Ngã Dục Phong Thiên

Chương 969: Đệ thập Tổ Vương gia! (2)



Trong mắt hắn đầy rẫy tơ máu, một cỗ hận ý trước nay chưa từng có, chợt nổi lên.

Toàn thân hắn không chỗ nào không đau, cảm giác xé rách càng trở nên mãnh liệt, trên thân hiện lên từng vết nứt, giống như ở hơi thở tiếp theo, cả người hắn, sẽ chia năm xẻ bảy.

Khi tiếng ồ nhẹ thứ hai quanh quẩn thiên địa, trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, chim anh vũ và miếng mỡ đông cùng nhau bay ra.

- Chết tiệt, chết tiệt, em gái ngươi, em gái ngươi đấy, chỉ thiếu chút nữa thì là ngụy Tiên, cho dù là phân thân cũng là Vấn Đạo. Miếng mỡ đông, tiện nhân ngươi còn không cứu hắn!!

Chim anh vũ hoảng sợ, trên mặt nó có sự lo lắng trước nay chưa từng có, một phát liền bắt được bả vai Mạnh Hạo, nhanh chóng bay xa. Còn miếng mỡ đông ở kia thì cả người run run, trực tiếp khuếch tán, lật trùm lên thân thể Mạnh Hạo. Thế này mới khiến thân thể sắp sụp đổ của Mạnh Hạo như được ngưng tụ lại với nhau.

- Lão phu, đệ thập Tổ Vương gia, lúc ngươi Trúc Cơ đã nhận định, ngươi chính là đạo chủng của ta, thành tựu đạo của lão phu, giúp lão phu chạm đến đoạt cơ ý của tổ tiên năm đó.

- Ngươi … há có thể đi chứ?

Trong hư vô, truyền ra thanh âm mờ ảo, thanh âm này mang theo tang thương, cũng có một cỗ dao động kỳ dị, giống như ăn khớp với pháp tắc thiên địa.

Khi lời nói truyền ra, cái tay kia, trong chớp mắt liền mơ hồ, ở hơi thở tiếp theo đã xuất hiện phía sau Mạnh Hạo, năm ngón tay co lại thành trảo, nhẹ nhàng nắm một cái về phía sau lưng Mạnh Hạo.

- Ngoài Vãng Sinh động, lão phu cứu ngươi, Quý gia tìm kiếm, lão phu giúp ngươi, cho dù ngươi ở Yêu Tiên Tông phạm phải lỗi trầm trọng, khi trở về, lão phu cũng đã giúp ngươi xóa đi hơi thở, làm cho người ngoài không biết được ngươi đã trở về.

- Những việc đó, chính là vì lúc này … thời điểm ngươi hoàn trả lại.

Thanh âm không nhanh không chậm, quanh quẩn tản ra, duy chỉ có cảm giác mục nát là càng ngày càng trở nên rõ ràng.

- Tứ cảnh hoàn mỹ, chính là đạo cơ* hoàn mỹ … đây nhất định là căn cơ thành Tiên, ở trên người ngươi là lãng phí, nó … thuộc về lão phu.

*căn cơ thành đạo

Bàn tay trảo một cái, mặc cho chim anh vũ mang theo Mạnh Hạo bay nhanh như thế nào, cũng không thể ngăn cản một cỗ lực hút vô hình, trong phút chốc hiện lên trên người Mạnh Hạo. Thân thể Mạnh Hạo nổ vang, hắn rõ ràng cảm nhận được, trên người mình đang có một tồn tại nào đó, dưới lực hút này, bắt đầu lỏng ra, như muốn bị rút ra khỏi cơ thể!

- Kỳ Nam, ngươi đã từng hứa với ta!

Tại thời điểm nguy cơ, khi chim anh vũ và miếng mỡ đông phát cuồng, Mạnh Hạo lại bỗng nhiên mở miệng. Khi thanh âm thê lương này quanh quẩn, một phương thiên địa bị yên lặng ầm ầm chấn động, một cỗ lực lượng dường như không thuộc về nơi này, lập tức giáng lâm xuống.

Ầm!

Lực lượng này, trực tiếp giáng xuống cái tay đang nắm về phía Mạnh Hạo, khiến cái tay này chấn động một chút, chặt đứt liên hệ giữa nó và Mạnh Hạo. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nhưng cũng không có lập tức chạy trốn, mà là đỏ mắt rồi xoay người.

Cứ như vậy mà chạy trốn, hắn không cam lòng!

Đây là lần đầu tiên hắn xoay người, ngay lập tức thấy được, cái tay bị lực lượng Kỳ Nam đánh trúng kia đang có hào quang dần dần lưu chuyển, như là ngưng tụ lại với một thân thể đầy đủ ở trong hư vô, hóa thành một lão già mặc trường bào màu trắng.

Lão già này, Mạnh Hạo không có bất kỳ ấn tượng nào, hắn có thể khẳng định, bản thân lúc trước hẳn là chưa từng gặp qua.

Đệ thập Tổ Vương gia, bị lực lượng Kỳ Nam trong tối tăm bao phủ, như bị giam cầm, thân thể hiện ra ở trong hư không, khi thì mơ hồ, khi thì có chút rõ ràng, rất là quỷ dị.

- Ngươi cần gì phải phản kháng?

Lão ta giống như không thèm để ý lực lượng Kỳ Nam này, nhìn Mạnh Hạo, khàn khàn mở miệng.

Mạnh Hạo không nói gì, tay phải nâng lên vỗ lên túi trữ vật, lập tức bầu rượu Thanh Đồng xuất hiện trong tay. Sau khi hắn ngửa đầu uống một ngụm lớn, thì mạnh mẽ phun ra. Khi mùi rượu nháy mắt khuếch tán, trong tay hắn, đã xuất hiện kiếm tiên Thanh Đồng!

Kiếm này, đến từ Hàn Sơn, kiếm này, có kiếm khí Như Ca!

Trong mắt Mạnh Hạo sát khí ngập trời, khi tay phải nhấc lên, không chút do dự một kiếm chợt chém xuống.

Kiếm khí tại trong chớp mắt này, long trời lở đất, nổ vang bát phương, trời cao biến sắc, kiếm khí vô tận khoảnh khắc ngưng tụ lại trên kiếm Thanh Đồng trong tay Mạnh Hạo. Thời điểm kiếm hạ xuống, kiếm khí nổ vang, tạo thành một tấm lụa nghìn trượng, từ phía trên khoảng không, lao thẳng tới đệ thập Tổ Vương gia!

Đệ thập Tổ Vương gia lần đầu tiên co rút hai mắt, lần đầu tiên biến hóa sắc mặt!

Cho dù Kỳ Nam cũng không khiến lão ta biến đổi sắc mặt, nhưng tại khoảnh khắc khi kiếm khí tới gần, hai mắt lão ta chợt lóe, bỗng nhiên mở miệng.

- Tổ tiên có nói, mưa này … sinh ra ở trời, chết trong mặt đất, quá trình ở giữa, chính là cuộc đời của nó …

Khi thanh âm tang thương truyền ra, đệ thập Tổ Vương gia nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vung về phía trước, giống như vung mưa.

- Hô phong, hoán vũ …

- Một đời em gái ngươi!

Mạnh Hạo sát khí mãnh liệt, kiếm khí ầm ầm hạ xuống, trực tiếp trảm lên người đệ thập Tổ Vương gia đang bị lực lượng Kỳ Nam bao phủ…

Tiếng nổ ngập trời vang lên, khoảnh khắc kiếm khí đó hạ xuống, ngoài thân thể Lão Tổ Vương gia đột nhiên xuất hiện một đám gió đen. Đám gió đen này trong nháy mắt ngưng tụ, hóa thành một con hắc long.

Hắc long phun gió, gió này cuốn động ra bát phương, trực tiếp đối kháng cùng lực lượng Kỳ Nam, dường như làm tiêu tan tất cả giam cầm. Cùng lúc đó, cũng có từng giọt mưa, trống rỗng xuất hiện, ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành trời đầy mưa, lao thẳng tới kiếm khí.

Trong chớp mắt khi tiếng nổ kinh thiên vang lên, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể lập tức lui về phía sau, không hề quay đầu lại nhìn kết quả, trực tiếp lấy ra ngọc giản truyền tống Kháo Sơn Lão Tổ lưu lại năm đó, nắm một cái.

Ngọc giản này năm đó gần như vỡ vụn, nhưng những năm gần đây Mạnh Hạo không hề sử dụng. Ngọc này kỳ dị, giống như có thể tự động khép lại, còn ngưng kết lại một chút, hình như có chút khôi phục.

Hào quang chợt lóe, dùng tu vi Mạnh Hạo hiện giờ để triển khai, thì ngay cả thời gian mở ra cũng được rút ngắn không ít, chỉ trong bảy tám cái hô hấp, liền truyền tống.

Sau khi Mạnh Hạo rời đi, tiếng nổ vang động nơi đây dần dần tiêu tan, thân thể Lão Tổ Vương gia chậm rãi đi ra. Thân thể lão ta càng trở nên mơ hồ, thỉnh thoảng lại nhấp nháy. Cả người từ phần đầu, bị chém ra một cái khe cực lớn, cái khe này xuyên qua thân hình, khiến lão ta như bị chia làm hai nửa, giờ phút này chẳng qua là miễn cưỡng nối tiếp tại một chỗ mà thôi.

- Đã xem thường nhóc con này, không ngờ lại có chí bảo như thế …

- Tuy nhiên, ngươi trốn không thoát.

Đệ thập Tổ Vương gia tươi cười khủng bố, thân thể nháy mắt mơ hồ, dần dần hóa thành một luồng khí tức, tiêu tan trong thiên địa.

Cùng lúc đó, trong núi của Vương gia ở Nam Vực, tại nấm mồ trong ngọn núi thứ mười, trong quan tài, bản tôn của đệ thập Tổ Vương gia, vốn là nằm ở bên trong, giờ phút này bỗng nhiên mở mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.