Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 2: Đau Lòng





Như chẳng còn quan tâm, Bối Như Ý gạt phắt tay anh ta ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta đáp trả: “Địa ngục thì đã sao? Còn có điều gì đáng sợ hơn là mất đi người mình yêu? Em yêu anh mười mấy năm còn không bằng một Tô Tư Yên vừa xuất hiện, rốt cuộc thì em là gì chứ? Bạn sao? Em không muốn là bạn của anh suốt đời nhìn anh sống vui vẻ, hạnh phúc với người phụ nữ khác, em muốn anh là của em, chỉ thuộc về bản thân em mà thôi.

Nhưng tại sao anh không bao giờ để ý, anh biết em thích anh mà vẫn cố tình giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chỉ khi em lợi dụng ông, lợi dụng tất cả anh mới chịu ngoảnh mặt về phía em, tại sao ánh mắt anh nhìn em không giống như khi anh nhìn cô ta? Lúc nào cũng chỉ lạnh lùng, chán ghét.

Rốt cuộc thì em có điểm gì không bằng cô ta?”.
Những lời của Bối Như Ý càng làm nổi điên: “Cô câm miệng cho tôi, cô không phải là cô ấy.

Bối Như Ý, cô đừng tưởng có ông là chỗ dựa thì tôi sẽ không làm gì được cô, chỉ cần cô bước qua giới hạn đừng trách tôi vô tình”.
“Em thà để anh nhẫn tâm với em còn hơn nhìn anh đến bên Tô Tư Yên.

Anh sẽ không bao giờ gặp lại được cô ta nữa đâu”.
Phó Mặc Thần tức giận dồn Bối Như Ý vào tường tay bóp chặt lấy cằm cô ta khiến cô ta đau đớn, tàn nhẫn tra hỏi: “Cô đã làm gì cô ấy? Nói mau!”.
Trái với thái độ của Phó Mặc Thần, Bối Như Ý cười rõ to: “Haha, anh có giỏi bóp chết em luôn đi”.

Người đàn ông sầm mặt, bao nhiêu gân tay nổi hết lên hận không thể bóp chết cô ta ngay lập tức.

Anh thả tay ra, mỉm cười, nụ cười của anh khiến cô ta không khỏi rùng mình.
“Cô sẽ biết hậu quả của việc làm tôi tức giận”.
Buông ánh mắt chán ghét nhìn cô, tay xỏ túi quần lấy ra chiếc khăn tay ra miết sạch từng ngón tay đã chạm vào cô.

Cô khiến hắn ghê tởm vậy sao?
Phó Mặc Thần bỏ ra ngoài, vừa đi anh ta vừa nhấc điện thoại ra gọi cho thư ký Hàn: “Báo với bộ phận kế hoạch chuẩn bị thu mua Bối thị”.
Đầu dây bên kia đáp lại: “Vâng thưa giám đốc!”.
Anh còn bổ sung thêm một câu: “Điều tra Bối Như Ý cho tôi”.
Thư ký Hàn còn chưa kịp trả lời anh ta đã tắt máy.

Haizz đúng là khổ cho những người làm thư ký.
Ở một khung cảnh khác, trong một bệnh viện tại Pari, một cô gái trẻ đang ngồi cuốn băng, thay bông cho một em nhỏ, vừa thay cô vừa mỉm cười trò chuyện: “Tiểu Nhiên à, chị thay xong bông là em có thể trở về nhà với bố mẹ rồi, em có vui không?”
Cô bé có gương mặt đáng yêu vội vàng đáp lại: “Dạ vui ạ, nhưng em sẽ không được gặp lại chị nữa sao?”.
Cô cốc nhẹ một cái vào trán Tiểu Nhiên: “Nếu em muốn chơi với chị thì có thể đến đây tìm chị trò chuyện, chị sẽ kể cho em thêm nhiều câu chuyện khác nữa được không?”
“Dạ được ạ!”
Bố mẹ của Tiểu Nhiên đã đến để đón cô bé về.

Lúc chia tay với cô, bé đã khóc rất nhiều, Tô Tư Yên phải hứa sẽ đến thăm khi mà cô rảnh thì cô bé mới chịu nín.
Vừa chia tay Tiểu Nhiên, Tô Tư Yên đứng dậy dọn dẹp đồ xong thì thay quần áo chuẩn bị ra về.

Bước ra khỏi phòng, một dáng người cao gầy tiến về phía cô.

Cất giọng nói ấm áp: “Tiểu Yên, tối nay em có rảnh không anh mời em ăn cơm?”.
Cô quay lại, mỉm cười dịu dàng, thanh thoát: “Xin lỗi, tối nay em có việc phải về nhà sớm, để khi khác vậy”.
Người đàn ông nhìn cô gái cười gượng: “Hai năm rồi em vẫn không cho anh một cơ hội, ngay đến nói chuyện em cũng gượng gạo, ha là anh đa tình”.
Cô dè dặt đáp lại: “Bác sĩ Tống, em không phải có ý đó, xin anh đừng hiểu lầm”.
“Gọi anh là Tống Ngôn”.
“Được, Tống Ngôn em chỉ muốn chúng ta có quan hệ bạn bè ngoài ra mong anh đừng đối xử tốt với em, anh nên dành cho người con gái nào xứng đáng hơn em”.
Anh ta vẫn cố chấp, dù biết là không có kết quả nhưng vẫn muốn thử: “Nhưng anh thích em, đó là sự thật và anh sẽ không bỏ cuộc”.
Trên gương mặt của người đàn ông đó tỏ rõ sự quyết tâm không lay động.


Một khi đã yêu ai thì khó có thể từ bỏ đó là điều có thể nhìn thấy được trong ánh mắt của người con trai ấy.
Cô tỏ thái độ rõ ràng, thực sự cô không hề có chút rung động nào với anh cả: “Em rất biết ơn vì những gì anh đã giúp em trong 2 năm qua, nhưng em không muốn phải trải qua đau khổ thêm nữa, một lần đã là quá đủ.

Em hi vọng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.

Được rồi, em không muốn nói chuyện này nữa em về trước đây, tạm biệt”.
Nói rồi cô bước nhanh vào thang máy để lại người con trai với bóng dáng cô đơn.

Tiểu Yên, rốt cuộc thì ai đã khiến em trở thành như vậy, anh rất muốn biết em đã phải trải qua những gì, điều gì biến trái tim em trở nên nguội lạnh và sắt đá như vậy? Anh sẽ chờ đến khi em chấp nhận anh.
Đó là tiếng lòng của một người đàn ông tên Tống Ngôn.

Anh ta là một bác sĩ giỏi, gia thế hiển hách nhưng lại vì một bệnh nhân của mình mà chạy sang Pari, anh ta biết là anh ta đã yêu cô gái ấy ngay cái ngày đầu anh nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô khi vào viện.

Chính điều đó đã thôi thúc anh phải bảo vệ cô.
Trong một căn nhà nhỏ thuộc khu chung cư bình dân tại thành phố Pari, có một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ.
Tuy chỉ là một căn nhà nhỏ bé nhưng nó lại ấm áp đến lạ thường.

Cô gái trẻ vừa nhặt rau vừa tươi cười trò chuyện với người phụ nữ trung niên bên cạnh.

Hai người họ cứ thế vừa trò chuyện vừa nấu ăn cho đến khi thức ăn chín và bày ra bàn.
Cô con gái ngồi xuống bàn xới cơm bắt đầu ăn bữa tối.

Người phụ nữ trung niên tiếp tục trò chuyện nhưng dường như không còn là những mẩu chuyện vui nữa mà thay vào đó là sự lo lắng: “Con thấy bác sĩ Tống thế nào?”.
Người mẹ cất tiếng hỏi, trên gương mặt bà không giấu nổi sự bất an, muộn phiền.
Người con gái có gương mặt thanh tú đang vui vẻ ăn thì chợt dừng lại, đặt nhẹ bát xuống bàn, gương mặt cô có chút biến đổi.

Cô biết mẹ đang lo lắng điều gì, cô nhẹ nhàng trả lời: “Mẹ à, con chỉ coi anh ta là bạn thôi, mẹ đừng suy nghĩ lung tung”.
Mẹ cô khuyên nhủ: “Con gái, con cũng đã lớn rồi, cần một người đàn ông để dựa dẫm.Ta già rồi mong muốn trước khi chết của ta là được nhìn thấy con yên bề gia thất, được không?”.
Cô nhìn mẹ buồn rầu, đáy lòng có chút chua xót.
Không phải cô không muốn tìm mà hình ảnh của người đàn ông kia đã in rõ vào tâm trí cô, cô không có cách nào thoát ra được.
Có phải người con gái nào khi yêu thật lòng đều sẽ cố chấp, mặc dù biết không thể nhưng vẫn như thiêu thân lao vào lửa.


Anh và cô như hai đường thẳng song song, sẽ chẳng bao giờ cắt nhau.

Yêu một người đã khó nhưng càng khó hơn khi yêu người mà người đó chẳng bao giờ hướng về phía mình.
Cô cúi đầu, chẳng biết từ khi nào đôi mắt to tròn,sáng như sao giữa bầu trời đêm kia ầng ậc nước mắt,cô đã rất kìm nén.

Mẹ cô nhìn thấy đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng dịu dàng: “Vết thương dù rất đau, nhưng dần dần thời gian sẽ làm chúng lành”.
Cô cất giọng: “Lành nhưng sẽ để lại sẹo,vết sẹo ấy chẳng thể nào xóa đi được, mẹ cũng như con vì một người trong quá khứ mà không còn tâm trí để ý bất kì người đàn ông nào khác, mẹ luôn chối bỏ điều đó, nhưng con hiểu mẹ, mẹ luôn chờ, chờ một ngày người đàn ông đó sẽ đến”.
Bà ấy nhìn cô, cô là kết tinh tình yêu của hai người họ.

Cô rất giống ông ấy, nhất là đôi mắt trong veo, sáng như sao đêm kia.

Mỗi lần nhớ người đàn ông ấy, bà ta lại nhìn đứa con gái, bà ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó,chỉ như vậy thôi cũng làm bà đủ mãn nguyện.
Bà vẫn khuyên nhủ đứa con gái của mình: “Ta không chờ ông ấy, bên cạnh ta có con, năm đó ta ra đi để mang đến tương lai và những điều tốt đẹp hơn cho ông ấy.

Ông ấy hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc.

Đôi khi tình yêu rất đơn giản và nhỏ bé, hi sinh cũng là một cách để yêu, con hiểu không?”.
“Ta khuyên con mở lòng với bác sĩ Tống, không phải vì mong con sẽ yêu cậu ấy, mà mong con hãy cho cậu ấy, con và người đàn ông trước kia mỗi người một cơ hội.

Nếu con cứ giữ mãi hình bóng kia, chỉ làm con, bác sĩ Tống tổn thương.

Mẹ chỉ nói đến đây, chuyện tình cảm còn dựa vào duyên phận, con đừng thờ ơ với người khác, họ sẽ rất tổn thương”.
Nói xong, bà lặng lẽ cúi đầu ăn nốt bát cơm còn dở, rồi đặt đũa xuống, đứng dậy bước về phòng, để lại mình cô con gái ngồi suy tư.
Hai năm trước, nếu ông trời không cho cô gặp Phó Mặc Thần thì có lẽ cuộc đời cô sẽ khác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.