Ngã Dục Phong Thiên

Chương 950: Sơn Hải Kính! (2)



Mà cái đầu lâu khổng lồ kia, cũng từ từ không còn trồi lên bên dưới tấm lưới đệ bát cấm nữa, mà xuất hiện dấu hiệu chìm xuống. Mạnh Hạo giữa không trung hơi run rẩy, tay phải chỉ xuống mặt đất, đây là lần đầu tiên từ sau khi hắn trở thành Phong Yêu Sư... Thực sự phong yêu.

Yêu khí khắp bốn phương, không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, một người chấn động thế giới, dùng thế giới chi lực, áp chế đại địa chi yêu.

Thân thể Hàn Đan Tử càng quỳ xuống, sắc mặt lão càng trắng bệch, càng không cam lòng, còn đầu lâu kia, cũng đang chìm xuống, một nửa làn môi một lần nữa chìm vào trong mặt đất.

Nhưng ngay lúc này... Trong mặt đất như tấm gương, thiên địa đại yêu kia, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như có thể xuyên qua tấm gương, nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt nó lộ ra tia sáng kỳ dị, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

- Đài!

Một phát âm quái dị vang lên từ trong miệng, cùng lúc âm thanh vang vọng, đầu lâu khổng lồ trồi lên bên ngoài thế giới trong gương, vốn tử khí lởn vởn, nhưng giờ phút này, như có được một chút sinh cơ và linh động, cho dù không mở mắt, nhưng lại há mồm ra.

Âm thanh truyền ra giống y hệt!

- Đài!

Âm thanh vừa xuất hiện, hóa thành xung kích, lan khắp bốn phương, nhanh chóng quét qua. Đất trời lập tức chấn động, từng đạo khe hở hư vô, trong khoảnh khắc bị xé rách, tấm lưới lớn hình thành từ đệ bát cấm bên ngoài đầu lâu trong khoảnh khắc nứt vỡ tứ tung, trong chớp mắt, hoàn toàn tan vỡ, khuếch tán khắp bốn phương.

Đệ bát cấm áp chế Hàn Đan Tử, trong khoảnh khắc bị quét qua, cũng lập tức hoàn toàn tan vỡ!

Yêu khí trong trời đất, cũng vào lúc này, truyền ra những tiếng nổ vang, giống như lôi đình ầm vang, truyền khắp bốn phương. Mạnh Hạo giữa không trung phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt lập tức tái đi, đạp đạp lui lại.

- Ngươi lại là Phong Yêu Sư!

Mắt Hàn Đan Tử lấp lánh sáng, ngẩng đầu cười lớn, nhảy vọt lên.

- Phong Yêu Sư thì thế nào, giết ngươi, rồi lấy máu của ngươi, nhiếp hồn của ngươi, có thể luyện ra Phong Yêu Chí Bảo!

- Thiên ý như thế!

Hàn Đan Tử mừng rỡ, thân thể bay lên, dẫn theo yêu khí, lao thẳng về phía Mạnh Hạo. Đồng thời, cái đầu lâu trồi lên kia, cũng nhanh chóng hiện ra một lần nữa, thậm chí... Lộ ra cái cổ và đôi vai!

- Thiên ý sao?

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, dừng lại bước chân lùi lại, lạnh lùng nhìn Hàn Đan Tử đang tới và yêu thân khổng lồ trên mặt đất dường như không thể ngăn cản.

- Hai ta vốn không có ân oán, cho dù ngươi muốn hấp thu yêu lực này, hay là cho dù ngươi muốn đại yêu này sống lại, đều không liên quan gì đến Mạnh mỗ.

- Bởi vì thứ ta muốn, không phải là ngươi và yêu thân này, cái ta muốn... Là cả đại địa này!

Ánh mắt Mạnh Hạo lấp lánh, lúc này thiên thời địa lợi đều đã phù hợp yêu cầu, nơi này không còn một người nào khác tồn tại, Mạnh Hạo có thể yên tâm... Lấy ra gương đồng!

Hắn giơ tay phải lên, trong khoảnh khắc Hàn Đan Tử đi tới, vỗ lên túi trữ vật, tức thời tấm gương đồng thần bí năm đó hắn có được ở Kháo Sơn Tông, và vẫn bầu bạn với bản thân tới tận bây giờ, trực tiếp xuất hiện trong tay Mạnh Hạo!

Thoạt nhìn nó rất xấu xí, thậm chí còn có không ít vết rỉ sét, giống như vật phàm.

- Lấy ra một tấm gương nát như thế, lẽ nào còn có thể là chí bảo gì sao!

Hàn Đan Tử cười ha ha, nhưng bước chân lại bất giác dừng lại. Nhìn như không để ý, nhưng trên thực tế, pháp bảo có thể được Mạnh Hạo lấy ra vào lúc mấu chốt, Hàn Đan Tử tuyệt sẽ không thể coi thường như lời lão nói.

Tấm gương đồng vừa xuất hiện, mặt đất lập tức chấn động. Chấn động vừa khuếch tán ra, mặt đất như tấm gương kia xuất hiện một tầng gợn sóng.

Thậm chí trong thế giới trong gương, trong khoảnh khắc này, tất cả sinh mệnh, lập tức yên lặng bất động.

Cho dù là cái đầu lâu trồi lên kia, cũng trong khoảnh khắc này, đột nhiên dừng lại, nhưng... Mí mắt nó, giống như đang giãy dụa kịch liệt, bộ dạng như muốn tỉnh lại.

- Đây là cái gì!

Hàn Đan Tử hít vào một hơi, đang muốn ngăn cản, Mạnh Hạo đã chiếu tấm gương đồng trong tay xuống mặt đất phía dưới.

Khi hai tấm gương chiếu vào nhau, bất cứ một người nào nhìn vào trong hai tấm gương, đều có thể nhìn thấy một lỗ đen dường như không có tận cùng. Lỗ đen kia, không biết thông tới nơi nào, dường như ẩn chứa một đạo lý không ai có thể lĩnh ngộ được.

Mặt đất lập tức chấn động ầm vang, gợn sóng khuếch tán tầng tầng càng lúc càng nhiều. Đồng thời, tấm gương trong tay Mạnh Hạo, cũng phát ra nhiệt độ rất cao, có vẻ như truyền ra một khát vọng, dường như muốn... Cắn nuốt mặt đất như gương kia.

Chính vào lúc này, mặt đất, cả cái thế giới mà Mạnh Hạo không nhìn thấy biên giới kia, đột nhiên đang chấn động, lại bắt đầu thu nhỏ, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc, cả mặt đất chấn động ầm vang.

Khi không ngừng co rút lại, nếu ở một vị trí chí cao vô thượng cúi đầu nhìn xuống, có thể nhìn thấy, mặt đất này... Đột nhiên lại có hình một tấm gương, mà lúc này, cái gương này... Đang nhanh chóng thu nhỏ.

Theo tấm gương thu nhỏ, có thể nhận thấy rõ ràng, tấm gương mặt đất này, lại giống y hệt tấm gương đồng trong tay Mạnh Hạo!

Hàn Đan Tử biến sắc, đang muốn lao về phía Mạnh Hạo, nhưng thân thể lão, lại không tự chủ được, lại bị tấm gương mặt đất lôi kéo. Không chỉ không thể tới gần Mạnh Hạo, ngược lại thân thể bị lực hút này, nhanh chóng kéo lại gần mặt đất.

Ngay vào lúc này, đầu lâu đại yêu trồi lên trên tấm gương mặt đất, đôi mắt đột nhiên mở ra một khe hẹp, một tiếng trầm thấp mang theo năm tháng tang thương vô tận, mơ hồ... vang khắp trời đất.

- Ngươi... Lại có... Sơn Hải Kính...

Âm thanh này, dường như tới từ viễn cổ, thậm chí ngay sau đó, khi Mạnh Hạo nhìn qua, hắn nhìn thấy, không phải là cái đầu lâu đã mở mắt, mà vẫn là đại yêu tử khí dày đặc kia.

Dường như tất cả những gì trước đó, đều là ảo giác!

Nhưng mặt đất chấn động, không ngừng thu nhỏ, lại không phải ảo giác. Mà Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy, thậm chí lúc này thần thức hắn tán ra, cũng có thể cảm nhận được, tấm gương mặt đất này, đã co rút lại chỉ còn mấy vạn trượng mà thôi.

Cho dù là cúi đầu nhìn xuống, cũng có thể nhìn thấy, mặt đất này, đang nhanh chóng... Biến thành một tấm gương!

Kể cả tất cả các trọng bảo trong chiến trường, kể cả các sinh mệnh trong đó, đều trong khoảnh khắc này, trong tấm gương, theo tấm gương thu nhỏ, cũng thu nhỏ lại vô số lần.

Cái đầu lâu đại yêu kia, cũng không thể trồi lên nữa, mà không ngừng chìm xuống. Ngay cả Hàn Đan Tử, cũng đầy vẻ hoảng sợ và kinh hãi, thử dùng tất cả mọi cách, nhưng cũng không thể thoát khỏi lực hút đó. Tiếng hét thê thảm, mang theo vẻ tuyệt vọng, lão trợn mắt nhìn bản thân dần dần tới gần mặt kính, theo đầu lâu đại yêu từ từ chìm xuống, bản thân lão... Cũng bắt đầu... Chìm xuống!

Hai chân lão, trong khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đất, giống như mặt đất trở thành một mặt nước, chìm xuống đó, ngập cả mắt cá chân.

- Không, làm sao lại như vậy, làm sao có thể!

Hàn Đan Tử kinh hãi kêu lên, gào thét thê lương, nhưng cho dù lão giãy dụa thế nào, cũng không hề có chút tác dụng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.