Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã

Chương 7



Hạ Lam nói xin lỗi, là chó Lan Tương của Tiểu Hà, cô ấy đi công tác, gửi chó ở bênh viện thú y, nhưng từ trên tin tức phát hiện nhân viên trộm đánh Lan Tương, Tiểu Hà cực kỳ đau lòng, nhờ cô mang Lan Tương về.

"Vốn muốn mang Lan Tương đến bệnh viện thú y khác, nhưng lúc đến đó người ta đã đóng cửa tiệm nghỉ ngơi, tôi không thể làm gì khác hơn là trước tiên mang nó về, yên tâm, sáng sớm ngày mai liền đi gửi nó, tôi đã chặn cửa phòng, nó sẽ không chạy ra." Đúng, trước kia anh rất sợ chó, nhưng kỳ thật bây giờ anh nhớ lại, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chó có gì đáng sợ? "Thả nó ra đi." "Anh chắc chắn?"

Cao Học Văn gật đầu một cái, "Tôi chắc chắn."

Cô vào phòng, không phải thả chó ra, mà là ôm ở trên tay, một con Poodle nhỏ.

Hạ Lam quan sát anh, sau khi phát hiện anh thật sự không xanh mặt, lúc này mới để Lan Tương dưới đất, chó con vươn chân, chạy trên mặt đất.

Anh chẳng những không sợ, còn cảm thấy rất thú vị, Hạ Lam ngồi trên thảm chơi ném bóng với chó con, rất tốt đẹp, cô rất vui vẻ, anh liền cầm điện thoại di động lên chụp cô, cô cũng không chú ý đến.

Không bao lâu, cô liền đi nhận nuôi một con Lạp Xưởng, nói động vật nhỏ là cách tốt nhất để chữa trị tâm bệnh, ngôi nhà này nên có thêm một thiên thần.

Anh chú ý đến, cô nói là "Nhà", mà không phải "Phòng ốc"? Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ( ^ - ^ ) Lê ( ^ ~ ^ ) Quý ( ^ . ^ ) Đôn ( - _ - )

Sở trường của một y tá chăm sóc anh là làm bánh mì, ở khu nhà trên núi Bạch Vân làm một hai lần, một mặt anh thấy thú vị, một mặt cũng là trong lúc rảnh rỗi, liền làm cùng, lúc dụi nhân bánh thì anh nhớ tới cô thích ăn nho khô, vì vậy bỏ nhiều một chút, chờ anh trở lại, cắt bánh mì ra, thấy rất nhiều nho khô, trong nháy mắt bật cười, rất vui vẻ ăn một miếng lớn.

Mãi đến khi đó anh mới nhận ra một chuyện —— trước kia cô không thích anh, chuyện này cũng không kỳ lạ, vì chuyện gì anh cũng không đồng ý trả giá vì cô, "Anh rất thích em, cho nên em nhanh đến yêu thích anh", tình cảm làm sao đơn giản như vậy, có đôi khi bỏ ra cũng chưa hẳn được đáp lại, huống chi anh chẳng hề làm gì cả.

Dần dần, anh bắt đầu dẫn dắt cô nói một chút chuyện trong công việc, tán gẫu với cô, bàn luận về thành tựu trong công việc, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc thất bại.

Biết cô hi vọng có thể ra nước ngoài du lịch, liền chia sẻ với cô những kinh nghiệm đi du lịch của mình.

Xem sách cô giới thiệu, xem phim điện ảnh cô thích, xoay quanh sở thích, cô luôn nói đến mặt mày hớn hở.

Cô sắp tan ca thì anh sẽ mang theo con chó Lạp Xưởng gọi là Mao Mao đến phòng khách, anh biết cô thích lúc mở cửa có người đang đợi cô, cùng uống ít thức uống, tâm sự chuyện trong ngày, rốt cuộc bọn họ có thể vừa nói vừa cười, hầu như lúc nào bầu không khí trong phòng cũng rất tốt đẹp rất ấm áp, nhưng rốt cuộc chân của anh cũng không khôi phục được.

Lý Hạ Lam nói với anh chuyện hợp đồng hôn nhân ba năm, thật ra thì mình không nhất định phải ly hôn.

Người đàn ông nhìn mình ngồi trên xe lăn, lắc đầu một cái, cô mới hai mươi mấy tuổi, cuộc sống vẫn còn rất dài.

Hạ Lam trở lại nhà họ Lý, anh cũng trở về nhà họ Cao, sau ba mươi năm phóng túng, cuối cùng cũng bắt đầu làm trợ lý cho cha, mặc dù hai chân không tiện, nhưng đầu óc anh vẫn mạnh hơn mấy em trai rất nhiều, rất nhanh, anh đã bắt đầu chủ trì mấy kế hoạch lớn, lần sau càng thành công hơn lần trước, mấy năm ngắn ngủi, mọi người đều biết nhà họ Cao có một phú nhị đại khôn khéo đánh đâu thắng đó, dự án nào cũng ăn được, chỉ cần anh để mắt tới, người khác đừng nghĩ giành được.

Năng lực làm việc siêu phàm khiến cha giao phần lớn nghiệp vụ cho anh, mẹ thường vì thế mà đau lòng, nhưng anh cảm thấy như vậy rất tốt, anh đã không có ý định yêu đương, như vậy, để cho công việc phong phú một chút, những năm này anh hoàn toàn chính là người trên không trung, thường thường hôm nay ở Luân Đôn, ngày mai sẽ bay đến Newyork, về đến nhà, mới có hai ngày, lại phải lên đường đến thành phố khác.

Biết cô vẫn đang dạy học ở trường luyện thi của cậu, anh rất kiềm chế, từ đầu đến cuối không đi hỏi thăm, cũng không đi quấy rầy, luôn nghĩ, cô ấy tốt đẹp như vậy, sẽ có một người tốt xuất hiện, chăm sóc cô, mà không phải bị cô chăm sóc.

Vài năm sau, dưới tình huống rất tình cờ, ở phòng ăn gặp mợ và em họ, ba người cùng nhau ăn cơm, trong bữa cơm mợ liên tục nói, giới thiệu con trai của bạn cho em họ làm quen, thật vất vả mới sắp xếp xong xuôi, em họ lại chạy trốn, muốn bà tức chết mà, ba mươi tuổi rồi, còn chưa muốn kết hôn?

Em họ hừ một tiếng, "Kết hôn có cái gì tốt, trường luyện thi chúng ta có chồng một cô giáo, trước khi kết hôn thoạt nhìn rất bình thường, thật không nghĩ đến lại là người mắc chứng nghiện game nặng, về đến nhà chỉ biết chơi game, không quan tâm gia đình, nhưng mà không chịu ly hôn, cô giáo kia tốn hơn 1 triệu mới khiến cho người đàn ông đó ký tên, hai đứa con trai sinh đôi, đi theo mẹ, ông cháu ba đời ở cùng nhau, kết hôn làm gì? Không kết hôn cô ấy chỉ phải nuôi bản thân mình là tốt rồi, nhưng bởi vì kết hôn, cô ấy bị người đàn ông kia bắt chẹt một khoản." Sau đó Cao Học Văn mới biết cô giáo trong miệng em họ, chính là Lý Hạ Lam.

Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được, đi đến trường luyện thi tìm cô.

Trong phòng làm việc của cậu, cô ba mươi lăm tuổi, khóe mắt cảm động, khóe miệng tiếc nuối.

Trong lòng anh là mùi vị phức tạp không nói ra được, người phụ nữ này, chính là người phụ nữ này. . . . . . Anh thích cô, nhưng trốn tránh cô, trốn đến nước Đức, tránh về nhà họ Cao, sau những năm qua, chỉ gặp mặt mà thôi, anh liền hiểu mình vẫn muốn cô.

Lần này, đổi lại cô lắc đầu với anh.

Cao Học Văn biết tại sao cô lắc đầu, mấy năm trước mình cũng giống như thế, mà lúc đầu "Vì tốt cho cô" cũng không có được kết cục anh muốn, đến lúc này anh mới hiểu được, hi vọng cô tốt, là muốn mình cho cô, mà không phải hi vọng người khác cho cô.

Đã bỏ lỡ một lần, không muốn bỏ lỡ lần thứ hai.

Anh gặp mặt Tiểu Hà chị em tốt mười mấy năm của Hạ Lam, Tiểu Hà nói, "Thật ra thì kinh tế Hạ Lam không có vấn đề, có lẽ là mẹ anh có dặn dò, từ đầu đến cuối lớp của cậu ấy rất nhiều, thật ra thì một nhà ba người cũng không tệ lắm, nhưng mà. . . . . ." Cao Học Văn có chút khẩn trương, "Nhưng mà?"

"Nhưng mà tôi cảm thấy, số mệnh của cậu ấy thật không tốt, haiz, đời này giống như không thể nhàn nhã sống qua ngày, khi còn bé phải chăm sóc em trai em gái, đại học vừa học vừa làm, là vì cho Tỉ Lam phí sinh hoạt, kết hôn với anh, là vì khắc phục hậu quả cho Thụy Lam, lúc cậu ấy kết hôn với Triệu Miễn Cần, tôi còn tưởng rằng rốt cuộc cậu ấy có thể sống cuộc sống của mình, thật không nghĩ đến dáng vẻ thanh niên tốt của Triệu Miễn Cần tất cả đều là giả vờ.

"Anh ta mê chơi game, mỗi tháng tốn hết mấy vạn mua điểm, cũng không làm việc nhà, mỗi ngày chỉ biết họp đội đánh quái vật, mấy lần Hạ Lam khai thông cũng không kết quả, cũng không quan tâm đang mang thai mà nói chuyện ly hôn với anh ta, nhưng anh ta không chịu, lấy một đống cớ, trước tiên là nói lúc kết hôn tiêu nhiều tiền như vậy, làm sao có thể ly hôn được, Hạ Lam nói, sính lễ cô sẽ trả, chi phí cho hôn lễ cô cũng sẽ trả, anh ta nói, lúc nào thanh toán tiền, anh ta sẽ ký tên.

"Tên khốn kia, tiền kết hôn là ba mẹ anh ta ra, là con cả cháu trai trưởng, mở tiệc trăm bàn, cộng thêm ảnh cưới, bánh cưới, toàn bộ những thứ đó đều tính trên người Hạ Lam, 150 vạn, Hạ Lam mượn tiền ngân hàng, đánh nhanh thắng nhanh, nhưng anh cũng biết lãi suất ngân hàng, cộng thêm có đứa bé, cậu ấy phải chuẩn bị, phải tính toán, Hạ Lam thật sự là một người rất tốt, nhưng cậu ấy luôn phải gánh chịu mọi chuyện, tôi biết cậu ấy lâu như vậy, thật ra thì tôi cảm thấy khoảng thời gian cậu ấy sống nhàn nhã nhất, chính là khoảng thời gian anh trở về nước dưỡng thương, cậu ấy từng nói, anh đối xử rất tốt với cậu ấy." Thật sao? Cô thật sự cảm thấy như vậy?

"Dĩ nhiên, không phải tôi nói Thụy Lam, Tỉ Lam đối xử với cậu ấy không tốt, tình cảm của chị em bọn họ rất sâu, nhưng rốt cuộc bị lệ thuộc và được chăm sóc trên cơ bản là khác nhau, Hạ Lam bị người khác lệ thuộc vào, nhưng cậu ấy cũng cần được chăm sóc, có người thưởng thức cậu ấy, hiểu rõ cậu ấy, bảo vệ cậu ấy. . . . . . Mà không phải mỗi khi xảy ra chuyện, đều là một mình cậu ấy gánh, còn phải nói với người bên cạnh, không có vấn đề gì, tôi có thể, yên tâm đi —— cậu ấy chưa bao giờ than mệt mỏi, không phải cậu ấy không mệt, mà là cậu ấy không biết nên với nói ai, đời này của cậu ấy, chưa từng được bất kỳ ai cưng chiều." Cao Học Văn nghe vậy, cực kỳ đau lòng, bắt đầu kiên nhẫn theo đuổi cô, rốt cuộc từ từ cảm hóa cô, người bạn nhỏ cũng thích anh, cứ như vậy qua hơn một năm, người đàn ông suy nghĩ, có thể nói lần nữa với cô.

Thừa dịp tham gia triển lãm ở nước Mĩ, anh tìm thời gian đi mua nhẫn cưới, tính toán trở về Đài Loan sẽ cầu hôn cô, thật không nghĩ đến trên đường đến sân bay, tài xế muốn nhanh mà vượt đèn đỏ, chờ anh phát hiện trời đất đã quay cuồng, xe bị đụng văng ra rất xa, anh không khỏi mơ mơ hồ hồ nghĩ tới, nếu thật sự chết như thế này, vậy quá tiếc nuối, anh thích người phụ nữ đó vài chục năm, từ đầu đến cuối luôn để lỡ, còn có mẹ, anh chưa nói cám ơn bà, cũng chưa nói thật xin lỗi với bà, nếu như có thể sống lại, anh sẽ tỉnh ngộ sớm một chút, sẽ không để cho họ đau lòng như vậy.

Không biết đợi bao lâu, rốt cuộc nghe được tiếng của cảnh sát và xe cứu thương, anh nghĩ thầm, thật tốt quá, rốt cuộc được cứu, rốt cuộc được cứu rồi —— nhưng mà lần nữa tỉnh lại, lại phát hiện mình nghe được hẳn là tiếng Đức.

Người ở nước Mĩ, làm sao lại nghe được đều là tiếng Đức? Diễn đàn L&ê Q_[u]_ý Đ-{ô}-n

Cố gắng mở mắt, anh rất nhanh chóng nhận ra người y tá này, mùa đông năm hai mươi chín tuổi ấy, anh ở nước Đức ngã vỡ đầu vào viện, đó là y tá chăm sóc anh.

Suy nghĩ đầu tiên của anh là, thật trùng hợp, bây giờ cô ấy đến nước Mĩ làm việc rồi sao?

Nhưng một giây kế tiếp, anh liền phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, bởi vì anh thấy chân của mình, hơn nữa còn có cảm giác.

Chạm vào bức trang hoa súng vàng nhạt treo trên vách tường, sô pha dài vải lông màu nâu nhạt, phía tây và phía nam mỗi phía đều có một cánh cửa sổ, cửa phía tây nhìn ra cây đại thụ, ngoài cửa phía nam lại là sân cỏ —— đây là phòng bệnh ở nước Đức của anh, anh ở hơn ba tháng, sẽ không nhận lầm, trên tay có hình xăm, cũng viết tiếng Đức, bác sĩ tiến vào, ho một tiếng, "Hôm nay cậu ngủ thật lâu." Người đàn ông nâng cánh tay của mình lên, tràn đầy lỗ kim. . . . . . Đây là cánh tay lúc anh hai mươi mấy tuổi, anh đã cai nghiện lâu rồi, những dấu vết này không nên rõ ràng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.