Ngã Dục Phong Thiên

Chương 915: Dầu hết đèn tắt



Hắn không hề biết rằng, sau lưng hắn, không biết từ khi nào, đã xuất hiện một người mặc đồ trắng, mái tóc rất dài, thân thể gầy gò, mang theo khí tức của tháng năm, dường như là viễn cổ.

Y, mới là Kha Cửu Tư.

Y đứng sau lưng Mạnh Hạo, kinh ngạc nhìn đan lô trước mặt Mạnh Hạo, như có thể nhìn tới vĩnh hằng.

Đan này, là Mạnh Hạo luyện, đan thanh, có của Mạnh Hạo, cũng có của y.

Cho đến khi tiếng chuông tang kia bắt đầu vang lên, từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng...

Không phải mỗi đệ tử tử vong đều có chuông tang, cho dù là đệ tử hạch tâm cũng không có tư cách này, kể cẩ đệ tử thân truyền, cũng sẽ không có tiếng chuông đưa tiễn.

Trừ phi là người lập được đại công với cả tông môn, mới có thể được chuông tang của Yêu Tiên Tông đưa tiễn về chín suối.

Trừ ra… chỉ có chí tôn mất đi, mới có tiếng chuông tang ngân vang khắp cả tông môn…

Khi tiếng chuông thứ chín vang lên, Mạnh Hạo run lên, hắn từ từ ngẩng đầu, lúc này, bóng hình hư ảo của Kha Cửu Tư sau lưng hắn, cũng ngẩng đầu.

- Tiếng chuông...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi. Lúc này, cái gì luyện đan, cái gì hư ảo, cái gì viễn cổ, đều hoàn toàn biến mất, cho dù lò tiên đan trước mặt hắn lập tức thành công, hắn cũng không thèm để ý.

Hắn run rẩy, một đáp án khiến hắn như bị bóng tối nuốt chửng xuất hiện trong đầu, Mạnh Hạo run lên, đứng bật dậy.

Khoảnh khắc hắn đứng dậy, lò đan âm vang, đan dược trong đó lập tức nổ tung, kéo theo đó, liên hệ giữa đan lô với Mạnh Hạo cũng lập tức đứt đoạn. Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi rơi lên lò đan đang tan vỡ. Ngụm máu tươi này ẩn chứa tâm tình không thể hình dung trong lòng hắn lúc này, tâm tình này như ẩn chứa tình thân không thể chia cắt của con với cha.

- Cha...

Mạnh Hạo không hề chần chừ, lập tức xông ra.

Mạnh Hạo lao khỏi đan phòng, không hề chú ý tới, trong lò đan vỡ nát kia, số đan dược vốn nên là mười viên, lúc này đã nổ mất chín viên. Nhưng chín viên này nổ tung, dược lực lan ra, lại lập tức ngưng tụ trên viên thứ mười.

Khiến cho viên đan dược thứ mười này, lập tức lóe lên, như từ hư ảo, biến thành chân thực.

Đặc biệt là máu tươi của Mạnh Hạo, máu tươi ẩn chứa chí tình chí nghĩa, vào lúc này, hoàn toàn được viên đan dược thứ mười hấp thu, khiến cho đan này... Trong khoảnh khắc, dường như hoàn toàn lột xác, vô trung sinh hữu!

Đan này, cho dù là dùng vô trung sinh hữu, dù là đã đạt được yêu cầu trong mong ước của Mạnh Hạo, nhưng lúc này trong đầu Mạnh Hạo, không có đan dược, chỉ có lo lắng, đó là sự lo lắng quên mất cả bản thân là ai...

Hắn lao vọt ra, xông ra ngoài đan phòng, ra khỏi động phủ, ra khỏi nơi hắn ở, hóa thành một vệt cầu vồng nhanh đến cực hạn lao về phía động phủ của Kha Vân Hải.

Tiếng chuông tang không ngừng vang lên trong không gian giữa bảy ngọn sơn phong của đệ nhất trùng thiên... Từng tiếng, từng tiếng, khi tiếng thứ mười ba vang lên, Mạnh Hạo xuất hiện bên ngoài động phủ của Kha Vân Hải.

Nhìn cánh cửa động phủ đóng chặt, khóe mắt Mạnh Hạo chảy ra dòng lệ, hắn quỳ trước cánh cửa động.

- Phụ thân!

Tiếng nói không cao, nhưng lại truyền khắp núi thứ tư, mắt Mạnh Hạo ướt đẫm. Hắn ở viễn cổ hư ảo, bất giác đã hoàn toàn chìm vào trong đó, sự xuất hiện của Kha Vân Hải đã bù đắp tình cha vốn trống rỗng của hắn từ khi niên thiếu.

Khoảng trống này, bình thường được Mạnh Hạo cẩn thận giấu đi, hắn không muốn người khác chạm vào, thậm chí bản thân cũng không muốn chạm tới.

Cho đến khi tới viễn cổ hư ảo này, Kha Vân Hải xuất hiện, mới bù đắp... tất cả.

Trái tim Mạnh Hạo đau đớn, giờ phút này, hắn cảm thấy cả đất trời đều ảm đạm, một cảm giác khó lòng hình dung lập tức lan khắp toàn thân. Dường như thân thể trở thành một hố đen, hút mất hồn phách bản thân, hút cả sinh mệnh, tất cả của hắn.

- Phụ thân...

Mạnh Hạo rơi lệ, nhìn cánh cửa động phủ, tiếng chuông tang bên ngoài vẫn còn vang vọng, đã đến tiếng thứ mười chín. Mỗi một tiếng, đều có một vòng sáng màu xanh xuất hiện trên núi thứ tư, lúc này hư không bên trên ngọn núi, đã có mười chín vòng sáng như vậy.

- Đừng khóc.

Khi nước mắt của Mạnh Hạo nhỏ xuống mặt đất, cánh cửa động phủ lặng yên mở ra, giọng Kha Vân Hải mệt mỏi từ từ vang lên.

Mạnh Hạo run rẩy, hắn mau chóng ngẩng lên, không hề chần chừ, lao thẳng vào trong động phủ đen nhánh, nhìn Kha Vân Hải đang xếp bằng trên giường đá trong động phủ.

Kha Vân Hải càng thêm già cả, toàn thân dường như hoàn toàn mục ruỗng, thậm chí trên người ông lúc này còn có từng điểm sáng trắng bay ra, dường như ông đang chìm trong tọa hóa.

Cây đèn dầu bên cạnh ông lúc này đã cạn dầu... Ánh sáng yếu ớt, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ tắt ngấm.

Một chiếc quan tài rất lớn đặt ở bên cạnh, trên quan tài có khắc rất nhiều con thú mang điềm lành. Cỗ quan tài nhìn như tầm thường, nhưng trên thực tế nếu quan sát cẩn thận, sẽ mơ hồ nhìn ra, cỗ quan tài này không hề tầm thường.

- Cửu Tư, đừng khóc... Con đã trưởng thành rồi, cha không thể tiếp tục ở bên con, con đường sau này, con phải dựa vào bản thân... Điều duy nhất ta có thể làm, chính là trước khi tọa hóa, làm cho con một món chí bảo cả đời của ta!

Kha Vân Hải khàn khàn nói, ánh mắt cưng chiều nhìn Mạnh Hạo.

Tiếng chuông bên ngoài, đã vang đến tiếng thứ năm mươi bảy, sau chín mươi chín tiếng, hồn phách sẽ hoàn toàn tiêu tan, theo tiếng chuông hóa thành chín mươi chín vòng sáng, trở về thiên địa, bước tới chín suối...

- Ly Thần quyết, có thể tu được thần hồn bất tử, nhưng quá khó khăn... Nhưng có cỗ quan tài này, sẽ có thể giúp con tu hành thuật này. Có nó, cho dù hạo kiếp lớn đến đâu, con... cũng có thể sống sót!

Mấy câu ngắn ngủi, Kha Vân Hải nói xong, đã thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, những điểm sáng trắng ngoài cơ thể càng lúc càng nhiều, khiến cho Kha Vân Hải lúc này, dường như có thêm một tầng ánh sáng.

Kha Vân Hải hiền từ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt không nỡ, cưng chiều, yêu thương... Ông lo bản thân đi rồi, đứa con của mình, bị người bắt nạt, sẽ cô đơn, im lặng.

Mạnh Hạo cắn môi, quỳ trước mặt Kha Vân Hải, khóc không thành tiếng.

- Khóc cái gì, nam nhi giữa đời, nước mắt càng nhiều, đạo càng không vững, con...

Kha Vân Hải cố gắng giơ tay lên, Mạnh Hạo vẫn khóc bước tới gần Kha Vân Hải.

Để cánh tay nhăn nheo của Kha Vân Hải xoa mái đầu hắn.

- Con đã lớn rồi...

- Cha...

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn Kha Vân Hải đầy tử khí, đã như đèn cạn dầu, trái tim hắn đau đớn, hắn run lên, cảm giác chia lìa với phụ thân như từng lưỡi dao cắt vào lòng hắn.

Hắn... Đã coi Kha Vân Hải như phụ thân của mình.

- Người ai cũng sẽ chết, chuyện này không thể thay đổi, Lý chủ trả mệnh cho chúng sinh, ta thân là chí tôn đệ nhất trùng thiên, phải tuân theo...

- Vì sao phải tuân theo, tu sĩ chúng ta, tu luyện không phải vì trường sinh sao, vì sao phải bỏ qua trường sinh!

Mạnh Hạo nhìn Kha Vân Hải, nước mắt ròng ròng lẩm bẩm.

Kha Vân Hải im lặng, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt như có thể nhìn xuyên qua động phủ, nhìn tới tương lai xa xôi. Lúc này tiếng chuông ở bên ngoài đã đến tiếng thứ sáu mươi chín, vang vọng không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.