Nga Mỵ

Chương 198: Yêu Hồ Lang Quân



“Hóa ra ngươi thật sự tên là Đan Hoàng!” Yêu hồ cười rộ lên ha ha.

“Hiện giờ Luyện Đan Sư giỏi nhất Đan tộc là ai?”

“Ngươi là người Đan tộc, tại sao lại biến thành như thế này?”

“Có phải Đan tộc xảy ra chuyện gì hay không?”

Yêu hồ hỏi liên tục, Chu Chu mờ mịt nhìn hắn, không biết phải trả lời thế nào.

“Aiz, hỏi ngươi thì ngươi cũng không biết.” Yêu hồ tỉnh ngộ, rồi lại dương dương tự đắc nói: “Vừa rồi ta nhìn lén trí nhớ bị phong ấn của ngươi, xem được không nhiều, vừa đủ biết được ngươi tên Đan Hoàng, xuất thân Đan tộc! Khó trách ngươi trông giống nàng ấy như vậy, mẹ ruột của nàng cũng là người Đan tộc, nhưng tên của nàng không phải Đan Hoàng, nàng tên là Phần Bích Thấm, năm đó cũng là Luyện đan sư giỏi nhất của Đan tộc.”

“Ngươi! Sao ngươi có thể, có thể… nhìn trộm?!” Chu Chu tức đến nói lắp, nàng tò mò lại sợ hãi phần trí nhớ đã mất của mình, không nghĩ tới sẽ ở trong tình huống như thế này, bỗng nhiên bị người khác vạch trần, loại cảm giác chưa hề chuẩn bị đã bị đẩy lên võ đài này, cũng giống như đột nhiên phát hiện trên người mình không mặc đồ vậy.

“Được rồi, được rồi, không cần tức giận như vậy, ai bảo ngươi không kiên nhẫn nghe ta nói chứ.” Yêu hồ tung mị nhãn, mặt mày phong tình phàn nàn.

Chu Chu hơi không đỡ nổi rồi, ném đi khuôn mặt nhỏ nhắn bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói đi, ta đang chân thành lắng nghe.” Đối với khuôn mặt động lòng người như vậy, thật khó mà phát giận nổi. Yêu hồ cười tủm tỉm nắm tay kéo nàng vào trong bức tranh, trước mắt lóe lên một quầng sáng, Chu Chu trợn to hai mắt, thấy mình đã ở trong một khu rừng rậm rạp.

“Không phải đã nói ảo thuật của ngươi vô dụng đối với người bình thường sao?” Chu Chu đột nhiên nhớ ra điều này.

“Ảo thuật của Huyễn mị Yêu hồ có tác dụng với Tu sĩ, mà ta cũng học qua pháp thuật đối phó với người bình thường, ngoan ngoãn nhìn, đừng nói chuyện.” Yêu hồ chỉ chỉ phía trước nói.

Phía trước cách đó không xa, một con hồ ly nhỏ toàn thân đen bóng hai mắt vàng óng ánh đang tập tễnh chạy trong bụi cỏ, một mũi tên cắm trên thân thể nho nhỏ, máu không ngừng trào ra từ trong vết thương, để lại dấu vết rõ ràng trên mặt đất.

Thợ săn nhanh chóng đuổi theo, đưa tay túm mũi tên xách hồ ly lên trên không, đúng lúc này, một thiếu nữ xinh đẹp hơn người xuất hiện, dùng hai viên đan dược đổi lấy tiểu hồ ly.

Hình ảnh thay đổi, vết thương của tiểu hồ ly đã hồi phục, mỗi ngày chạy theo bên người thiếu nữ, thiếu nữ là đệ tử luyện đan thiên tài rất được coi trọng trong Đan tộc, người bên cạnh gọi nàng “Phần tiểu thư”, cũng gọi “A Thấm”, “Thấm nhi”, có lẽ đây chính là Phần Bích Thấm trong lời của Yêu hồ, mà cái con hồ ly đen nhỏ kia chắc là nguyên thần của Yêu hồ.

Phần Bích Thấm mỗi ngày một lớn, dung mạo khuynh quốc khuynh thành khiến bao người hâm mộ, nàng am hiểu nhất là thuật công kích bằng sóng âm, pháp bảo hộ mệnh là một cây Dao cầm, tư thái mười ngón tay thon thon gảy đàn dùng tiếng đàn liệt diễm đánh giết địch thật xinh đẹp, cho dù Chu Chu thân là con gái cũng thấy mê say.

Thế nhưng một nữ tử động lòng người như vậy lại một lòng theo đuổi cảnh giới tối cao, chưa từng nghĩ tới việc kết thành đạo lữ với nam tu sĩ nào, Yêu hồ trở thành đồng bạn nàng yêu mến nhất, cùng ăn cùng ngủ với nàng, nàng dồn hết tâm tư tìm kiếm linh dược luyện chế thành đan dược có thể giúp Yêu hồ tăng lên tu vi, hi vọng hắn sớm có ngày có linh trí mở miệng nói chuyện với nàng.

Năm qua năm, mấy trăm năm đã qua như chỉ trong chớp mắt, rốt cuộc Yêu hồ đột phá cấp năm, câu đầu tiên hắn mở miệng nói với Phần Bích Thấm là: “Ta sẽ luôn luôn ở bên nàng, gả cho ta được không?”

Khí đó Phần Bích Thấm cũng đã là Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, tùy lúc có thể tiến vào Đại Thừa kỳ, nàng chỉ cho rằng Yêu hồ đang nói đùa với nàng, cũng không để trong lòng, còn nói với hắn: “Vậy ngươi biến hóa trước rồi nói sau!”

Trong lòng nàng chẳng vướng dây tình, Yêu hồ lại như nguyện luôn ở bên nàng, lại đĩnh đạc tự cho rằng nàng là đạo lữ của hắn.

Yêu hồ trời sinh lười nhác không chịu được việc tu luyện buồn tẻ, lại nghĩ cuộc đời Phần Bích Thấm rất dài, cũng hài lòng với việc một người một hồ ly gắn bó làm bạn trong thời gian dài, cho nên cứ không lý tưởng mà lười biếng ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.

Cho đến một ngày, kẻ thù truyền kiếp của Huyễn mị Yêu hồ tìm đến, muốn giết con Yêu hồ cuối cùng còn sót lại này để chấm dứt hậu hoạn, dĩ nhiên Phần Bích Thấm không chịu. Địa vị của nàng ở Đan tộc rất cao, đối phương không dám công khai đối nghịch với nàng, liền làm bẫy rập khiến nàng sa sút, sau đó năm tên Nguyên Anh hậu kỳ cùng ra tay, tính hoặc là đã không làm, đã làm thì làm cho trọn, giết cả Yêu hồ lẫn nàng.

Dù pháp lực Phần Bích Thấm cao cường, nhưng một mình đấu với năm Tu sĩ cùng cấp cũng rất khó, cuối cùng đồng quy vu tận với ba tên kia để bảo vệ Yêu hồ.

Lúc đó tu vi của Yêu hồ mới chỉ cấp sáu, ngày thường lại không chịu tu luyện, tận mắt nhìn người mình thích nhất hồn phi phách tán lại chẳng làm được gì.

May mắn trên người Phần Bích Thấm có mang một cái bí bảo, lúc nguy cấp hút nguyên thần và nguyên anh của nàng vào trong đó bảo vệ, Yêu hồ lấy máu tươi của nàng, trải qua trăm đắng nghìn cay tìm Luân hồi thông linh thảo, chỉ chờ ngày linh dược trưởng thành, có thể dùng máu Phần Bích Thấm, giúp nàng trọng sinh.

Núi Điểm Phượng này chính là nơi Phần Bích Thấm đã chết đi, Yêu hồ kiến tạo động phủ trong lòng núi, lại trồng Luân hồi thông linh thảo ở trong, sau đó bắt đầu thời gian chờ đợi buồn tẻ.

Lúc Yêu hồ mang Chu Chu ra khỏi bức tranh, nàng đã khóc đến mức mắt biến thành hình quả đào, nàng khụt khịt hỏi Yêu hồ: “Ngươi đã đợi ở đây bao lâu?”

“Không nhớ nữa, lúc ta trồng Luân hồi thông linh thảo ở đây thì nó mới chỉ là cái mần cây cao cỡ ngón tay cái.” Yêu hồ chỉ chỉ chỗ khác trong khuê phòng, nơi đó linh dược sắp trưởng thành được tầng tầng màn trắng bạc che lại, nhìn ra đã cao khoảng một xích (~0,33 m), Chu Chu nhìn liền biết, tối đa nửa năm nữa sẽ trưởng thành. Luân hồi thông linh thảo từ khi cao chừng ngón tay cái đến khi trưởng thành cần ít nhất ba ngàn năm!

“Đợi nó trưởng thành, ta sẽ đến Đan tộc mời Luyện đan sư tốt nhất luyện chế Đại luân hồi đan cho A Thấm!” Yêu hồ khẽ vuốt tấm màn trắng bạc, ánh mắt chăm chú ôn nhu lại vui sướng vô hạn.

Chu Chu đột nhiên cảm thấy, Yêu hồ của lúc này còn mê người hơn Yêu hồ phóng đãng dụ hoặc nhiều lắm.

Yêu hồ duỗi cái lưng mỏi, đứng thẳng người lên: “Đáng tiếc bây giờ tu vi của ngươi quá kém, bằng không thì để ngươi đến luyện chế Đại luân hồi đan này, A Thấm sẽ càng vui hơn. Trước khi A Thấm sống lại, ngươi ở lại đây giúp đỡ ta được chứ?” Yêu hồ chỉ đứng đắn được một tí thì lại quay ra phóng điện với Chu Chu.

“Phần tiền bối biết ngươi câu dẫn người khắp nơi, sẽ tức giận!” Chu Chu vừa “nghe” qua chuyện của Yêu hồ, thấy thân cận với hắn hơn rất nhiều, đánh bạ phản bác.

Yêu hồ không cho là đúng: “A Thấm thích nhất là sáng sủa hào phóng, sẽ không nhỏ mọn như vậy.”

“Không phải ngươi nói muốn cưới nàng sao? Không có người phụ nữ nào thích chồng mình mắt liếc mày đưa chung đụng với người khác!” Chu Chu càng nói càng trôi chảy.

Yêu hồ nhíu mày, nhớ tới khi trước hắn theo Phần Bích Thấm hành tẩu trong thiên hạ, thật sự có chuyện như thế, vì vậy khẽ nói: “Được rồi, coi như ngươi có lý, A Thấm còn chưa thấy dáng vẻ ta sau khi biến hóa, ngươi nói ta như vầy, nàng ấy có thích không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.