Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã

Chương 15



Hạ Lam buồn cười, "Không nên học cách nói chuyện của mẹ."

"Không phải em học mẹ, đây là lời thật lòng của em." Lý Thụy Lam cười hì hì đỡ tay chị đi lên thang cuốn, "Đối phương thích màu gì, mặc gì, ăn mặc như thế nào, nói hết tất cả, chúng ta thảo luận một chút." A, đúng, Cao Học Văn thích màu gì, mặc gì, ăn mặc như thế nào?

Lần này người phụ nữ kinh ngạc, cô lại có thể không lưu ý chuyện này?

"Trời ạ, chị, chẳng lẽ chị không biết sao?"

Hạ Lam lắc đầu rất nhẹ."Vậy lần đầu tiên hai người gặp mặt thì mặc kiểu quần áo như thế nào?" Hạ Lam suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái.

Lý Thụy Lam hít một hơi, "Không thể nào, không rõ lắm? Không nhớ rõ? Nhưng mà hai người đang hẹn hò?" "Trên lý thuyết là như thế không sai. . . . . ." Đột nhiên cảm thấy, Cao Học Văn đối xử thật tốt với cô.

Bạn trai Tiểu Hà thích cô ấy mặc váy, cho nên đã hơn nửa năm Tiểu Hà không mặc quần dài, bạn trai Jenny thích màu sáng, cho nên Jenny cũng không mua quần áo màu tối, chủ nghĩa đàn ông của bạn trai đầu tiên của Tỉ Lam rất lớn, cho nên hai năm qua Tỉ Lam, quần áo bảo thủ giống như những phụ nữ năm mươi, Thụy Lam cuồng xương quai xanh, cho nên cổ áo bạn gái anh luôn mở rất thấp, cho dù cô mặc gì, Cao Học Văn luôn sẽ nói ra lời khen thật lòng, rất đẹp mắt, cho nên, đột nhiên bị hỏi cô rất bối rối.

"Không sao, chọn quần áo thích hợp với chị là được."

"Hiểu rồi." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn .L.ê. ,Q,u,ý, /Đ/ô/n/

Hai chị em cứ như vậy dạo qua một tiệm lại một tiệm, Hạ Lam chỉ dự tính mua hai bộ váy, hi vọng đáng giá, vì vậy phương án mua đồ là dạo quanh cả tầng một lần, sau đó trong lúc tính tiền lại quyết định sẽ đi đâu.

Lý Thụy Lam từng đi mua sắm với bạn gái, nên biểu hiện vô cùng quen thuộc và vô cùng kiên nhẫn, cái váy này hơi dài, không thể hiện được sự sinh động của thời trang mùa xuân, chị da chị trắng, màu hồng sẽ rất đẹp mắt, không có nam sinh nào không thích nhìn xương quai xanh, cổ áo thấp một chút là được rồi. . . . . . Tốn hết hai tiếng, cuối cùng cũng chọn được, Hạ Lam chuẩn bị lấy bóp da thì Thụy Lam nhanh hơn một bước đưa thẻ ra, "Để em." Hạ Lam há miệng, sau đó không nói gì, sờ sờ đầu em trai, trong lòng có chút vui mừng.

"Làm việc được ba tháng, có một chút tiền thưởng, em vốn cũng muốn mua phần quà tặng cho chị."

"Trưởng thành."

"Đã sớm trưởng thành." Thụy Lam cười, "Có rảnh rỗi về nhà ăn một bữa cơm đi." Hạ Lam không hiểu cảm thấy lời của Thụy Lam có hơi kỳ lạ, mặc dù cô không ở cùng người nhà, nhưng cho tới nay mỗi tháng cô đều sẽ trở về một hai chuyến, năm ngoái lịch dạy hè sắp xếp rất được, thậm chí cô có thể ngủ một đêm ở nhà, buổi trưa hôm sau mới rời khỏi Đài Bắc.

Cho dù tình hình hiện tại là vừa đang bị vây trong công việc vừa đang yêu, cô vẫn thường về nhà, gọi điện thoại cho mẹ, liên lạc với em trai em gái bằng phần mềm nhắn tin, tình cảm gia đình vẫn rất thân thiết, không xảy ra chuyện "Rất lâu không nhìn thấy con".

"Trong nhà thế nào?"

"Em và Tỉ Lam đều cảm thấy hình như mẹ gặp chuyện gì đó."

Hạ Lam cau mày, "Cái gì gọi là có chuyện? Phương diện nào? Nói rõ ràng một chút."

"Gần đây bà ấy nghe điện thoại luôn hạ giọng thật thấp, hơn nữa vừa nói xong liền than thở, em hỏi mẹ, đầu tiên mẹ nói không có việc gì, em lại hỏi, mẹ mới nói trước kia có một chị em tốt đến nước Mĩ, gần đây gọi điện thoại vay tiền mẹ, hi vọng mẹ gửi một khoản tiền qua, mẹ không muốn cho mượn, cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng đối phương vẫn gọi điện thoại, em nói mẹ không cần nghe điện thoại thì tốt hơn, làm sao lại có người như vậy, cũng không phải là chúng ta nợ cô ta, nhưng mẹ lại rất phiền não, cho nên em cảm thấy vẫn còn có chuyện khác quấy nhiễu mẹ, nhưng chị cũng biết, ở trong lòng mẹ, em chính là đứa bé, bà sẽ không nghe em nói."

Hạ Lam gật đầu, "Được, chị tìm thời gian hỏi một chút."

Gần đây bởi vì liên quan đến chuyện tuyển sinh, mở thêm vài lớp nghe giảng thử, mỗi ngày Hạ Lam đều phải dạy nhiều hơn một đến hai lớp, ngày nghỉ duy nhất vào thứ năm cũng mất, quả thật lột một lớp da, mỗi ngày mỗi ngày, cô thành thạo đếm ngược lịch dạy của mình, cho tới hôm nay, cuối cùng lớp nghe giảng thử kết thúc, trở lại khu nhà trên núi Bạch Vân, thoải mái ngâm mình trong nước ấm, cuối cùng cô mới cảm thấy thoải mái.

Bận rộn suốt 2 tuần lễ, ngày mai bắt đầu trở lại bình thường, tuyệt.

Đến khi nước hơi lạnh, lúc này người phụ nữ mới đứng lên mặc quần áo, sấy tóc, không cần phải suy nghĩ về mấy biểu thức số học, cảm giác thật tuyệt.

Chiều nay mới có lớp, có nghĩa đến buổi trưa cô mới ra ngoài, cô mở tủ treo quần áo ra, từ tầng dưới cùng lấy áo ngủ ngày đó vừa mua ở Bách hóa Tường Vi ra, nói là áo ngủ thật đúng là coi trọng nó, chỉ có mấy miếng vải nho nhỏ, còn có mấy sợi dây mà thôi.

Là như vậy, ngày đó lúc cô và Thụy Lam mua váy thì đột nhiên liếc thấy quầy chuyên doanh nội y, không biết vì sao trong đầu liền nhớ lại Tiểu Hà từng đề cử một loại áo ngủ, vì vậy cô ép Thụy Lam đi dạo tiệm đèn tinh dầu ở bên cạnh, hơn nữa quy định anh phải ở trong tiệm chờ đủ 15 phút.

Thật không nghĩ đến, cô không có mua áo lót vận động, dưới miệng lưỡi trơn tru của nhân viên bán hàng, mua chiếc áo ngủ được gọi là "Yêu tinh nhỏ" cực kỳ hấp dẫn này, nhân viên bán hàng liên tục nói bên tai cô, xúc tiến tình thú, xúc tiến tình cảm, cuộc sống tình dục của hai người càng mỹ mãn hơn vâng vâng, đầu óc cô nhất thời nóng lên, liền trả tiền, về đến nhà lần nữa lấy ra thì mới tỉnh táo lại, làm sao lại tốn tận ba ngàn đồng mua món đồ nặng không đến một trăm gram này.

Vải rất mỏng, sợi dây rất mảnh, bây giờ nhìn kiểu dáng thấy rất xấu hổ, Hạ Lam cảm thấy tâm lý của chính mình thật sự không chịu nổi, cho nên cô liền bỏ vào túi, ném vào tầng dưới cùng của tủ treo quần áo.

Nhưng hai tuần qua bọn họ quá bận rộn, suốt hai tuần lễ bọn họ không có. . . . . . Mặc dù Cao Học Văn không mở miệng phàn nàn, nhưng không biết vì sao, mặt của anh lại xuất hiện biểu cảm của một oán phụ thâm cung.

Người phụ nữ nghĩ, nếu ngày mai buổi chiều cô mới phải ra ngoài, mà ở công ty lại không ai quản anh mấy giờ vào cửa, mình nên biểu dương và khích lệ anh nửa tháng này đã kiên nhẫn, kết quả là, hai tuần trước cô liền mua Yêu tinh nhỏ.

Từ dưới đáy tủ quần áo tìm ra, cô cầm Yêu tinh nhỏ lên soi trước gương ướm ướm, thật đúng là, my god, thiếu tinh thần can đảm.

Cũng không phải là vóc dáng của cô không được, chính là. . . . . . Quá gợi cảm.

Lộc cộc!

Nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động, cô vội vã cuộn Yêu tinh nhỏ thành một cục, nhét dưới gối đầu gần đó.

Cao Học Văn đi vào, "Thì ra là em mới tắm xong, lâu như vậy cũng không có động tĩnh, còn tưởng rằng em đã ngủ." "Chiều nay mới có lớp, không cần ngủ sớm như vậy." Người đàn ông à một tiếng, vẻ mặt đột nhiên gian ác, "Anh có thể giải thích thành, em đang ám hiệu anh làm chuyện gì sao?" Cô cười nói, "Anh nghĩ quá nhiều rồi, em chưa ăn tối, hiện tại cực kỳ đói bụng." "Anh cũng vậy, nô tì đã giúp bệ hạ chuẩn bị xong điểm tâm, xin bệ hạ dời bước." Nói xong, còn đưa tay ra.

Hạ Lam đưa tay đặt lên, "Ái phi cực khổ rồi." "Chỉ cần hoàng thượng vui vẻ, nô tì thấy đáng giá." Hạ Lam cười khúc khích —— dựa theo những gì mẹ Cao nói, ở công ty phong cách làm việc của Cao Học Văn gần như giống Cao Đại Phong như đúc, nhìn trúng cái gì liền ra tay, nhanh chóng, mạnh mẽ, chính xác.

Hạ Lam từng đến Cao thị một lần, đúng lúc gặp mấy nguyên lão cấp chủ quản, có lẽ là có hơi không vừa ý với quyết sách của Cao Học Văn, một người trong đó đã nói, "Thái tử nói như thế nào, chúng ta làm như vậy là được rồi." Đối mặt với lời nói mang mười phần châm chọc này, Cao Học Văn cười gật đầu một cái, "Đúng là như thế, nghe hiểu rồi, vậy thì yên tâm làm đi." Thư ký ở bên cạnh rất không nể mặt vào lúc này lại bật cười, làm những nguyên lão kia tức giận đến mức sắc mặt cũng thay đổi —— anh ngay cả chút thua thiệt trên đầu lưỡi cũng không ăn, đừng nói đến chuẩn bị điểm tâm là nói giỡn.

"Nếu người ở Cao thị thấy bộ dạng này của anh, nhất định sẽ cho là mình xuất hiện ảo tưởng." "Hoàng thượng yên tâm, bọn họ không có cơ hội này." Điểm tâm là salad rau quả và quả trái cây nhẹ nhàng khoan khoái, còn có một quả trứng lòng đào xinh đẹp, "Tất cả đều do anh làm hay sao?" "Dĩ nhiên, không cần quá khâm phục anh, rất đơn giản." Nói xong, người đàn ông kéo cái ghế qua, ăn chung với cô hai người chậm rãi trải qua khoảng thời gian ấm áp, dĩ nhiên Mao Mao sẽ không bỏ qua, lập tức tới làm nũng.

Hạ Lam đặt nó trên đầu gối mình, một tay sờ cổ của nó, một tay ăn salad, tùy ý trò chuyện với Cao Học Văn, thời tiết, thức ăn ngon, công việc, cái gì cũng có thể nói, hai tuần tích lũy sự mệt mỏi, trong bầu không khí này, từ từ biến mất, nếu như hôn nhân chính là như vậy, thật ra có thể nghĩ đến chuyện kết hôn, phốc.

"Nghĩ gì vậy?" Diễn đàn L’ê Q ‘u’ ý Đ :ô: n

"Trong đầu em mới vừa lóe lên câu, "Thật ra có thể nghĩ đến chuyện kết hôn " ."

"Này, chúng ta đã kết hôn rồi."

Chuyện đó không tính mà, đó không phải là hôn nhân, đây chẳng qua là hợp đồng, bọn họ đi đăng ký, đóng vai vợ chồng, cô lấy ba trăm vạn thù lao để Thụy Lam có thể đi học thạc sĩ, anh có thể lấy được nhiều cổ phần nhất, hơn nữa nhà cô cũng không biết cô đã kết hôn.

Trong đời sống hôn nhân, bọn họ đối với nhau mà nói đều là người xa lạ.

Cô đi nước Đức chăm sóc anh một tháng, lúc đó thì đã phát hiện anh không giống trước, rất nghe lời, rất phối hợp, không phản nghịch nữa rồi, ánh mắt nhìn cô tràn đầy tình cảm, Hạ Lam vốn tưởng rằng, sau khi anh bị thương mới nhận ra ai là người thật sự quan tâm mình, mặc dù bọn họ là hôn nhân hợp đồng, nhưng cho dù như thế nào, cô sẽ không hại anh, ở bệnh viện hung dữ với anh chỉ có một mục đích, muốn anh sớm ngày hồi phục, sau đó mới biết, chuyện tình cảm xuất phát từ chứng rối loạn trí nhớ, anh cho rằng hai người rất yêu nhau.

Người phụ nữ đột nhiên có chút buồn bã, anh bị đụng đầu mới cho rằng như vậy, nhưng nếu như ngày nào đó trí nhớ của anh khôi phục, giữa hai người rốt cuộc sẽ trở thành dạng gì đây, hoàng tử vẫn sẽ yêu công chúa nước láng giềng, hay cảm thấy công chúa không trung thật, rất nghiêm trọng là Cao Học Văn đột nhiên cảm thấy cảm xúc cô xuống thấp, vì vậy buông nĩa xuống, cầm tay của cô, "Sao vậy, đột nhiên không vui."

"Có chút. . . . . ." Nói thế nào đây.

"Có chút?"

"Em rất yêu thích chúng ta như bây giờ, cho nên, nếu như có một ngày, anh phát hiện nhận thức của mình hơi sai lệch so với sự thật, trong lúc bị kích thích, xin hãy suy nghĩ về hiện tại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.