Trúc Thủy Nhu bị lời của Chu Chu làm cho buồn bực.
Chu Chu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta mà nói: “Ta thích sư huynh, cũng không có quan hệ tới hình dáng, thân phận địa vị, thậm chí hắn rất tốt với ta hay không tốt cũng không cần, chỉ bởi vì ta thích hắn, cùng hắn ở chung một chỗ thì ta cảm thấy rất vui vẻ.”
“Ta nói chuyện này với ngươi bởi vì ngươi là bằng hữu của sư huynh, ngươi và Lâm đại nương đã từng đối xử rất tốt với sư huynh cùng với dì Doãn ở thời điểm họ gian nan nhất. Bất kể bây giờ ngươi có ý kiến gì, ta biết sư huynh rất quý trọng tình nghĩa ngày xưa, người hắn để ý không nhiều lắm. . . . . . Cho nên ta ‘thỉnh’(hi vọng) ngươi trước khi làm cái gì nên suy nghĩ kỹ càng, chớ đừng mạo hiểm mà làm mất đi phần nhân tình này .”
Trúc Thủy Nhu bỗng nhiên cảm thấy như mình bị triệt để nhìn thấu, cảm thấy xấu hổ không nói một lời quay đầu chạy trở về gian phòng của mình.
Sau khi trở lại phòng không nhịn được hối hận, tại sao nàng lại bị Chu Chu trấn áp? Nàng ta và A Chương chưa có thành thân, tại sao lại dùng khẩu khí như vậy để dạy dỗ nàng? !
Đang tức giận bất bình, bỗng nhiên cảm thấy áp chế phía cuối Bảo hạm giảm xuống, qua chốc lát, tiếng gió mấy ngày liên tiếp gào thét biến thành từng đợt sóng lớn vỗ vào mép thuyền —— Bảo hạm đã đã tới ven bờ Bắc Hải, sắp đổi đường thủy rồi.
Trúc Thủy Nhu lần đầu tiên đến bờ biển, không khỏi đi ra cửa bên ngoài xem.
Không ít đệ tử tam đại tông môn nhận thấy được động tĩnh cũng rối rít đi ra ngoài gian phòng của mình, ở ngoài khoang thuyền, trước mắt là một mảnh xanh thẳm cùng trắng noãn hoà lẫn bao trùm tạo thành quang cảnh hùng vĩ bao la.
Sóng vỗ cuộn trào các tảng băng nhỏ nổi lơ lửng màu lam trên mặt biển, giống như bầu trời xanh phía trên như mây trắng nhẹ nhàng đẹp mắt.
Hướng Triện Thiên đã đến Bắc Hải nhiều lần, chỉ vào những thứ băng nổi kia nói với đám người Đề Thiện Thượng: “Đừng xem những thứ băng nổi này rất đẹp lại không có bộ dạng uy hiếp gì. Trên biển sóng gió cùng nhau, chúng sẽ biến thành nguyên nhân muốn mạng người và đồ vật, vạn nhất đụng với thứ nhức đầu ấy, coi như là chiếc Bảo hạm này cũng không thoát bị bọn chúng đụng hư!”
Đề Thiện Thượng không tin nói: “Nhưng chiếc Bảo hạm này là một linh khí thượng phẩm mà!”
Hướng Triện Thiên gật đầu nói: “Đề lão đệ ngươi cũng không tin, mười mấy năm trước Tổ Tông chúng ta đã có một chiếc Bảo hạm gặp phải bão lốc ở Bắc Hải này, kết quả bị đụng phải một lổ thủng lớn, may lúc ấy có ba vị thái thượng trưởng lão ở trên thuyền, hợp lực làm phép mới miễn cưỡng giữ được chiếc Bảo hạm kia không bị chìm nghỉm.”
Trên không trung truyền đến từng tiếng Hạc kêu, giọng nói mềm mại của cô gái truyền đến: “Phía dưới có phải là khách quý Tam đại tông môn?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, trong lúc chân trời chẳng biết lúc nào bay tới hai con hạc tiên màu vàng. Trên lưng Tiên hạc chia ra ngồi một nam một nữ, nam anh tuấn bất phàm, nữ thanh lệ thoát tục, trong nháy mắt Tiên hạc liền bay đến đầu mũi thuyền.
Một nam một nữ từ trên lưng Tiên hạc nhảy xuống,cười nhẹ nhàng thi lễ với mọi người và cũng tự giới thiệu mình. Hai người đều có danh tiếng lừng lẫy đảo Âm Dương, đệ tử cung Thái Hư, nam tên là Hóa Băng, nữ gọi là Dung Tuyết. Cũng là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhìn qua rất trẻ tuổi nhưng nhìn chưa ra tuổi thật.
Hàng năm đúng lúc này cũng sẽ có nhiều nhóm tu sĩ chạy tới Bắc Hải khai quật “Băng Phách Huyền Tinh” , Tam đại tông môn cũng như vậy. Người cung Thái Hư chưa bao giờ dám chậm trễ, cũng sẽ phái người phụ trách đến đây đón khách.
Hai người đi trước bái kiến bốn vị Đạo Quân. Rồi bắt đầu nhiệt tình muốn mời những người khác đến ở trên đảo một chuyến, từ nơi này đến đảo Âm Dương, ngự kiếm phi hành chỉ mất khoảng hai ngày đường.
Tam đại tông môn và cung Thái Hư đảo Âm Dương có quan hệ tốt, nếu đến trên địa bàn người ta, không đi bái phỏng một chút thì thật khó coi.
Xét thấy đảo Âm Dương có cấm chế cổ quái, Đạo Quân Giáp Hỏa chắc chắn sẽ không đặt chân lên đó, đang là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà lại bị áp chế xuống Kết Đan kỳ, chuyện này quá mức nguy hiểm.
Về phần nhưng người khác thì không có ảnh hưởng gì, dù sao tu vi của bọn họ cao nhất chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi.
Đề Thiện Thượng là người đầu tiên tích cực hưởng ứng, Hướng Triện Thiên sóng mắt lưu chuyển nhìn Dung Tuyết cười yếu ớt bộ dáng xinh đẹp mê người. Dường như có chút động lòng.
Doãn Tử chương nhớ tới phụ thân đã nói, lập tức liền lắc đầu nói: “Ta cùng với Chu Chu định đến phụ cận xem một chút, Đại sư huynh muốn đi thì đi một mình đi.”
Quả thật hắn cùng với Chu Chu có chuyện cần làm. Bọn họ tính toán âm thầm đi đến đảo nhỏ nơi người Đan tộc ẩn cư, thứ nhất gặp mấy vị lão tổ tông Đan tộc trên đảo thảo luận một chút như thế nào hấp thu Mật Tuyền Tịnh Hỏa. Thứ hai cũng muốn thay Yêu Hồ xin một vị lão tổ tông đi giúp hắn luyện chế Đại Luân Hồi đan.
Hai việc cũng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa quan hệ đến bí mật Đan tộc, cho dù là đám người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc cũng không thể biết, cho nên có thể chia nhau làm việc là hợp lí nhất.
Cơ U Cốc cũng một mực từ chối: “Ta cùng với Ánh Lục cần phối hợp tu luyện để cấp bách hoàn thiện pháp trận, nên sẽ không đi.”
Lúc trước Thạch Ánh Lục từng được hắn giải thích qua một chút tình huống của cung Thái Hư, cũng không muốn chọc phiền toái, cho nên cũng kiên trì phụng bồi hắn ở lại Bảo hạm, Đề Thiện Thượng buồn bực: “Các đệ đều có chủ , lão tử chỉ cần trên đảo có mỹ nhân là được.”
Cơ U Cốc cười mà không nói, trên nét mặt hiện hữu chút u buồn, đoạn thời gian này hắn liên tục có những biểu hiện bất thường, người có thần kinh thô như Thạch Ánh Lục cũng bắt đầu phát hiện có điều không đúng.
Nữ tử gọi Dung Tuyết của cung Thái Hư vừa lên Bảo hạm đã chú ý tới dáng ngoài đặc biệt xuất chúng của đám người Doãn Tử Chương cùng Cơ U Cốc, nghe nói hai người này là tu sĩ Kết Đan anh tuấn tiêu sái nhất thế nhưng đều không có ý định đi đến cung Thái Hư, không khỏi có chút thất vọng.
Đợi đám người Đề Thiện Thượng đi, Doãn Tử Chương suy nghĩ lý do cáo biệt phụ thân, mang theo Chu Chu bay khỏi Bảo hạm, cẩn thận theo lời Đan Nghê hướng tiểu đảo tìm kiếm tộc nhân Đan tộc ẩn cư .
Gần đây rất nhiều tu sĩ đến Bắc Hải, bọn họ cũng không dám chắc trong đó có mật thám Đan quốc trà trộn vào hay không , cho nên dọc theo đường đi đặc biệt chú ý người xuất hiện phụ cận.
Ngồi trên Bát Vân Thoi đi trên biển mất khoảng nửa ngày, rốt cục cũng từ từ tới gần hòn đảo tên là Ngân Sa.
Tên hòn đảo này có nguồn gốc cùng vùng phụ cận Ngân Sa hoạt động tương quan trực tiếp. Ngân Sa mỗi lần hoạt động cũng là ngàn vạn con tụ tập thành đoàn, bọn chúng trời sinh hung tàn khát máu, chỉ cần nghe thấy được một chút mùi máu tươi, sẽ dốc toàn bộ lực lượng.
Kinh khủng nhất chính là phụ cận đảo Ngân Sa còn có hai yêu thú cấp bảy Hóa Hình Ngân Sa, thực lực yêu thú cấp bảy tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa có ưu thế là địa lý, bầy Ngân Sa ở phụ cận Hải Vực đều nghe hiệu lệnh của hai yêu Ngân Sa này, bình thường tu sĩ sẽ không tới gần khu vực nơi này.
Doãn Tử Chương và Chu Chu ỷ có Yêu Hồ đưa Huyễn Mị linh thạch, che dấu hơi thở hai người , khởi động Bát Vân Thoi chậm rãi hướng tiến vào đảo Ngân Sa.
Kỳ quái chính là bọn hắn đi một đường thông suốt không có trở ngại, căn bản chưa từng gặp phải nửa cái bóng dáng Ngân Sa nào .
“Có mùi máu tươi nồng đậm. . . . . . Sư huynh, huynh có cảm thấy như màu sắc nước biển nơi này đậm hơn so với trước ?” Chu Chu vuốt vuốt lỗ mũi, trong lòng rõ ràng dâng lên dự cảm không tốt.
Nàng cảm giác một vùng Hải Vực này cũng đã thành một vùng biển chết, đừng nói mình đảo Ngân Sa, sự sống của sinh vật bình thường cũng không có, hoàn toàn là một vùng biển chết, tình huống như thế quá không bình thường rồi!
Doãn Tử Chương cảm thấy có cái gì không đúng, hắn bay lên không trung nhìn về phía đảo Ngân Sa , lập tức càng hoảng sợ.
Tiến tới gần bờ , theo sóng lớn cuồn cuộn, mấy trăm thi thể Ngân Sa ở trong biển lúc chìm lúc nổi…