Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 15





Vừa tan ca, cô đã gọi cho Tôn Lệ: “Bà rảnh không?”
Đầu dây bên kia là tiếng của Tôn Lệ: “Rảnh mà, sao gặp được anh ta chưa?”.Tô Tư Yên không trả lời, chỉ hỏi: “Uống rượu không?”
“Oke!”
Bảy giờ tối, Tô Tư Yên và Tôn Lệ bước vào ‘Heaven’ - một nhà hàng xa xỉ dành cho giới thượng lưu.
Tô Tư Yên ghé vào tai Tôn Lệ: “Xa xỉ vậy, mình sợ không đủ tiền.”
Tôn Lệ vỗ vai cô, vẻ đắc ý lắm: “Yên tâm, tiền cậu không cần phải lo.”
Tô Tư Yên vẫn vẻ sợ sệt, ghé vào tai Tôn Lệ: “Thôi hay đi chỗ khác đi, chỗ này,…”
“Nào, bà sợ gì chứ, yên tâm say tôi sẽ gọi lão chồng mà.”
“Nhưng mà,…”
“Sao bà lắm vấn đề thế,…”
Tôn Lệ kéo Tô Tư Yên vào, lấy thẻ thành viên cho phục vụ.

Người phục vụ đó cúi đầu, dẫn hai người lên trên tầng.

Hai người ngồi ngay cửa kính, chỉ cần đưa mắt nhìn ra ngoài có thể thấy được cả thành phố tráng lệ.

Giữa những ánh đèn chói lọi, dòng người đi lại phương tiện nối đuôi nhau, có cảm giác tấp nập nhưng cũng có sự cô đơn.
Tôn Lệ thấy ánh nhìn của cô, thầm đoán được vài chuyện.

Cô nàng này rất dễ để người khác nhìn ra cảm xúc của bản thân.
Cô luôn chân thành với người khác, không tranh đấu, sống thực với những gì bản thân mong muốn.

Con người này quả thực rất tốt bụng, tốt đến nỗi khiến người khác ghen tị ghét bỏ.
Tôn Lệ cất tiếng đánh tan không khí chán nản này: “Sao rồi, gã nói gì mà bà buồn như mất sổ gạo thế kia?”
“Chán, thực chán, bà biết không, những điều tưởng chừng như rất tốt đẹp thì lại chỉ là dối trá, tôi thực tình không biết phải nói sao!”
“Ơ thế chàng kia gạt bà à?”
Tô Tư Yên lảng tránh câu hỏi của Tôn Lệ: “Thôi, gọi rượu đi, tôi muốn uống!”.
Tôn Lệ vẫy tay ra hiệu cho phục vụ ý bảo mang rượu lên.

Người phục vụ hiểu ý, mang đồ ăn cùng rượu lên.
Tôn Lệ gắp một viên thịt bò được xay nhuyễn bỏ vào bát Tô Tư Yên: “Muốn uống thì ăn chút gì lót bụng đi đã!”
Tô Tư Yên bỏ miếng thịt vào miệng, nhai rồi nuốt vào bụng.

Tay cô cầm ly rượu lên tu một hơi, quả thực rượu khiến người khác quên đi muộn phiền.

Chưa bao giờ Tô Lệ thấy vẻ mặt này của cô, chắc cô nàng uất ức gì lắm đây.
Vừa nghĩ cô vừa cụng ly, hai người uống rượu như nước lã.

Một lúc sau, Tô Tư Yên cười điên đảo, chỉ tay về phía sau Tôn Lệ: “Chồng cậu kìa, bên cạnh còn có một mỹ nữ, hì hì.”
Tôn Lệ tưởng rằng đó chỉ là lời nói của một kẻ say, vẫy vẫy tay, cười: “Cậu say rồi đúng không? Chồng mình bây giờ vẫn còn đang ở công ty, sao có thể ở đây chứ!”
Tô Tư Yên đập bàn choạng vạng đứng dậy: “Đi, theo mình đi bắt gian, mình thấy anh ta vào phòng 204, bên cạnh có một cô gái rất xinh đẹp.”
Tôn Lệ ngăn cản cô, say rồi đúng là điều gì cũng có thể nói được, thêm một cái là từ nhát gan chuyển thành to gan.
Tôn lệ chưa kịp nói gì đã bị cô bịt miệng: “Suỵt, nói khẽ thôi, anh ta phát hiện đấy.
Thật là cô bây giờ cứ như con nhóc 5 tuổi chơi trò vui vậy, thôi cứ mặc kệ xem nhóc con này vậy.
Thế là hai cô nàng tiến về phòng 204, mặc kệ ánh mắt người khác đang nhìn về phía họ.

Cô áp tai vào cửa, bên trong là giọng nói của đàn ông lẫn phụ nữ.
Phòng bao trong nhà hàng thường dành cho những khách vip vì giá chênh lệch so với ngồi bàn ngoài cao ngất ngưởng.


Tùy vào yêu cầu mà khách hàng đưa ra mà mỗi phòng có mức giá khác nhau.
Mặc kệ sự ngăn cản của Tôn lệ, Tô Tư Yên đã dùng chân đạp một phát rõ mạnh vào cửa.
Cánh cửa mở ra, tiếng cười đùa trong phòng bỗng dứt tiếng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai người phụ nữ ngoài cửa kia.
Ánh mắt của Tôn lệ vừa lướt qua, thật không ngờ, điều mà cô không bao giờ nghĩ tới lại rành rành trước mắt.
Từ lúc Tô Tư Yên đẩy cửa vào, cô chưa hề soi xét người bên trong nhưng có lẽ người nào đó quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ bằng một ánh mắt cô cũng đã nhận ra.
Rốt cuộc thì anh ta cũng phản ứng lại, giật tay người phụ nữ bên cạnh toan đứng dậy.

Một cốc rượu hất thẳng vào mặt anh, cùng với cái tát của bàn tay nhỏ bé kia.
Lúc này mọi người trong phòng mới phản ứng, một gã đàn ông thét: “Lôi hai người đàn bà ra ngoài cho tôi.”
Tiếng gã đàn ông đó còn chưa dứt, một giọng nói khác vang lên: “Không cần, chúng tôi tự đi!”
Giọng nói thản nhiên đến cực hạn, lạnh lẽo thấm vào da thịt người khác.
Cô dìu người nào đó say bèm dưới đất ra ngoài, bàn tay nắm chặt, từng ngón tay xuyên vào da thịt khiến cô tê tái.
Tôn Lệ vừa ra ngoài thì một người đàn ông đuổi theo.

Anh ta đi ra ngoài mặc kệ trước phản ứng của mọi người.

Đi ra khỏi phòng bao, nước mắt cô rơi xuống, trước nay cô chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy.
Một người đàn ông bước tới, đưa bàn tay lên chạm vào tay cô: “Đau không?”
Cô rút bàn tay ra, đứng dậy, nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: “Có lời giải thích gì không?”
Đáy mắt người đàn ông kia có chút hổ thẹn,anh nói: “Về nhà rồi anh giải thích!”
Vẫn là giọng nói lạnh lùng như xa lạ kia: “Em muốn nghe bây giờ, ngay tại đây!”
“Anh,…”
“Có phải em khiến anh khó xử đúng không? Anh muốn giữ em bên cạnh nhưng lại không muốn mất lòng mẹ, bắt buộc anh phải lừa dối em, nếu hôm nay em không bắt gặp thì có phải anh sẽ tiếp tục gạt em?”
“Lệ, không phải như vậy, em nghe anh nói,…”
Từ Bính nắm chặt tay Tôn Lệ, anh không phải muốn làm điều này nhưng sự thật vẫn phải nghe theo, anh cố gắng kéo khoảng cách giữa mẹ anh với cô nhưng dường như càng cố gắng càng làm cô tổn thương.
“Chúng ta có phải đã sai rồi không?”
“Lệ, em nghe anh nói…
Cô ấy lau nước mắt, nhẹ nhàng đáp lại: “Để hôm khác đi, em mệt rồi!”
Từ Bính vội vàng dìu cô: “Được, anh đưa em về!”
“Không cần đâu, em muốn ở một mình.”

“Vậy anh đưa em về nhà, anh tới công ty.”
Tôn Lệ hất tay anh ta ra, vẻ mặt tức giận, miệng liên tục chất vấn: “Anh có thôi đi được chưa! Lúc anh cầu hôn em anh hứa gì? Khi em bị mẹ anh sỉ nhục anh nói gì,những lời anh nói ra đã bao giờ anh thực hiện chưa hay chỉ là nói suông.

Chúng ta…ly hôn đi!”
Anh nắm chặt tay cô, cố giữ bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, lúc này cô đang rất tổn thương, anh rất hiểu cô.
“Em đang say, anh sẽ không tính.

Anh đưa em về!”
“Tôi không say! Ly hôn, là ly hôn anh nghe rõ chưa, tôi mệt rồi, mệt khi mỗi ngày nghĩ cách lấy lòng mẹ anh, mệt khi phải đấu tranh cho bản thân, mệt mỏi vì anh đã làm tổn thương tôi.”
Cô giằng co với anh, rất nhiều con mắt để ý họ bởi vì hai người họ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ.
“Chúng ta về nhà rồi nói.”
Anh đập một cái vào vai cô, cô ngất xỉu, anh ta ôm cô rời khỏi đó.
“Bác gái, hai người họ cãi nhau rồi!”
Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu hồng phấn bước ra.

Cô ta không phải ai khác chính là Liễu Thu, người mà nhà họ Từ muốn liên hôn.
-------------------------------------
Tô Tư Yên bước ra từ nhà vệ sinh, lảo đảo bám vào tường, dáng vẻ này của cô thật khiến người khác sợ hãi.

Cô cứ lăn xả hết mình, từ phòng này đến phòng khác, cuối cùng nằm ăn vạ trước cửa một phòng bao xa xỉ.
Cuộc đàm phán kết thúc, cửa phòng bao mở ra, thư ký Hàn sửng sốt khi thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Vẻ mặt của Hàn Bân khiến Phó Mặc Thần chú ý,anh đứng dậy bước ra cửa.

Chân vừa thò ra tới cửa đã bị xúc tua của cô bám lấy.
Cô vừa ôm chân anh vừa lẩm bẩm: “Chân giò, chân giò thơm ngon.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.