Trịnh Quyền bị âm thanh này quấy rầy một cái, cuối cùng khôi phục phản ứng bình thường, nhìn Đan Nghê vui vẻ nói: “Nàng đã có?”
Đan Nghê hừ nhẹ một tiếng cười mắng: “Đồ ngốc!”
Trịnh Quyền hiện tại cười đến như một tên ngốc, đối với người bên ngoài ông chính là cường giả thiên tài thiên phú xuất chúng ngạo mạn đạm mạc, thế nhưng trước mặt Đan Nghê thì ông lại chưa từng có dáng vẻ kiêu ngạo, từ lúc hai người quen biết đã là như thế.
Đan Nghê giống như trời sinh có thể khắc trụ ông, để cho ông không thể làm gì lại cam tâm tình nguyện bị một cái nhăn mày một nụ cười của nàng hấp dẫn.
Dù sao tu vi của hai người không cạn, rất nhanh liền bình phục tâm tình, đi ra khỏi phòng.
Đề Thiện Thượng đang đứng trên bàn bát tiên ở giữa đại sảnh dương dương đắc ý mà khoe khoang chiến tích của mình: “Lão tử ra khỏi Đan Thần điện, đụng phải một tên Nguyên Anh hậu kỳ, hắn đuổi theo lão tử suốt một tháng, các ngươi đoán xem là ai?”
Cơ U Cốc lại không chịu phối hợp với hắn ra vẻ huyền bí, một câu nói toạc ra đáp án: “Thái Vũ Trì.”
Lần này đến phiên Đề Thiện Thượng trừng mắt: “Làm sao đệ biết? !” Nhị sư đệ cũng quá thần kỳ nha.
“Nguyên Anh hậu kỳ vốn đã không có nhiều, lại oán hận với huynh như vậy mà chúng ta lại quen biết, cũng chỉ có một người Thái Vũ Trì.” Cơ U Cốc tươi cười nhàn nhạt, bộ dáng “Cái này có cái gì khó đoán”, giống như chế nhạo Đề Thiện Thượng đưa ra nghi vấn quá ngu ngốc.
Mấy năm trước Đề Thiện Thượng liên thủ cùng với Phần Bích Thấm tìm Phồn Kiếm tông gây phiền toái, đốt cả sơn môn của người ta, còn giết nhiều người, làm cho thanh danh Phồn Kiếm tông mất sạch. Cao thấp Phồn Kiếm tông sớm hận hắn đến xương tủy. Cừu nhân gặp mặt không liều mạng với ngươi mới là lạ.
Đề Thiện Thượng phẫn nộ trừng hắn, chẳng qua nghĩ đến sự tình mình đắc ý nhất, liền nhịn không cùng hắn so đo, tiếp tục nói: “Đúng là lão gia hỏa vô sỉ! Lão tử muốn đánh hắn đã lâu rồi! Nhưng nghĩ đến trên người gánh vác trách nhiệm, nên nhịn không có tại chỗ giáo huấn hắn, lão tử ở Nam Hải có được tiên khí phi hành “Thiên Bằng Sí” bay khỏi thành Lăng Đan. Không nghĩ tới lão tặc kia vậy mà nhận ra lão tử, ở phía sau đuổi sát không ngừng.”
“Đại sư huynh rất dễ nhận ra, sao hắn ta lại không nhận ra được chứ?” Thạch Ánh Lục nói đúng sự thật. Ánh mắt dừng trên bộ dạng hài đồng của Đề Thiện Thượng một vòng. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ vóc dáng thấp bé như vậy, ở trên đại lục Tấn Tiềm đoán chừng duy nhất chỉ có mình hắn.
Đề Thiện Thượng bị nàng trong lúc vô tình giẫm trúng chỗ đau, lại không phát tác được với sư muội xinh đẹp, đành phải đem oán khí ghi trên người Cơ U Cốc: “Tiểu Tam, quả nhiên sau khi muội theo lão Nhị chỉ học được cái xấu!”
Vừa nói một bên vừa hung dữ trừng Cơ U Cốc, tiếp tục nói: “Trên tay lão tặc này cũng có một kiện pháp bảo phi hành hết sức lợi hại, sau khi kiện pháp bảo kia đã tập trung vào lão tử, mặc kệ lão tử phi tới đâu nó đều có thể đuổi theo, tuy tốc độ không nhanh bằng Thiên Bằng Sí của lão tử, thế nhưng ruồi nhặng đuổi mãi không được, rất đáng giận.”
“Lão tử bị hắn chọc giận, lại lo lắng hắn liên lạc với những kẻ hỗn đản Đan Quốc kia bại lộ hành tung của chúng ta, quyết định hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong tiêu diệt hắn rồi đến tụ họp với các ngươi! Lão tử một đường hướng về phía nam, tìm một cái hồ lớn. Dẫn lão tặc này vào trong hồ quyết một trận tử chiến!” Đề Thiện Thượng dương dương đắc ý nói khoác một phen tình hình chiến đấu kịch liệt kinh tâm động phách, hắn như thế nào dùng nhược đối cường cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng dựa vào “Trí tuệ và thực lực” đánh bất ngờ giết chết Thái Vũ Trì.
Lần này không có người ngắt lời một lần nữa giội nước lã vào hắn thực lực, Nguyên Anh hậu kỳ và Nguyên Anh sơ kỳ sai biệt rất lớn, có lẽ một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không thể nhẹ nhõm đánh chết Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng là đánh bại mười cái tám tên Nguyên Anh sơ kỳ cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Giết chết tu sĩ Nguyên Anh không phải là dễ. Huống chi Nguyên Anh hậu kỳ? Chiến tích Đề Thiện Thượng đánh chết Thái Vũ Trì tuyệt đối đủ để tự mình kiêu ngạo.
Chu Chu cẩn thận từng li từng tí nhìn nhìn Đề Thiện Thượng trên mặt bàn khoa tay múa chân nước miếng tung bay, bỗng nhiên nói: “Đại sư huynh ngươi bị thương a.”
Đề Thiện Thượng khoát khoát tay nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ!”
“Thế nhưng mà huynh chảy máu mũi rồi. . .”
“Lão tử gần đây hỏa khí vượng!” Đề Thiện Thượng vừa mới nói xong, thân thể liền lung lay nhoáng một cái từ trên mặt bàn ngã lật xuống, may mắn Doãn Tử Chương nhanh tay lẹ mắt một tay tiếp được hắn, để qua một bên trên ghế dài.
Mọi người một hồi rối ren xem xét thương thế của hắn, khá tốt. Cũng không có lo lắng tính mạng, có điều phải điều dưỡng một năm nửa năm, điều kiện tiên quyết là đan dược không thiếu hơn nữa phải có Băng Quý Linh Thạch phụ trợ.
Đan Nghê vừa bực mình vừa buồn cười: “Tiểu tử này tự biên tự diễn, ngay cả thương thế của bản thân cũng không để ý.”
Mọi người đối với tính tình của Đề Thiện Thượng chỉ biết im lặng, vừa vặn bọn hắn cũng không có ý định gấp gáp chạy về Vũ Quốc, cho nên còn dựa theo kế hoạch đã sớm định đổi hình dáng tướng mạo giả dạng làm người một nhà đến phụ cận một trấn nhỏ khác mướn xe ngựa chậm rì rì mà hướng phía đông biên cảnh Vũ Quốc mà đi.
Giới tu tiên Đan Quốc bởi vì thành Lăng Đan liên tiếp gặp chuyện không may, trở nên có chút trông gà hoá cuốc. Tuy nhiên hoàng tộc Diễm Thị cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng động tĩnh lớn như vậy không có khả năng hoàn toàn che dấu, tu sĩ bình thường chỉ biết có người tự tiện xông vào bảo khố hoàng tộc và Đan Thần điện, cụ thể chi tiết, tỉ mỉ lại không rõ lắm, càng không biết hoàng tộc Diễm thị đã gặp phải tổn thất lớn như thế nào.
May mắn Diễm Thí Thiên thành công xuất quan, kịp thời đánh lui kẻ thù bên ngoài, hắn tấn chức Đại Thừa kỳ lại thành công hấp thu bốn loại Thiên Hỏa, đối với liên minh Đan Quốc không thể nghi ngờ có tác dụng ủng hộ cực lớn, cuối cùng triệt tiêu ảnh hưởng của hai sự cố ác tính trong thành Lăng Đan hơn phân nửa.
Liên minh Đan Quốc rất tin tưởng chuyện Diễm Thí Thiên quyết chiến cùng ba vị Đại trưởng lão của tam đại tông môn vài năm sau, đối với chuyện Diễm Thí Thiên hạ lệnh lùng bắt ác tặc tự tiện xông vào bảo khố hoàng tộc và Đan Thần điện cũng biểu hiện vô cùng tích cực, đáng tiếc những ác tặc kia giống như đá ném vào biển rộng , mặc kệ bọn hắn điều tra như thế nào cũng không có nửa phần tin tức.
Ác tặc để cho bọn hắn đau đầu không thôi giờ phút này đang nhàn nhã mà ngồi trên xe ngựa hướng Vũ Quốc mà đi, chấn động lớn trong giới tu tiên Đan Quốc, phàm nhân thế tục không bị ảnh hưởng một chút nào, ngoại trừ bầu trời xuất hiện “tung tích tiên nhân” nhiều hơn mọi khi, còn lại hết thảy đều bình thường như cũ.
Chu Chu là người vui vẻ nhất trong đoàn người, lúc đã an toàn đi qua thành ngồi cạnh xa phu nhìn trái nhìn phải, như thế nào cũng xem không đủ.
Bọn hắn cải trang thành bảy người một nhà, Đan Nghê và Trịnh Quyền giả trang thành một đôi lão phu thê, năm người Cơ U Cốc đều giả trang thành con của bọn hắn, Đề Thiện Thượng lần nữa giả trang trẻ con, một bụng phiền muộn lại không có chỗ phát tiết, dứt khoát mỗi ngày đều trốn trong xe ngựa dưỡng thương.
Thạch Ánh Lục thay mấy người bọn hắn luyện chế ra thùng ngọc thay thế vạc đá trước kia, có thể biến hóa lớn nhỏ tùy ý hơn nữa chất liệu bằng ngọc rất nhẹ thuận tiện cho bọn hắn dùng Băng Quý Linh Thạch ngâm nước tu luyện.
Mỗi ngày Đề Thiện Thượng ngâm mình trong thùng ngọc chữa thương,tuy tốc độ đi đường chậm nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Bọn hắn tận lực thả chậm cước trình, vốn hành trình đơn giản chỉ hơn một tháng kéo dài thành suốt ba tháng, chờ đến thời điểm bọn hắn tới biên cảnh giáp giới Đan Quốc và Vũ Quốc, tu sĩ thủ hộ tại các nơi của liên minh Đan Quốc cũng đã bỏ chạy hơn phân nửa.
Mấy ngày nay bọn họ đều không thấy một tòa tiên thành nào, cũng không biết tình hình đại lục Tấn Tiềm hiện tại như thế nào, vì vậy liền để Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương ba người đến phụ cận biên cảnh một tòa tiên thành lớn nhất nghe ngóng tin tức.