Mỗi lần Lâm Chấn Kim nghĩ đến việc năm đó ông không thể bảo vệ tốt cho vợ con, để cho bọn họ ở Lâm thị bị bắt nạt, về sau thê tử chết dưới sự đuổi giết của chính thân huynh đệ, nhi tử tuổi còn nhỏ phải một mình lưu lạc bên ngoài, những năm này không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, thực sự ông không còn mặt mũi nào mà đối mặt với đứa con độc nhất này.
Vì vậy ông vẫn không dám tỏ ra quen biết Tử Chương, chỉ lấy tư cách như một người xa lạ, tiếp cận, âm thầm bảo vệ nó.
Mà trong khi tâm trạng Lâm Chấn Kim đang hết sức rối bời thì bỗng nhiên có một luồng hơi thở kinh khủng nhanh chóng hướng đến gần tầng năm khiến ông nghiêm túc hẳn lên. Bây giờ trong tháp Vũ Thần chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh chính là ông, vậy mà hơi thở người đang tiến tới thậm chí còn cường đại hơn ông nhiều! Đây là người nào vậy?!
Lâm Chấn Kim không chút do dự đứng lên chắn trước Doãn Tử Chương.
Một thân ảnh nhỏ gầy đang bước nhanh trên cầu thang. Khí thế trên người người này thực vô cùng cường đại, không ngừng triệt tiêu uy áp càng ngày càng mạnh trên tháp Vũ Thần này.
Chẳng mấy chốc Lâm Chấn Kim đã thấy rõ người kia. Một tu sĩ trung niên tướng mạo hết sức bình thường, nhưng người này lại khiến ông cảm thấy nguy hiểm kinh khủng, thậm chí còn hơn cả Nhị thúc một tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Việc chạm mặt gặp nhau ở tầng thứ năm, cả hai bên đều thấy bất ngờ.
Lâm Chấn Kim gần như ngay lập tức nhận thấy thực lực của đối phương vượt xa ông. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Đại Thừa kỳ thành danh ờ Vũ quốc cho dù ông chưa từng tận mắt thấy qua, cũng biết đại khái dung mạo, trong đó lại chẳng có ai có dung mạo giống như người này cả. . . . . . Có lẽ gã ta không phải là người Vũ quốc! Tu sĩ Vũ quốc muốn lên tháp Vũ Thần từ trước tới giờ vốn không cần thay đổi tướng mạo, che dấu thân phận.
Vị khách không mời mà đến tháp Vũ Thần như thế này, chỉ sợ lai giả bất thiện! (người đến không có ý tốt)
Tu sĩ trung niên kia có ánh mắt như rắn độc, quét qua Lâm Chấn Kim, sát ý trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức. Chỉ là cuối cùng cũng không xuất thủ, quay đầu đi đến cầu thang thông lên tầng thứ sáu.
Lâm Chấn Kim chỉ muốn bảo vệ Doãn Tử Chương mà thôi, cũng không lên tiếng hỏi thăm hay động thủ ngăn lại.
Cảm giác được tu sĩ trung niên đã đi xa. Ông không nhịn không được thở ra một hơi. Tu sĩ kia rồi đã động sát cơ. Ông cảm thấy như bị vây khốn bởi một áp lực vô cùng mạnh mẽ mà âm tàn.
Năng lượng cuồng bạo lạnh thấu xương đủ để hủy thiên diệt địa kia ông mới chỉ từng cảm nhận được trong ngọn lửa mà Tiểu Trư phun ra.
Lâm Chấn Kim gần như có thể khẳng định, đối phương nếu thật sự muốn ra tay… chỉ sợ ông dùng toàn lực cũng không chống đỡ được quá hai chiêu.
Tu sĩ kia rốt cuộc là người nào? Gã che dấu thân phận xông vào tháp Vũ Thần là có ý đồ gì?
Gã ta vừa rồi không động thủ giết hai phụ tử bọn họ hẳn không phải bởi vì nhất thời nhân từ, mà là không muốn kinh động đến lão già cường đại trong hoàng cung kia quá sớm.
Lâm Chấn Kim hướng về phía hoàng cung Vũ quốc, thả ra một lá bùa truyền âm rồi quay trở lại ngồi bên cạnh Doãn Tử Chương, chờ Đại trưởng lão đến đuổi tên khách không mời mà đến.
Mặc dù ông bất mãn với lão nhân vô tình lãnh huyết ở trong cung kia, nhưng ông và toàn bộ gia tộc Lâm thị và Chiêu Thái tông luôn tin tưởng có vị này ở đây, không kẻ nào có thể uy hiếp đến an nguy của Vũ quốc được.
Bên kia, bên trong đại điện trống trải rộng rãi, hoàng đế Vũ quốc – Đại trưởng lão Chiêu Thái tông giơ tay lên lệnh cho văn võ bá quan lui xuống hết, chỉ để lại một mình Chu Chu trong điện, không nói không rằng, nhìn chòng chọc nàng từ trên xuống dưới hết thảy một lượt.
Chu Chu ôm chặt Tiểu Trư, cắn cắn môi chờ ông ta lên tiếng.
Nàng không phải là người Vũ quốc, không có ấn tượng tốt với Lâm thị. Hơn nữa lão quái vật này còn uy hiếp, cứng rắn ép nàng tới. Vậy nên cho dù lão quái vật trước mắt này địa vị cao tới đâu, nàng cũng không nguyện ý hành lễ với ông ta, chỉ đứng thẳng tắp như vậy, chống cự không tiếng động.
Trong lòng Đại trưởng lão cũng rất buồn bực. Ông nhìn đi nhìn lại Chu Chu từ đầu đến chân rất nhiều lần, cũng không nhìn ra nửa điểm tu vi. Chỉ có con heo trên tay nàng quả thật có chút gì đó là lạ.
Con heo kia cũng không có tu vi, tràn đầy sức sống, nhưng lại cũng không phải chỉ là một con vật bình thường.
Mặc dù Đại trưởng lão kiến thức rộng rãi, nhưng trên người Chu Chu lại có quá nhiều thứ đặc biệt hợp lại một chỗ. Trong đó còn có phương pháp bí truyền của Đan tộc, kể cả là người Đan tộc khéo cũng chẳng biết, huống chi là kẻ ngoại tộc như ông?
“Ngươi chính là Tiểu Thánh nữ của Đan tộc?” Đại trưởng lão cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
Chu Chu không đáp, hỏi ngược lại: “Sao ông biết ta là người Đan tộc?”
Những năm gần đây chưa có ai dám nói chuyện với Đại trưởng lão ông với cái thái độ như thế, nhất thời sắc mặt lạnh mạc hơn mấy phần: “Ngươi mới ngần này tuổi đã có thể luyện chế ra Hóa Thanh đan ngũ phẩm, ở cùng một chỗ với Trịnh Quyền, con heo này lại có thể phun ra Thiên Hỏa, nếu không phải là người Đan tộc thì còn ai có bản lĩnh như thế?”
Chu Chu nghe đáp án đơn giản như vậy, buồn bực xém nội thương. Xem ra là nàng suy nghĩ quá nhiều. Tộc nhân Đan tộc thay nàng bố trí nghi trận, làm đủ cách che dấu, thậm chí còn phong ấn luôn cả Mộc linh căn và dung mạo khiến cho điều kiện hiện tại của nàng hoàn toàn không khớp với hình tượng vị Thánh nữ mà hoàng tộc Đan quốc đang tìm. Nàng thấy nếu nàng đứng trước mặt tỷ tỷ hay thái tử Đan tộc, thậm chí là tộc nhân Đan tộc, chưa chắc họ có thể nhận ra nàng.
Vậy mà Đại trưởng lão này từ trước giờ căn bản không biết gì về con người nàng, chỉ bằng việc là giỏi về luyện đan, khống hỏa đã ngay lập tức đoán nàng xuất thân từ Đan tộc.
Nói vậy, căn bản là nàng bị này lão quái vật kia gạt rồi. Thật ra ông ta cũng không thể khẳng định thân phận của nàng. Nàng lại tự mình đưa tới cửa như thế này, tương đương với không đánh đã khai.
Chu Chu càng nghĩ càng hối hận, lại ngậm miệng càng thêm chặt, tránh cho không cẩn thận tiết lộ cái gì đó.
“Ngọn lửa ngày đó con heo này phun ra là Húc Dương Minh Hỏa sao? Bổn Hoàng năm đó khi tham dự lễ ra mắt tộc trưởng Đan tộc đã từng thấy.” Đại trưởng lão bắt đầu nghi ngờ thân phận Chu Chu thật ra chính từ một ít đầu mối này.
Bổn nguyên của Húc Dương Minh Hỏa là “Quang minh” , là một loại Thiên Hỏa có đặc tính không rõ ràng nhất. Khi Tiểu Trư phóng hỏa và khống chế cường độ ngọn lửa, nếu như không phải Đại trưởng lão từng tự mình tiếp xúc cũng không phân biệt được.
Phát hiện Tiểu Trư trông thế mà có thể phun Thiên Hỏa. Đại trưởng lão mới chính thức nhìn thẳng cô thôn nữ bé nhỏ chẳng có gì nổi bật bên cạnh Doãn Tử Chương, sai người cẩn thận thu thập tin tức liên quan đến nàng, kết quả phát hiện giá trị của tiểu nha đầu này quả thực vượt quá tưởng tượng.
Thái tử Đan quốc kiềm chế Đan tộc, phần lớn tộc nhân Đan tộc đều bị tru diệt, không ít lưu vong bên ngoài. Liên minh Vũ quốc vẫn hi vọng giữ liên lạc với bọn họ, cùng nhau đối phó địch nhân chung là liên minh Đan quốc.
Tiểu nha đầu này có thể có được Húc Dương Minh Hỏa thì địa vị ở Đan tộc tuyệt đối không thấp, lại có khả năng luyện đan xuất chúng như vậy. . . . . . Đại trưởng lão cảm giác mình hẳn nên thu hồi lời nói ban đầu, ánh mắt của tiểu tử Tử Chương kia so với cha hắn khá hơn nhiều.
Về phần Chu Chu tỏ thái độ kháng cự rõ ràng như thế, Đại trưởng lão căn bản cũng không để ở trong lòng. Một tiểu nha đầu, lại có bí mật bị ông nắm trong tay, không tới phiên nàng nháo loạn.
“Trở về khuyên Tứ sư huynh ngươi nhận tổ quy tông, Bổn Hoàng sẽ làm chủ cho các ngươi, sớm ngày thành hôn.” Đại trưởng lão nhàn nhạt phân phó.