Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 18





Thấy không khí ảm đạm, lạnh đi vài phần Hàn Bân mới biết là mình đã nói những điều không nên nói, thôi rồi lại tăng ca ngập mặt, không biết chừng còn bị đưa lên miền núi để công tác chứ, huhu.
Biết là cô sẽ hiểu lầm nhưng Phó Mặc Thần vẫn không giải thích, anh im lặng không nói gì cả, anh muốn xem xem tiếp theo đây cô sẽ biểu hiện ra sao.
Đến công ty, cô vội vàng xuống xe chạy thẳng vào thang máy, bỏ lại Hàn Bân và Phó Mặc Thần.
Cả ngày lời của Hàn Bân cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu cô khiến cô mất tập trung.

Đi pha coffee thì để tràn nước, in tài liệu thì nhầm trang, cô thực sự không thể chú ý vào công việc được.

Hơn nữa cô lại có vẻ cứ trốn tránh với anh, cho dù anh gọi cô, cô đều lấy lý do ngầm né tránh.
Cách tốt nhất để dập tắt tình cảm này là tránh gặp mặt, chỉ cần không gặp cô sẽ không nhớ anh nữa, sẽ không tự đa tình.
Vừa đến giờ tan làm cô đã phi nhanh như một cơn gió ra khỏi công ty, người nào không biết còn tưởng cô gấp việc gì.
Còn Hàn Bân chỉ vừa mới bước ra cửa gặp ánh mắt sắc bén cùng gương mặt lạnh tanh kia anh đã không còn muốn về nữa rồi, đáng sợ hơn Phó Mặc Thần còn hỏi với giọng đầy đe dọa: “Cậu muốn tan làm?”
Hàn Bân e dè: “Dạ giám đốc, tôi…”
Còn chưa kịp trả lời, anh đã nhả ra năm chữ làm Hàn Bân khóc trong lòng: “Tuần này tăng ca đi!”
Lời của Phó Mặc Thần như quả tạ ném thẳng vào đầu Hàn Bân, biết ngay là giám đốc sẽ không tha nhưng không ngờ lại gia tay tàn độc đến vậy.


Anh đã 32 tuổi rồi, cái tuổi đáng lẽ phải lập gia thất nhưng chỉ vì tăng ca đều đặn mà đến thời gian quen bạn gái còn không có lấy đâu ra cưới vợ.

Chỉ trách cái miệng không nghe lời của anh.
Mà giám đốc cũng cứ mập mờ chẳng biết là thích hay không thích, anh nói thì lại bị phạt.

Cứ chẳng rõ như này lỡ cô thích người khác đến lúc đấy hối hận cũng không kịp.

Dường như đọc được suy nghĩ của anh họ Phó lại thốt ra câu khiến Hàn Bân lập tức dừng suy nghĩ: “Thêm tuần nữa đi!”
Khi trở về nhà, cô mới nhớ đến Tôn Lệ, không biết hôm qua Tôn Lệ có sao không? Cô say quá không nhớ được gì hết, cô còn không biết tại sao bản thân lại bám lấy Phó Mặc Thần được cơ.
Cô lấy điện thoại gọi cho Tôn Lệ, máy liên tục bị ngắt khiến cô càng lo lắng hơn, chẳng lẽ cô có chuyện rồi.

Liên tục mấy cuộc đều không nghe, cô lên phòng lục lấy cái danh thiếp mà hôm trước Tôn Lệ có đưa cho cô.
Cô gọi vào số điện thoại trên đó, đầu dây bên kia vang lên giọng nói khản đặc: “Alo! Ai vậy?”.
Cô nhanh chóng đáp lại: “Tôi là Tô Tư Yên, bạn của Tôn Lệ, anh là Từ Bính phải không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút rồi mới trả lời: “Đúng vậy, cô có chuyện gì không?”
Tô Tư Yên nhanh chóng hỏi: “Tôi muốn hỏi đêm qua Tôn Lệ có về nhà không? Tôi gọi cho cô ấy không được?”
Anh ta ngừng một chút rồi mới nói: “À, cô ấy uống hơi nhiều rượu chắc vẫn chưa tỉnh, lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy.”
“Vậy được, cảm ơn anh!”
Nói rồi cô cúp máy, dù Từ Bính có trả lời nhưng cô vẫn cảm thấy có chút bất an, thôi lát nữa nếu Tôn Lệ không gọi lại cô sẽ tìm cách.
------------------
Trong căn phòng rộng lớn, một người đàn ông đang hút thuốc, khói thuốc bay khắp phòng hòa quyện trong không khí.

Cửa kính ngoài ban công mở toang, gió từ bên ngoài thổi vào làm người đàn ông khẽ run.
Anh ta là Từ Bính, người đàn ông Tôn Lệ yêu nhất.

Con người anh ta nhuốm đầy muộn phiền, anh ta đang phải đứng giữa hai sự lựa chọn.

Một là người phụ nữ anh ta yêu, một là mẹ anh ta.

Sự dằn vặt trong lòng khiến anh ta sắp phát điên rồi.

Từ sau chuyện tối qua, cô liên tục đòi ly hôn, anh không biết phải giải quyết thế nào nữa.

Anh thừa nhận bản thân có lỗi với cô nhưng cô đâu thể cứ hở ra là đòi ly hôn.
Anh đứng dậy, tiến về chiếc giường lớn giữa phòng, trìu mến vuốt ve người phụ nữ đang ngủ trên đó.

Ánh trăng mờ ảo soi rõ những vết bầm tím trên người cô.
Sáng nay khi cô tỉnh dậy, hai người đã xảy ra cãi vã, không nhịn được anh đã vô tình làm tổn thương cô, hiện tại anh chỉ biết dùng thuốc ngủ để ổn định lại tinh thần cho cô.

Anh rất sợ hai người phải ly hôn, cô rồi sẽ không còn là người phụ nữ của anh nữa mà chỉ là người xa lạ.
Anh vuốt từng sợi tóc của cô, ngửi mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về cô, miệng liên tục nói: “Lệ, anh xin lỗi!”
Sau đó anh ta rời khỏi phòng, lái xe thẳng tới biệt thự nhà họ Từ.
Tôn Lệ mở mắt, khóe mắt hơi hoe đỏ, cô biết tình yêu của hai người không còn thể cứu vãn nữa, bản thân cô là người rõ ràng, cô không muốn biến bản thân thành người xa lạ, biến anh thành kẻ bất hiếu.
Nói cô nhỏ nhen cũng được, hay ghen cũng chẳng sao, người phụ nữ nào chẳng muốn trong mắt người đàn ông mình thương bản thân là duy nhất.
Cô ngồi dậy, tiến đến phòng đọc sách, viết một bức thư.
" Từ Bính, có lẽ đây là lần cuối em gọi cái tên này rồi.

Anh biết không, bản thân em có chút cứng nhắc, không được rộng lượng như bất kỳ ai, sự việc phát triển đến ngày hôm nay có lẽ do hai chúng ta chưa thực sự hiểu bản thân đối phương, có lẽ chúng ta đã quyết định kết hôn một cách quá vội vàng.
Anh nói, em cho anh một cơ hội nữa, em cho, chúng ta sẽ ly thân, em sẽ tạm thời rời khỏi đây, để một lối thoát lại cho anh.

Đừng tìm em, hãy cho em thời gian, em không dám chắc chắn rằng khi trở lại anh còn yêu em nữa không hay giữa chúng ta có còn tình cảm, em chỉ biết rằng từ giây phút anh làm tổn thương em, tổn thương hạnh phúc mà em giữ gìn bấy lâu, em đã không còn sự lựa chọn nào ngoài rời đi.

Không có em bên cạnh anh nhớ giữ gìn sức khỏe ,đừng hút thuốc lá, uống rượu bên ngoài, đừng uống nước lạnh với ăn nhiều đồ cay, tạm biệt anh".
Cô kê chiếc bút lên, đứng dậy lau nước mắt, cô không ngờ hai người cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh này.

Cô lục khắp phòng, tìm điện thoại, đều không thấy.
“Reng! Reng!..”

Tiếng chuông điện thoại ngoài ban công làm cô vui mừng.

Cô chạy ra ngoài nhìn thấy người gọi cô đã liên tục cảm ơn ông trời đã ban cho cô một người bạn tốt.

Cô nhấc máy: “Tôn Lệ hả? Bà tỉnh chưa?”
Tôn Lệ khẩn thiết: “Tư Yên, đến đón tôi đi, nhanh lên, ngay lập tức!”
Đầu dây bên kia Tô Tư Yên có chút khẩn trương: “Có chuyện gì à? đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn Lệ ngắt lời cô: “Bà đừng hỏi nữa, bao giờ gặp nhau tôi sẽ nói rõ hơn, bây giờ bà đến đón tôi đi, nhanh lên! Tôi ở, xxxxx”
“Được rồi, tôi đi ngay đây, chờ tôi nhé!”
Tôn Lệ đứng dậy, chuẩn bị quần áo, rồi đi xuống.

Tất cả các cửa đã bị Từ Bính khóa trái, cô không thể ra ngoài được.

Kiểu này phải bỏ hành lý thôi, cô tiến đến ban công, ngó xuống.

Tuy hơi cao, nhưng vẫn có thể thử.

Cô tháo chiếc rèm cửa xuống buộc chặt vào lan can rồi thả xuống dưới .
Tôn Lệ bám vào dây rèm rồi tụt xuống không cẩn thận nên bị ngã, tay chạm đất có chút trầy xước.
Cô cố gắng trèo lên cổng, vết thương bắt đầu rỉ máu, làm cô nhíu mày.

Phải rất trầy trật cô mới trèo ra khỏi cổng được.
Khi cô thấy đèn rọi vào người, tim cô đã đập mạnh, rất may sau đó, Tô Tư Yên mở cửa xe, cô mới yên tâm lao tới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.