Diễm Thí Thiên lười biếng liếc một cái về phía Đan Phượng một cái nói: “Sao nàng lại luôn hỏi vẫn đề ngu ngốc này? Hoặc là ở đây với trẫm, hoặc là trở về tĩnh tu, chuẩn bị hai ngày sau tỷ thí đi.”
Đan Phượng cắn cắn môi, không có giống như dĩ vãng phẩy tay áo bỏ đi, ngược lại thật sự ngang nhiên xông qua chủ động ôm thắt lưng của Diễm Thí Thiên nói: “Thiếp ở đây cùng Hoàng Thượng.”
Diễm Thí Thiên có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên cũng không để ở trong lòng, cúi đầu hôn môi Đan Phượng, cười vô cùng yêu mỵ: “Như vậy, trẫm không thể cô phụ thịnh tình của Hoàng Hậu nương nương.”
Gần đây Đan Phượng có chút kỳ quái, nhưng không sao, nữ nhân này không trốn thoát được lòng bàn tay của hắn, cùng lắm là ăn thêm một chút dấm chua của Đan Hoàng, bộc phát tiểu tính tình thôi, muốn vỗ về nàng thực sự quá mức đơn giản.
Ngược lại là Đan Hoàng, tiểu nha đầu nhìn nhu nhược như vậy nhưng hắn dành hẳn một thời gian tươi đẹp cũng không thể thu phục được tâm của nàng, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi thế mà lại khó đối phó hơn so với tỷ tỷ nàng hơn nàng trăm tuổi.
Thôi, dù sao hắn sớm muộn gì thì cũng thu nàng vào tay lần nữa, đến lúc đó từ từ thu phục nàng cũng không muộn, hiện tại lấy Đan Phượng để giết thời gian cũng không tồi.
Trên núi Hồng Vân, ngoài ý muốn đại hội Luyện Đan Sư vẫn đang tiếp tục, nhưng thu hoạch lần này là Luyện Đan Sư thất phẩm, người tham gia so với đợt trước lại giảm xuống mạnh hơn, ra sân chỉ có mười một người, Diễm Thị sáu người, trong đó có hai gã vốn dĩ xuất thân từ Đan Tộc, giống Trì Tha Diệu cùng là đệ tử khác họ Đan tộc, Đan Tộc tính cả Trịnh Quyền tổng cộng có năm người.
Sư phụ ra sân, Chu Chu hưng phấn hơn so với những người khác, nếu như không phải sợ quá lộ liễu thì đã muốn nhảy cẫng lên hoan hô vỗ tay.
Tam sư đồ Quách Trai cũng rất có cảm giác thân thiết đối với Trịnh Quyền, đặc biệt là Tăng Tố, ánh mắt nhìn Trịnh Quyền nhiệt tình trần ngập sùng bái, Đặng Vân ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt có chút biến thành màu đen.
“Các ngươi biết không, năm đó Trịnh đại sư vốn tên là Đan Đính, đó là thiên tài nổi danh trong Đan Tộc. Ta từng nghe qua phong thái của hắn lúc luyện đan, thật là rất đẹp trai. Không nghĩ hôm nay lại được nhìn thấy người thật, quả nhiên là trẻ tuổi anh tuấn lại có phong độ, cái gì gọi là phong phạm của tiên nhân? Chính là đây! Mấy người một dạng không đứng đắn đang đứng bên cạnh hắn, làm sao xứng so sánh cùng với hắn kia chứ?!” Tăng Tố kích động đến mức nói mấy lời mà cũng không lưu loát. Tuy nhiên trọng điểm Chu Chu cũng có thể thấy ra được, trong điểm chỉ có một chữ—– Soái!
Đề Thiện Thượng hừ nhẹ một tiếng: “Nữ nhân này sao lại nông cạn như vậy, chỉ biết nhìn bề ngoài!” Đặng Vân có lòng riêng lên cũng gật đầu lia lịa.
“Tiểu Thượng huynh cũng không thích mỹ nữ hay sao?” Chu Chu phản bác, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng cùng Đại sư huynh chính thức gặp mặt liền hét lớn muốn Vưu Thiên Nhận ném nàng xuống núi.
“Làm sao giống nhau được?” Đề Thiện Thượng hậm hực nói. Đồng thời khắc sâu kiểm điểm, có phải hay không lần sau gặp phải xấu nữ cũng phải tốn ít thời gian đánh giá xem sao, miễn cho lại bỏ qua người giống như Chu Chu.
Doãn Tử Chương chính là khẩu vị nặng, ra tay mau, cho nên mới thừa dịp người khác còn không chú ý đến Chu Chu liền bắt được nàng. Đáng hận hắn lại nhất thời nhìn sai, liền cứ như vậy bị cướp đi mất một sư muội tuyệt sắc.
Nhưng nếu muốn hắn ngay cả xấu nữ cũng chú ý đến…… Thời gian liền không đủ dùng a! Đề Thiện Thượng rối rắm thật lâu.
Mấy người Luyện Đan Sư thất phẩm trên đài nhìn thấy Trịnh Quyền, vẻ mặt phức tạp giống như trước. Bên phía mấy người Diễm Thị thái độ kiêng dè không phục. Đan Tộc bên naỳ mặc dù cũng nóng lòng muốn thử tỷ thí phân cao thấp cùng với hắn, nhưng nhiều hơn là một loại thưởng thức thậm chí là kính nể phát ra từ trong lòng.
Có thể thấy được năm đó danh vọng của Trịnh Quyền ở Đan tộc là kinh người như thế nào.
Mấy người Luyện Đan Sư trên đài mặc dù không đến nỗi giống như lời Tăng Tố đều là “Một dạng không đứng đắn”, nhưng căn bản khi nhìn ngoài mặt thì không phải là tuổi già sức yếu thì cũng chính là vẻ mặt đờ đẫn. Quả thật không bằng phong phạm tiên nhân của Trịnh Quyền.
Chu Chu không biết Luyện Đan Sư Đan Tộc cần những linh dược gì, cho nên cơ hồ lấy ra hết những linh dược dùng để luyện chế đan dược thất phẩm, bát phẩm nhét chung vào một chiếc nhẫn trữ vật. Xin Tiền Lang âm thầm chuyển giao cho Đan Nhiễm.
Trong nhẫn chữ vật kia có lưu lại một tia thần thức của Doãn Tử Chương, lấy khả năng của Tiền Lang cũng không cách nào do thám được bên trong có những gì, chờ chiếc nhẫn đến tay Đan Nhiễm, Doãn Tử Chương sẽ khống chế để tia thần thức đó thối lui khỏi nhẫn trữ vật, để Đan Nhiễm lấy linh dược cần dùng trong đó.
Quả nhiên Đan Tộc trừ Trịnh Quyền chuẩn bị đầy đủ, còn lại bốn người bị hoàng tộc Diễm Thị khống chế nhiều năm, trên người đã sớm hao tổn tất cả, may là có Chu Chu trù bị sẵn, cộng thêm của cải của Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm, Trịnh Quyền cùng với linh dược của một vài tu sĩ tại hiện trường cống hiến lên, sau một lúc mới miễn cưỡng gom góp đủ linh dược cần có để luyện đan.
Bên phía hoàng tộc Diễm Thị có một gã Luyện Đan Sư âm lãnh nhìn Trịnh Quyền hắc hắc cười lạnh nói: “Nghe nói ngươi thu tiểu tiện nhân Đan Hoàng kia làm đồ đệ, có chuyện này thật không?”
Tên Luyện Đan Sư này là Tuần Đoạn Kiên, thành danh ở trong Diễm Thị đã nhiều năm đã đạt tới cấp bảy đỉnh, hắn còn có một thân phận chính là sư đệ đồng môn của Luyện Độc Sư bát phẩm đỉnh Tô Đạm Hồng!
Trịnh Quyền thấy hắn vừa lên tiếng khiêu khích liền cũng biết hắn muốn tìm mình phiền toái vì chuyện Tô Đạm Hồng táng thân ở Bắc Hải, đáng tiếc trên cõi đời này trừ Đan Nghê ai hắn cũng không sợ.
“Không phải.” Trịnh Quyền thản nhiên nói.
“Ngươi đây là dám làm không dám nhận?!” Tuần Đoạn Kiên không nghĩ tới Trịnh Quyền lại phủ nhận.
Trịnh Quyền cười nói: “Trịnh mỗ may mắn thu được một người thiên tư xuất chúng kỳ tài làm đồ đệ, nàng tên là Chu Chu, cũng gọi là Đan Hoàng. Về phần tiểu tiện nhân trong miệng các hạ, chỉ sợ chỉ có lão tiện nhân giống như vậy mới thu làm đệ tử.”
Bọn họ đứng giữa sân nói chuyện với nhau cũng không cố ý ngăn cách giọng nói, trong sân những người có tu vi tốt vô luận xa gần đều có thể nghe được rõ ràng, Chu Chu không nhịn được cười trộm, sư phụ trước mặt mọi người khích lệ nàng đây mà! Đây là lần đầu tiên a!
Không ít người lần đầu tiên nghe thấy được chuyện này, tồn tại của Đan Hoàng, chỉ có những nhân vật có địa vị cực cao cực cá biệt mới biết được, cho dù ở Đan Tộc, rất nhiều tộc nhân bình thường đều không biết bọn họ có một vị Thánh Nữ.
“Nàng sử dụng âm mưu quỷ kế sát hại sư huynh ta ở Bắc Hải, nhưng lại như con rùa đen rụt đầu không dám ra nhận lấy cái chết, hôm nay liền để người sư phụ như ngươi thay nàng ta đền cho sư huynh ta một mạng đi!” Tuần Đoạn Kiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tuần Đoạn Kiên có sư huynh là Tô Đạm Hồng thì rất nhiều tu sĩ biết đến, su huynh đệ hai người bọn họ đều là nhân vật lợi hại đã thành danh trên đại lục Tấn Tiềm nhiều năm, trong hàng ngũ hoàng tộc Diễm Thị cũng xếp hạng trên cao.
Đệ tử Trịnh Quyền vậy mà lại giết chết Tô Đạm Hồng, điều này thật sự khiến người nghe kinh sợ!
Tăng Tố lấy giọng nói đầy mơ mộng khen ngợi nói: “Trịnh đại sư thật lợi hại, ngay cả đệ tử cũng xuất chúng như vậy, quả nhiên thật giống như tiên nhân không tầm thường chút nào!”
Chu Chu có chút ngượng ngùng, Thạch Ánh Lục không nhịn được che miệng cười trộm, Chu Chu xuất chúng hay không xuất chúng, thật ra quan hệ với Trịnh Quyền cũng không phải là quá lớn.
Trịnh Quyền thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, liếc ánh mắt đánh giá Tuần Đoạn Kiên một trận, lắc đầu giơ một ngón tay nói: “Thứ nhất, dùng âm mưu quỷ kế là chuyện Diễm Tộc các ngươi am hiểu, Đan Tộc chúng ta từ trước tới nay đều chỉ dựa vào thực lực.”
Kia rõ ràng là đang nói Tô Đạm Hồng thực lực không đủ, Tuần Đoạn Kiên đang muốn mở miệng phán bác, Trịnh Quyền liền giơ lên ngón tay thứ hai: “Thứ hai, Đan Hoàng không đến đây, chính là bởi vì không vừa mắt các ngươi, Thánh Nữ Đan Tộc chúng ta không phải những thứ tôm tép nhãi nhép như các ngươi muốn gặp là có thể gặp được.
“Thứ ba!” Trịnh Quyền không đợi Tuần Đoạn Kiên mở miệng, tiếp tục giơ lên ngón tay thứ ba: “Sư huynh ngươi còn chết dưới tay đồ đệ của ta, ngươi còn kém xa hắn ta, chỉ bằng ngươi lại muốn tìm ta báo thù? Đừng có nằm mơ!”