Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 56



Tô Mạch lúc trở về khu nhỏ mình ở, Phùng Lạc đang ngồi ở trên thềm đá chờ y, Tô Mạch đi vài bước qua kéo cậu đến, hỏi: “Mặt đất lạnh như vậy, sao lại ngồi ở đây?”

Phùng Lạc cười cười mặc y kéo, lại không đứng dậy, cậu nói: “Mấy tháng trước, bá phụ đem cậu ấy mang đi, tôi chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ bồi tội cho cậu.”

Tay Tô Mạch dừng một chút, rồi mới dùng sức đem Phùng Lạc túm lên, mắng một tiếng: “Không cần cười, đồ thần kinh.”

Phùng Lạc ha hả cười bị y kéo đến, một hồi lâu mới dừng lại, Phùng Lạc nói: “Cậu không giận tôi?”

Tô Mạch nói: “Chuyện liên quan gì đến cậu?”

Phùng Lạc cười nói: “Đối với việc mình không biết cậu ta bị đưa đi, cậu thật sự không trách tôi?”

Tô Mạch bị người kia làm cho không hiểu gì, nhìn người kia một hồi, rồi mới đẩy đầu cậu một chút, mắng một chút: “Bệnh thần kinh.”

Phùng Lạc bị Tô Mạch đẩy như vậy cười càng thêm tùy ý, thật lâu sau mới ngừng lại được, Phùng Lạc lẳng lặng nhìn Tô Mạch một hồi, mới cúi đầu hỏi: “Cậu có tôi là bạn bè hay không?”

Tô Mạch ngây người một lát, mới mắng tiếng: “Cậu hôm nay phát điên gì thế? Lão tử cả đời này chỉ có một người bạn thân là cậu!”

Phùng Lạc nghe xong, lại bắt đầu cười, khẽ cười một hồi, rồi mới nhỏ giọng nói cùng Tô Mạch: “Tô Mạch, đưa lỗ tai lại đây.” Tô Mạch kỳ quái nhìn người kia một hồi, mới nghiêng đầu, đem mặt đưa qua, Phùng Lạc nhỏ giọng nói bên lỗ tai Tô Mạch: “Kỳ thật a —“

Tô Mạch rụt về sau một chút, mặt nhăn nói: “Nhột…”

Phùng Lạc bất mãn ngoắc nói: “Lại đây, lại đây, phối hợp một chút.” Tô Mạch đành phải lại sát qua, tóc Phùng Lạc hơi cọ xát mặt y, Phùng Lạc thả chậm điệu, nhẹ giọng nói: “Tôi ở dưới xe bọn họ đính một cái phát tín hiệu, là loại ở đại học chúng ta hay dùng a —“

Tô Mạch sửng sốt một chút, mới dùng sức đẩy Phùng Lạc nói: “Hảo tiểu tử nhà cậu!” Tô Mạch ha ha cười.

Phùng Lạc bị đẩy khỏi ngực y, sắc mặt trắng nhợt, rồi mới bật cười, Phùng Lạc cười tiếp nói: “Tôi không cản được bá phụ, bất quá bọn họ muốn trực tiếp đưa Hà Thụ đi xa nơi này, muốn cậu không thể tìm cậu ta, xem đi về phía Tây khoảng 310 km, tôi nghĩ cậu dựa theo bản đồ có thể biết Hà Thụ đang ở thành phố nào đi.”

Tô Mạch ha ha nói: “Bạn thân tốt, rất ra dáng. Tôi đi đây, gặp lại sau.” Y một bên nói như vậy, một bên xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về nhau Phùng Lạc vung tay một chút. Hẹn gặp lại chính là thường nói với chuyện không muốn gặp nữa, y chưa bao giờ định nói chữ này với Phùng Lạc.

Bạn thân duy nhất sao?

Phía sau y, Phùng Lạc cười, tiếp tục ở phồng trống kia ngồi xuống, phòng kia là ba người bố trí cùng nhau chơi đùa, thật lâu trước kia, Tô Mạch mang bức tranh buồn cười màu đen đỏ hình mặt trời cùng đóa hoa kia đặt trên trần nhà, Tô Mạch nói với Mạc Thủy Thủy: “Em đừng quan tâm tên tiểu tử Thích Mộ Thương kia, bức tranh lão tử vẽ không phải tốt hơn hắn sao?”

Phùng Lạc lúc ấy nâng thùng sơn đứng ở bên cạnh, màu sơn chưa khô của Tô Mạch chảy xuống mặt cậu, màu đen cùng màu đỏ hòa cùng nước mắt, cậu hướng về phía trên nhìn lên, Tô Mạch là màu đen cùng cậu là màu đen.

Cậu vĩnh viễn không tính nói, nói mình tại sao mang theo bên người, mang không buông xuống, bộ máy đo tốc độ hồi sơ trung ở chế tác xã cùng Tô Mạch đã nghiên cứu ra đặt ở nơi không thể thấy kia.

Cậu vĩnh viễn không tính nói, nói lúc cùng nhau thô bạo đánh nhau té xuống bụi rậm, lúc này mới có thể đem bộ máy kia gắn vào xe.

Cậu vĩnh viễn không tính nói với Tô Mạch, mình ở buổi tối kia, chuyển nhượng hơn hai mươi phần trăm quyền thừa kế của mình ở Phùng gia, vì làm cho nam nhân đang nổi giận kia nổi lòng tử bi, trước cầm máu cho Hà Thụ, cũng trực tiếp thu hồi quyết định vứt xác ngoài dã ngoại.

Cậu lặng yên nhìn bóng dáng Tô Mạch, đá cẩm thạch vẫn lạnh băng như nước đá, không còn người thô bạo kéo cậu đứng lên nữa.

Trong trí nhớ của cậu mười năm trước ki ở trận bóng rổ chân bị thương không được tự nhiên, được Tô Mạch cõng trên lưng, mồ hôi ướt sũng hòa cùng nhau, quãng đường đi đến phòng y tế vô cùng dài, từng bước đi, gió phần phật thổi qua, đỉnh đầu như một cái trứng trần nước sôi dưới ánh tà dương, màn trời nhiễm đỏ, trong lòng lại đột nhiên thay đổi.

Chẳng sợ chuyện cũ lặng lẽ ở yên trong màn cảm ơn kia.

Thành phố nhỏ hơn ba trăm km.

Một bóng dáng nam nhân gầy yếu ngồi ở ven đường nhìn lò sữa đậu nành nóng hầm hập mà ngẩn người, ông lão râu tóc bạc phơ hỏi hắn: “Còn muốn một chén không?”

Nam nhân lắc lắc đầu, tay sờ tiền trong túi, mấy tháng nay, từ không có gì trong tay, nay đã có một sấp thật dày.

Từ ngày đó bắt đầu tích tiền, không biết bao lâu nữa mới đủ lộ phí đi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.