Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 105





Phó Mặc Thần ngắt lời: “Đừng nhắc tới cô ta nữa.”
Dịch Tư Nghiêm là loại người rất thích chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác, giờ phút này cũng vậy.
“Cậu bây giờ thậm chí còn không muốn nghe tới tên cô ta nữa.

Dạo này Kỷ gia có động tĩnh gì không? Có cần tôi…”
Từng đốt tay Phó Mặc Thần cứng đờ, vết thương từ rất lâu mỗi lần nhắc tới cái tên kia dường như lại đau âm ỉ.
Lần nữa Phó Mặc Thần ngắt lời Dịch Tư Nghiêm: “Lo chuyện của cậu trước đi, nếu cậu còn chọc ngoáy tôi sẽ không can thiệp.”
Dịch Tư Nghiêm cuối cùng cũng chịu im lặng, Phó Mặc Thần gọi Hàn Bân bên ngoài vào thu xếp một chút rồi ký tên vào bản tài liệu đó.

Nhìn thấy chữ ký trên đống giấy lộn nhưng rất giá trị kia Dịch Tư Nghiêm nhếch mép, cầm lên rồi gấp lại: “Được rồi, lát nữa người của tôi sẽ làm việc tiền sẽ nhanh chóng được chuyển tới.”
“Không cần đâu, coi như đây là quà cưới tôi cho cậu, giờ thì cậu về được rồi.”
Dịch Tư Nghiêm đứng dậy rời đi, lúc đi ra cửa vẫn là bộ dạng kiêu ngạo ấy.

Anh ta nắm chốt cửa thở dài: “Tôi cho cậu biết người phụ nữ đó đang ở xxx, cô ta đang không được ổn, tôi khuyên cậu nên đến nhanh thì hơn.”

Phó Mặc Thần giật mình, từng câu từng chữ của Dịch Tư Nghiêm làm máu trong người anh ngưng đọng.

Phó Mặc Thần không biết dùng cách nào mà đứng cạnh Dịch Tư Nghiêm, tay nắm lấy cổ áo anh ta, giọng có chút run run: “Nói, sao cậu biết, cậu thấy cô ấy ở đâu?”
Dịch Tư Nghiêm không ngờ Phó Mặc Thần lại có thể kích động tới mức này.

Anh ta đưa tay lên kéo tay của Phó Mặc Thần xuống, chỉnh lại quân phục trên người: “Cậu nói hận cô ta? Hận chính là bộ dạng này sao?”
“Đừng hỏi nhiều, Dịch Tư Nghiêm nói cho tôi biết cô ấy bây giờ sao rồi?”
“Chắc cậu cũng biết Kỷ gia mới có một đứa trẻ xuất hiện nhỉ?”
Trong đầu Phó Mặc Thần đột nhiên lóe sáng, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Ý cậu là….”
“Dù sao cô ta cũng giúp Châu Liên của tôi rất nhiều, cậu đừng nói là tôi phát tán thông tin.

Tôi chỉ muốn cảm ơn quà cưới của cậu thôi.”
Dịch Tư Nghiêm đóng cửa lại, vệ sĩ bên ngoài thấy anh liền cúi đầu chào, Dịch Tư Nghiêm nhìn họ gật đầu rồi rời đi.

Việc của anh ta đã xong xuôi bây giờ yên tâm cưới Châu Liên được rồi càng nghĩ nụ cười trên miệng anh ta càng nồng đậm y như rượu vang được ủ lâu vậy.
Phó Mặc Thần lấy áo khoác vào vội vàng rời đi, vừa đi vừa sai Hàn Bân chuẩn bị người và trực thang, lần này anh không tin là không tìm được cô.
-------------------------
Bối Như Ý từ lúc bước vào nhà họ Phó càng trở nên đắc ý.

Bối thị cũng ngang nhiên hơn hơn nhiều không còn là vẻ rụt rè trước đây.

Có điều cô ta thấy bất ngờ rằng Phó Hạo đã thay đổi, không chiều chuộng cô ta như trước đây nữa.

Chuyện này cô ta không để tâm lắm, điều cô ta lo sợ bây giờ là Tô Tư Yên đột nhiên xuất hiện.
Phó Mặc Thần tuy không có tình cảm với cô ta nhưng ít nhất vẫn cho cô vị trí nữ chủ nhân của Phó gia, chỉ cần Tô Tư Yên không xuất hiện thì sẽ không có ai có thể cướp được vị trí này từ tay cô.

Cô nên nghĩ cách tìm ra cô ta rồi cho cô ta biến mất khỏi thế giới này có vậy thì địa vị của cô mới được bảo toàn.
“Reng reng reng.”
Chuông điện thoại của cô ta vang lên, Bối Như Ý vội vàng cầm lấy nhấc lên nghe: “Alo!”

Âlm thanh từ phía bên kia truyền lại khiến cô ta chết lặng.

Bàn tay nắm chặt, từng móng tay sắc nhọn xuyên vào da thịt, một dòng máu đỏ tươi rơi xuống đất.
Cô ta ném chiếc điện thoại xuống đất, hét lên: “Á…á…”
Tại sao? Tại sao Tô Tư Yên lại xuất hiện vào thời điểm này hơn nữa Phó Mặc Thần còn đang trên đường đi tìm cô ta.

Cả đầu Bối Như Ý phát điên, cơn tức giận khiến cô ta đập phá đồ trong phòng.

Người hầu bên ngoài cũng không dám lại gần sợ cô ta nổi điên hơn nữa.
Sau một lúc điên loạn thì cuối cùng cô ta cũng ổn định hơn một chút.

Cô ta sai người vào quét dọn còn mình thay đồ chạy ra ngoài.
Xe chở Bối Như Ý dừng lại trước Bối thị, lần này cô ta muốn Bối Vận can thiệp một chút, vừa đến cửa phòng Bối Như Ý liền đẩy cửa xông thẳng vào.
Nữ thư kí bên ngoài thấy cô ta lao thẳng vào thì không kịp ngăn cản.

Một màn ưướŧ áŧ diễn ra ngay trong phòng làm việc.

Trên bàn, một người phụ nữ trần chuồng đang điên cuồng rêи ɾỉ dưới thân người đàn ông đầu đã bạc gần một nửa kia, bộ dạng lả lơi.

Ngay cả khi Bối Như Ý xông vào đôi nam nữ không biết xấu hổ kia vẫn còn quấn quýt.
Người đàn ông trung niên đưa bộ phận nhạy cảm kia rời khỏi cơ thể người phụ nữ đó.

Lúc rời đi còn tiện thể lướt qua bộ ngực đầy đặn kia khiến người đàn bà đó phát ra những âm thanh ghê tởm.

Bối Vận chậm rãi mặc quần áo, không lấy một phần xấu hổ.
Trong lúc tức giận Bối Như Ý chạy đến kéo người đàn bà trần như nhộng kia ra, tát liên tục hai bạt tai, miệng đay nghiến: “Con đàn bà không biết xấu hổ, mày nhìn người đàn ông kia có đáng tuổi cha mày không?”
Người đàn bà kia cũng không phải dạng vừa, kéo tay cô ta lại tát một bạt tai, mắt trợn lên: “Tuổi cha tao thì sao? Còn hơn mẹ mày chịu cô đơn đến già.”
Cơn tức giận của Bối Như Ý lên đến đỉnh điểm, cô dúi đầu người phụ nữ kia xuống, cởi giày ra liên tục đánh vào đầu cô ta, cho đến khi thấy máu Bối Vận mới kéo cô ta ra.

“Đủ rồi.”
Bối Như Ý tức giận lên Bối Vận, ánh mắt cô ta nhìn Bối Vận như kẻ thù: “Ông làm chuyện dơ bẩn gì đây? Không phải ông nói chỉ cần tôi vào nhà họ Phó giúp Bối thị ngày càng phát triển thì sẽ ở bên mẹ tôi ư? Nếu hôm nay tôi không đến đột xuất có phải ông vẫn tiếp tục lừa dối mẹ con tôi không?”
Bối Vận nhếch miệng lên, cái điệu cười mà cả trong mơ Bối Như Ý vẫn còn khinh bỉ.
“Tao không ly hôn với con đàn bà điên đó là tốt lắm rồi, mày còn đòi hỏi nhiều.”
“Ông… được lắm Bối Vận, nếu không có Phó thị, không có tôi Bối thị liệu có ngày hôm nay? Nếu ông đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách tôi không nể mặt cha con.”
"Chát!’
Bối Vận ra tay tát Bối Như Ý, Bối Như Ý ôm mặt ngã khụy xuống, bộ dạng đáng thương: “Mày tưởng Phó Mặc Thần yêu thích mày sao? Mày rốt cuộc cũng chỉ là quân cờ trong tay Phó Mặc Thần thôi.”
Trong lòng cô đều hiểu, lời Bối Vận nói như con con dao nhọn đâm thẳng vào da thịt Bối Như Ý.

Cô ta đau đớn bao nhiêu không ai có thể hiểu được.

Cố gắng còn chống cự được đến thời điểm này đã là quá sức với cô rồi.

Nếu không phải vì mẹ cô, cô chịu ở nhà họ Bối làm quân cờ chỉ đâu ngồi đó sao.
Bối Như Ý loạng choạng đứng dậy, cô ta cười một cách điên cuồng: “Ha…ha…a.a! Tát tôi sao? Nhà họ Bối này sớm muộn cũng không còn, Bối thị sớm muộn cũng sẽ bị phá sản thôi.”
Bối Vận kéo tóc Bối Như Ý, cô cố gắng chống cự: “Ông cứ đánh chết tôi đi, dù sao Phó Mặc Thần cũng sắp tìm được Tô Tư Yên rồi, kết cục của Bối gia cũng thê thảm mà thôi.”
Bối Vận ném cô ta sang một bên, phủi lại quần áo, bế người đàn bà bất tỉnh kia ra ngoài.

Tiếng gào thét điên cuồng cùng tuyệt vọng của Bối Như Ý làm người bên ngoài sợ hãi.

Bắt đầu từ giây phút này Bối Như Ý sẽ trả thù từng người từng người một.

Những ai đã làm tổn thương đến cô đều phải trả giá, ngay cả Bối Vận cũng vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.