Đan Nhiễm căn bản khinh thường hành động của Tuần Đoạn Kiên, cứ nhìn tu sĩ áo đen thần bí kia, chờ hắn trả lời thuyết phục.
Tu sĩ áo đen giống như đầu gỗ, cũng không trả lời cũng không có những phản ứng khác, tràng diện nhất thời có chút bế tắc.
Diễm Kiếm Địch phất tay nhàn nhạt nói: “Không cần nhiều lời, các ngươi chỉ cần biết rằng hắn là một trong những Luyện Đan Sư Diễm thị nhất tộc ta là được.” Nói xong từ trên người Chúc Long đứng lên, tùy ý bước ra một bước, từ giữa không trung vững vàng rơi vào trên tế đàn Thiên Hỏa.
Một bước kia phảng phất như dễ dàng xuống một bậc thang tự tại.
Mà trên bầu trời đuôi dài của Chúc Long lắc lư, nhanh chóng thu nhỏ lại đến vẻn vẹn còn một trượng, thuận theo bay thấp trên đài chiếm cứ bên cạnh lão.
Tu sĩ áo đen theo sát phía sau, ngồi cách Diễm Kiếm Địch vài thước.
“Đã như vậy, liền bắt đầu thôi.” Đan Nhiễm thấy đối phương kiên trì không chịu tiết lộ, mặc dù biết rõ có vấn đề, cũng dứt khoát không hề hỏi tới nữa.
Bên ngoài sân tu sĩ thấy bốn người bọn họ chiếm cứ một phương, chuẩn bị bắt đầu luyện đan, đều âm thầm phỏng đoán kết quả cuối cùng.
Mặc dù Đan tộc lúc trước vẫn luôn biểu hiện xuất chúng, áp chế Diễm thị một đầu, nhưng nhân vật đầu lĩnh của Diễm thị là tu sĩ Đại Thừa kỳ hấp thu một loại Thiên Hỏa lại có hỏa linh, bọn họ thực không nhìn ra hi vọng thắng lợi của Đan tộc ở nơi đâu.
Trên đài người chủ trì bỗng nhiên nói: “Bốn vị cũng là nhân vật đứng đầu trong Luyện Đan Sư, đương nhiên biết cùng là đan dược bát phẩm, luyện chế khó khăn cũng không có giống nhau mà tác dụng hiệu quả càng khác nhau không nhỏ . . . . . .”
“Sau đó? Các ngươi muốn như thế nào?” Phần Bích Thấm nhíu mày hỏi.
Người chủ trì kia cười cười: “Mấy vị luyện chế đan dược bát phẩm riêng của mình. Vạn nhất ra tới đan dược số lượng phẩm cấp nhất trí, kia cao thấp mạnh yếu sẽ không dễ phân biệt. Cho nên lão phu đề nghị chia làm hai đợt, mỗi một đổi phiên song phương ra một gã Luyện Đan Sư, luyện chế cùng một loại đan dược, kể từ đó có thể xác minh kỹ xảo thủ đoạn luyện đan lẫn nhau, thứ hai cũng tốt mọi người dễ dàng bình luận đánh giá cao thấp. Công bằng để đạt được mục đích, song phương cứ quyết định một lần luyện chế loại đan dược nào, như thế nào?”
“Các ngươi nghĩ rất chu đáo, nhưng chúng ta nói lên đan dược nào, các ngươi nhất định có thể gom đủ tài nguyên linh dược sao?” Phần Bích Thấm tự nhiên biết trong chuyện này có ẩn tình. Nhưng ngoài mặt nhìn thì rất công bằng, nàng nhất thời cũng tìm không ra khuyết điểm gì .
“Phần đại sư xin yên tâm. Nơi này là Đan quốc, Diễm thị nhất tộc ta vẫn còn dự trữ một ít linh dược bát phẩm.” Người chủ trì không chút hoang mang.
Đề Thiện Thượng nghe hừ nhẹ một tiếng, hậm hực nói: “Xem ra chúng ta lần trước còn không có cướp hết của bọn họ, khẩu khí thật lớn.”
” Vô luận Đan quốc Đan tộc hay là hoàng tộc Diễm thị. Đều có kho thuốc dược điền của mình, đại bộ phận đặc thù điều kiện linh dược đan dược đều ở nơi đó.” Chu Chu nhẹ giọng giải thích. Đan tộc bọn họ bị hoàng tộc Diễm thị đuổi ra Đan quốc, nói vậy những thứ cất trong kho kia cũng bị hoàng tộc Diễm thị cướp đi hơn phân nửa rồi.
Người chủ trì nói như vậy, cũng chưa tính là khoác lác, trong thiên hạ linh dược dự trữ phong phú nhất chính là Đan quốc.
“Tốt! Các ngươi trước cứ ra tay, trận đầu muốn luyện đan dược gì.” Phần Bích Thấm nói.
Mgười chủ trì liếc nhìn về phía Diễm Kiếm Địch, chờ lão chỉ thị.
“Mới vừa rồi Đan Đính luyện chế Âm Dương Vạn Pháp đan khá tốt, trận này vẫn luyện chế loại đan dược bát phẩm này, nói vậy các ngươi cũng có thừa ra một phần linh dược phối liệu.” Diễm Kiếm Địch thong dong nói.
Phần Bích Thấm và Đan Nhiễm, Trịnh Quyền đồng loạt biến sắc.
Một loại luyện chế đan dược thất phẩm trở lên. Luyện Đan Sư mỗi một lò cũng sẽ không luyện chế quá nhiều, để tránh phát sinh ngoài ý muốn mà lãng phí toàn bộ linh dược trân quý. Sở dĩ phải chia đều linh dược phối liệu tỉ mỉ thành hai phần hoặc ba phần, phân thành nhiều lần luyện chế.
Tham gia loại tỷ thí này thì cần phải chuẩn bị nhiều một hai phân. Vạn nhất thất bại. Còn có thể một lần nữa đấu lại một lần. Trên tay Trịnh Quyền cũng quả thật có một phần tài liệu luyện chế Âm Dương Vạn Pháp đan .
Diễm Kiếm Địch lựa chọn Âm Dương Vạn Pháp đan coi như là suy nghĩ thay bọn họ, thứ nhất bọn họ nhất định là có chuẩn bị xong linh dược phối liệu, thứ hai bọn họ mới vừa rồi có người thành công luyện chế qua, hơn nữa phẩm chất thượng thừa. Những người đứng xem cũng sẽ cho rằng Diễm Kiếm Địch không cam lòng Trịnh Quyền đè ép Tuần Đoạn Kiên một đầu, cho nên mới nói lên muốn luyện chế loại đan dược này giành lại một hơi.
Trên thực tế cái này căn bản là một bẫy rập sâu sắc. Diễm Kiếm Địch hấp thụ Phệ Kim Xích hỏa đều có hai loại đặc tính âm dương đặc thù Thiên Hỏa, trong chín loại Thiên Hỏa cũng là loại duy nhất, dùng loại thiên hỏa này luyện chế Âm Dương Vạn Pháp đan, quả thực chính là chiếm hết tiện nghi.
Phần Bích Thấm đảo mắt, rất nhanh liền vừa cười .
Diễm Kiếm Địch muốn ở trong tình huống này để chiếm tiện nghi, kia rõ ràng chính là không đủ lòng tin, lúc trước lão luyện chế ra nhiều Đan Hồn phù như vậy, chỉ sợ thần hồn bị hao tổn không nhẹ, hơn nữa sau khi lão tấn nhập Đại Thừa kỳ thì tinh lực chủ yếu đặt ở trên việc tăng lên tu vi, rất ít khai lò luyện đan, cho nên qua nhiều năm như vậy thuật luyện đan cũng chỉ dừng lại ở bát phẩm, nguyên nhân lúc này đều có lợi với bọn họ.
“Trận này do ta lên trước! Đan Nhiễm ngươi tạm gác lại trận tiếp theo, ta cảm thấy cuối cùng tu sĩ áo đen kia có cổ quái, ngươi tận lực nghĩ một loại đan dược ngươi có nắm chắc nhất nhất , một lát giữ lại đối phó với hắn ta.” Phần Bích Thấm truyền âm nói với Đan Nhiễm.
Mặc dù Đan Nhiễm cũng là Luyện Đan Sư bát phẩm, nhưng bàn về thuật luyện đan thì kém hơn Phần Bích Thấm một chút, bàn về bối phận lại càng là vãn bối của Phần Bích Thấm, Phần Bích Thấm nói lên đề nghị đúng là lựa chọn tốt nhất, cho nên không hề dị nghị mà gật gật đầu, lui sang một bên xem cuộc chiến.
Những tài liệu linh dược mà Diễm Kiếm Địch cần thì một lát sau tu sĩ Diễm tộc đưa đến trên đài.
Người chủ trì thấy song phương chuẩn bị gần xong rồi, đứng dậy tuyên bố bắt đầu.
Hai tay Diễm Kiếm Địch kết ấn khoanh chân mà ngồi, miệng hỏa linh Chúc Long ngậm lấy ngọn lửa và vị thuốc quan trọng nhất nuốt vào trong bụng, vờn quanh lấy Diễm Kiếm Địch quanh quẩn bay múa .
Mười ngón tay của Phần Bích Thấm nhẹ nhàng ở trước người vẽ một cái, trong hư không hiện ra một đàn cổ chế tạo từ ngọc bích, trên đàn không có dây cung, nhưng thời điểm mười ngón tay nàng phất động, hình như mọi người đều nghe thấy âm điệu tuyệt mỹ khó mà hình dung vang bên tai.
Tiếng đàn lượn lờ, quanh người Phần Bích Thấm theo tiếng nhạc nổi lên một tầng ngọn lửa chói mắt, tầng tầng lớp lớp hóa thành một mảnh đại dương biển lửa mênh mông, nàng mặc một bộ quần áo màu lam tùy ý nhàn nhã mà ngồi ngay ngắn ở ngay giữa biển lửa, giống như nữ thần trên biển lúc ẩn lúc hiện thần bí mà xinh đẹp vô cùng, Liệt Diễm đầy trời, âm điệu say lòng người vì sự tồn tại của nàng mà trở nên mơ hồ.
Mọi người cảm thấy vào giờ khắc này, trong mắt trong lòng, trên trời dưới đất liền chỉ còn một mình nàng.
Đợi khi mọi người phục hồi tinh thần lại, rõ ràng phát hiện trước người Phần Bích Thấm chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một con hồ ly hỏa diễm ngưng tụ thành, chính xác mà nói, là một con Cửu Vĩ Hồ tuyết trắng hỏa diễm ngưng kết!
Cửu Vĩ Hồ Tuyết diễm! Mấy năm nay Phần Bích Thấm đã một lần nữa phân liệt ra hỏa linh của mình.
Lúc trước Chu Chu nghe Yêu Hồ đề cập tới Phần Bích Thấm cũng có hỏa linh , nhưng dường như Yêu Hồ không muốn nhiều lời, nàng xem truyền thừa trí nhớ kia hình như chưa từng có xuất hiện bóng hỏa linh kia, Chu Chu cũng không muốn hỏi, hôm nay vừa thấy Hỏa linh này dĩ nhiên là một con hồ ly, nhất thời cảm thấy buồn cười.
Khó trách Yêu Hồ không chịu nói, thì ra là ghen, không thể chịu được khi thấy bên cạnh Phần Bích Thấm có một … con hồ ly khác.