Hương lớn đến vậy.

Rời khỏi nơi mù mịt này, Mạnh Hạo ngồi trên núi thứ tư mấy ngày. Hoàng hôn một ngày này, hắn đột nhiên lặng lẽ trở lại nơi mù mịt đó, ánh mắt kỳ dị, nhanh chóng bước vào trong màn sương, dựa theo phương hướng trong ký ức, cấp tốc đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.