Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 78





Tống Ngôn bị lay động, không nhịn được mà quay lại nhìn cô, vẻ mặt giận dữ cũng không còn nữa.
“Anh có thể ôm em một lát được không?”
Tô Tư Yên gật đầu, cả cơ thể to lớn của Tống Ngôn ôm chặt lấy cô, từng hơi thở, mùi hương quen thuộc đều làm cho anh cảm thấy dễ chịu.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên một chút vẻ như khiêu khích.
Một lát, anh buông cô ra: “Anh đưa em về.”
Tô Tư Yên từ chối: “Không cần đâu, em có hẹn nên đi trước, hẹn gặp lại anh.”
Tống Ngôn gật đầu bắt xe giúp cô, mở cửa xe rồi đỡ cô lên.

Tất cả hành động đều dịu dàng.
--------------------
Xa xa, một người đàn ông chứng kiến tất cả, vẻ mặt hắn lạnh đi, ánh mắt đen lại, lái xe rời khỏi đó.

Chiếc xe gào thét trên đường cao tốc y như tâm trạng của người đàn ông trong xe, bực bội muốn lao tới đánh tên đàn ông kia.
Chiếc xe dừng trước cửa một quán bar, Phó Mặc Thần vừa vào, nhân viên liền cúi đầu chào lễ phép.

Âm nhạc xập xình cùng những thân hình bốc lửa uốn éo với hương rượu nồng đậm.
Phó Mặc Thần ngồi xuống, uống hết ly này đến ly khác.


Chuông điện thoại reo liên tục nhưng anh không hề bắt máy.

Vẻ đẹp cô độc, lạnh lùng nam tính quyến rũ biết bao cô gái gần đó.
Mộng Hề, người phụ nữ quan sát anh từ đầu đến cuối tiến lại gần.

Cô ta có một vẻ đẹp quyến rũ chết người.

Số đo ba vòng tuyệt đối chuẩn, nhất là bộ ngực cao ngạo lấp ló đằng sau chiếc áo mỏng tang kia.

Cô ta được mệnh danh là đệ nhất mĩ nữ quán bar.

Không một người đàn ông nào thoát khỏi mị lực của cô ta.

Nhưng Phó Mặc Thần lại thuộc loại khác, trong mắt anh chỉ có mình Tô Tư Yên.
Mộng Hề cầm trên tay ly rượu đỏ tiến lại gần chỗ anh bắt chuyện: “Này anh, muốn làm một ly với tôi không?”
Phó Mặc Thần ngẩng mặt lên, gương mặt điển trai nam tính càng làm Mộng Hề thích anh hơn, cô thầm nhủ, người đàn ông đêm nay chính là Phó Mặc Thần.
Phó Mặc Thần nhìn cô ta cười khinh bỉ, ly rượu trên tay vô tình mà cố ý hất thẳng lên người Mộng Hề.

Rượu whisky thượng hạng thơm nồng rơi ngay trước bộ ngực đẫy đà kia, Mộng Hề tưởng anh ta thích thú, vội xám lấy, tay khoác lấy vai anh, giọng nũng nịu: “Anh này, hư quá!”
Phó Mặc Thần thay đổi sắc mặt, ánh mắt hắn tối đen lại, cả người tỏa ra hàn khí nhìn bàn tay của Mộng Hề đang chạm vào cơ thể hắn.

Mộng Hề có chút sợ hãi vội buông tay ra, nụ cười gượng gạo: “Sao vậy? Anh không thích?”
Phó Mặc Thần đứng dậy, ly rượu đầy trên tay đổ từ trên đầu cô ta xuống, chiếc ly cao cấp giá vài vạn cũng theo đó mà rơi xuống đất vỡ tan.

Mọi người bắt đầu xì xào lại gần xem trò hay.
“Cút!”
Ánh mắt không cam lòng của Mộng Hề nhìn thẳng vào Phó Mặc Thần chất vấn: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Phó Mặc Thần không nói gì, vẫy tay ra hiệu từ phía sau, vài người đàn ông từ đâu tiến vào lôi cô ta ra ngoài, lúc đi cô ta còn không can tâm chất vấn: “Anh không phải là đàn ông sao? Tại sao lại ghét tôi như vậy.”
Phó Mặc Thần ra hiệu cho người giữ cô ta lại, lần nữa rót đầy ly rượu whisky thượng hạng đổ từ đỉnh đầu cô ta xuống, giọng khàn khàn cảnh cáo: “Người phụ nữ của tôi thanh cao và đẹp hơn cô gấp vạn lần, về soi lại mặt mình đi không khác gì một con tinh tinh biết nói, nếu tôi còn thấy cô một lần nữa, tôi sẽ cho cô chết ngập trong rượu.”
Anh phẩy tay, người của anh lôi cô ta ra ngoài, vẻ mặt sợ hãi đến cùng cực, không ngờ cô ta lại chọc phải con hổ lớn không vui.

Tiếng xì xào bàn tán nổi lên tầm rầm.

Phó Mặc Thần tức giận đập vỡ chai whisky kia.

Tất cả âm thanh đều im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc sàn khuấy động không khí.


Vũ nữ ăn mặc hở hang nghe tiếng đổ vỡ cũng dừng lại.
Anh đứng dậy rời khỏi đó, muốn kiếm một chỗ uống rượu cũng không có.

Điện thoại lại tiếp tục reo, màn hình hiện lên số điện thoại của cô.

Trong lúc tức giận anh đã ném thẳng nó ra ngoài.

Một chiếc xe hơi đi qua vỡ nát bét không còn hình dạng.
Phó Mặc Thần cười khổ: “Tô Tư Yên, rốt cuộc là tôi phải làm thế nào đây?”
Anh lái xe trở về nhà chính, vì say rượu nên lúc lái bất cẩn đâm vào hàng rào có xây xát nhẹ.

Mùi rượu nồng nặc trên người anh khiến Phó Hạo không vui.
Quản gia đưa anh trở về phòng, nấu canh giải rượu cho anh uống.

Mang hộp y tế đến băng bó vết thương nhỏ trên trán giúp anh.
---------------------------
Nhà họ Kỷ, Tô Tư Yên đi ra đi vào, gọi rất nhiều cuộc nhưng không thấy ai bắt máy, gọi đến công ty cũng không thấy anh ở đó.

Thư kí Hàn mới xin nghỉ vài hôm nên giờ cũng không biết anh ở đâu.
Tô Tư Yên lo lắng, nóng ruột không thôi.

Cả đêm cô trằn trọc, mất ngủ.

Không biết Phó Mặc Thần xảy ra chuyện gì, dù cô có gọi bao nhiêu cuộc cũng đều không có ai nhấc máy.

Lòng cô suốt ruột, không được rồi, cô không thể chịu được như này nữa.

Nửa đêm cô tỉnh dậy, mặc quần áo, rồi ra ngoài.

Đêm muộn không có lấy một chiếc taxi, cô đành lấy xe của cha.

Thực ra Kỷ Mạch Hằng có một dàn siêu xe sau nhà, cũng có lần ông nhắc đến cho cô nhưng đều bị cô phớt lờ, lúc này thì cần đến thật rồi.
Cô cố nhớ lại xem hôm đó cha cô để chìa khóa ở đâu, sau một hồi lục lọi cuối cùng cũng tìm thấy trong ngăn kéo.

Vốn dĩ cô định ra đi trong đêm để không ai hay biết cuối cùng thì bị ông chú quản gia bắt gặp.


Ông ta nhìn cô một hồi sau đó lại gần cửa mở giúp cô.
Tôn Khải vốn dĩ là một người đàn ông ấm áp nhưng vẻ ngoài của ông ta lại không như vậy.

Lòng Tô Tư Yên tràn ngập lo lắng.

Sau khi lái xe rời khỏi nhà họ Kỷ, cô vội vàng đến biệt thự của anh.

Cô bấm chuông liên tục, chú Lý chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô có chút bất ngờ.
Cô khoác một chiếc áo mỏng, chân đi dép lê, trời đêm lạnh sương muối, đến ông khoác bên ngoài một chiếc áo bông to còn thấy lạnh.

Nhìn thấy cô ông lắc đầu, đúng là tuổi trẻ.
Cô cất giọng hỏi chú Lý: “Phó Mặc Thần có ở trong nhà không chú?”
Lý Tự thật thà trả lời: “Cậu ấy đã lâu rồi không về đây thưa cô.”
Tô Tư Yên ỉu xìu, cả người run lên vì lạnh, Lý Tự không kìm được đành đưa cho cô chiếc áo bông nhưng cô lắc đầu không nhận.

Từ mũi cho đến mắt cô đỏ ngầu vì lạnh, người ngoài nhìn thấy đều xót xa.
Lý Tự thương tình đành gợi ý cho cô: “Có lẽ cậu ấy về nhà chính, mấy hôm nay lão gia có chút mệt mỏi.”
Tô Tư Yên như kẻ chết đuối bám được sợi dây liền vui mừng ra mặt, đáng tiếc cô lại không biết nhà chính của Phó gia ở đâu.

Vẻ mặt chần chừ của cô lay động được Lý Tự, ông ta sống từng này tuổi rồi đây là lần thứ hai gặp một người phụ nữ như vậy.

Một là mẹ của Phó Mặc Thần trước kia.

Cả hai người phụ nữ này đều có trái tim ấm áp, vì đối phương mà bất chấp tất cả mọi thứ.

Đến một người ngoài không hiểu chuyện như ông ta còn bị làm cảm động vậy mà tại sao Phó Hạo lại nỡ lòng nào chia rẽ đôi uyên ương đẹp này.
Lý Tự lái xe đưa cô tới nhà chính của họ Phó, xe dừng trước cửa, người làm ra đón.

Vẻ mặt hớt hải của cô làm Phó Hạo thay đổi suy nghĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.