Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 103: Giáo vàng ngựa sắt (5)



A Hâm đang ở bên trong đội khinh kỵ binh ngụy trang này.

Nàng bảo tất cả các binh lính trên đường đi đều phải thả lỏng, không thể quá mức cẩn trọng. Nàng đã nghiên cứu qua tư thế cưỡi ngựa của người Trùng Tấn, bọn họ một tay cầm vũ khí một tay ghìm dây cương, con ngựa gần như là một bộ phận trên thân thể bọn họ, phong thái cưỡi ngựa vô cùng tự tin. Nếu như muốn bắt chước bọn họ không để lộ thân phận thì lúc cưỡi ngựa nhất định phải thoải mái tự nhiên.

Đương nhiên, nàng cũng không phải là chưa từng nghĩ đến một loại khả năng khác, đó là sự ngụy trang của các nàng đã bị vạch trần.

Cho nên khi các nàng đi đến cửa đông của tường thành, vẫn chưa thấy có binh lính nào đến mở cửa cho các nàng, nàng biết ngay là đã bị lộ.

"Phòng ngự!"

Ngay khi thanh âm của A Hâm vừa vang lên, từ trên tường thành nhô ra chi chít những bàn tay cầm cung tên, lại một tiếng ra lệnh, những mũi tên đồng loạt phóng về phía các nàng, A Hâm cùng các kỵ binh đem tấm khiên bên hông ngựa giơ lên, đại đa số những mũi tên đều bị ngăn chặn.

Ngay khi Bố Nhĩ Trọc hét lớn định tiếp tục khai cung thì bỗng nhiên từ xa xa bên trong màn sương mù mọc lên vô số lá cờ Đại Duật, tiếng hò hét mãnh liệt vang trời!

Bố Nhĩ Trọc vốn định cho mở cửa thành xuất binh nghênh địch chợt hoảng sợ, lập tức quát bảo ngưng lại.

Đại Duật tới đây có bao nhiêu binh mã? Nếu như tùy tiện xuất quân chỉ sợ sẽ trúng mai phục.

"Mau! Thông tri Tướng quân!" Bố Nhĩ Trọc cho người lập tức chạy đến bẩm báo với Hô Nhĩ Kích.

Từ sáng sớm sương mù đã bắt đầu từ trên đỉnh Sâm Tam Phong giáng xuống, đem toàn bộ Mạnh Lương cùng bốn bề xung quanh đều bao phủ ở bên trong một mảnh sương mù dày đặc. Sương mù hơi tan đi, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp, vó ngựa đạp trên thềm đá bên trong thành có thể đạp vỡ một tầng băng mỏng.

Hãn Nhĩ Can cùng Ba Nhĩ Đồ đang cưỡi ngựa tuần thành, bên trong thành sáng sớm yên tĩnh vắng lạnh, tùy ý có thể nhìn thấy nô lệ bị chết cóng.

Từ sau khi Hô Nhĩ Kích Tướng quân ban bố lệnh cấm rượu, bọn hắn vốn đang thắng lợi sung sướng hoan lạc lại càng ngày càng không còn hứng thú, cơn nghiện rượu trong lòng khó nhịn không nói, Tướng quân còn hạ lệnh ba ngày sau sẽ lại xuất chinh đến Quan Ngưỡng. Đại quân còn chưa có nghỉ ngơi phục hồi thật tốt đã lại muốn đánh trận, không rượu không nữ nhân, phải đánh như thế nào đây.

Hãn Nhĩ Can há miệng ngáp lớn một cái, nước mắt chảy ròng, làm cho Ba Nhĩ Đồ cũng bị hắn lây, ngáp liên tục.

"Tướng quân cũng thật quá đáng. Người Trùng Tấn chúng ta nào có không uống rượu, không chơi đùa nữ nhân đâu chứ? Cấm rượu cấm nữ nhân còn đánh như thế nào được!" Hãn Nhĩ Can ngồi trên ngựa lung lay lúc lắc, bước từng bước lững thững, chẳng có chút hưng trí nào.

"Ai, ngươi cũng đừng ăn nói lung tung. Chúng ta ở bên ngoài chiến đấu, hết thảy đều phải nghe theo hiệu lệnh của Tướng quân! Vả lại, trong rượu kia có độc, mới có thể khiến ngươi nghiện như vậy!"

"Mấy lời đó đều là nghe đồn! Ai cũng biết rượu của Đại Duật uống rất ngon, ta thấy cũng không phải là trong rượu có độc, mà là Tướng quân không muốn đánh nhau, muốn chiếm cứ Mạnh Lương, ngay tại chỗ này xưng vương đi!"

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một nhóm kỵ binh tuần tra ở phía đối diện vừa vặn tiến đến đây, lời nói của Hãn Nhĩ Can bị bọn họ nghe hết rõ ràng, liên tiếp quay đầu lại nhỏ giọng nghị luận.

"Ngươi làm cái gì vậy! Hồ ngôn loạn ngữ! Nếu như bị Tướng quân nghe được ngươi còn muốn giữ mạng không hả!" Ba Nhĩ Đồ cảnh cáo hắn.

Hãn Nhĩ Can hì hì cười: "Hơ, ta nói đều là lời thật lòng. Hơn nữa, Ô Lạp Nhĩ có nói người Trùng Tấn chúng ta đều là huynh đệ, ngay cả Thủ lĩnh cũng gọi chúng ta là huynh đệ! Tướng quân nói giết ta liền giết ta, chẳng lẽ không phải là làm trái lời của Ô Lạp Nhĩ sao!"

Hắn nói như thế làm cho Ba Nhĩ Đồ há hốc không nói được gì không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, Hãn Nhĩ Can "Ai" một tiếng, vỗ vỗ vai hắn: "Huynh đệ, ta có giấu mấy vò rượu ngon, ngươi có muốn tới nếm thử một chút không?"

"Này, không tốt lắm đâu, Tướng quân đã ra lệnh rõ ràng cấm. . . . . ."

"Ngươi không đến, ta gọi người khác đến uống!"

Ba Nhĩ Đồ nhớ tới mùi rượu, con sâu rượu cũng bị câu lên rồi, vội vàng nói: "Đừng ồn ào, huynh đệ chúng ta lén uống là được rồi. . . . . ."

Hãn Nhĩ Can đang định dẫn theo Ba Nhĩ Đồ trở về phủ uống rượu, khi đi đến thành bắc thì bỗng nhiên khắp mặt đất chấn động, bên tai vang lên âm thanh ầm ầm rất lớn. Ba Nhĩ Đồ giật mình đứng lại tại chỗ:

"Huynh đệ, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

Ba Nhĩ Đồ rất nhanh đã tìm được nơi phát ra âm thanh đó, tường thành ở trước mắt bọn họ bất chợt lung lay, vẻ mặt của Ba Nhĩ Đồ càng thêm sợ hãi. Hãn Nhĩ Can xoay chuyển tròng mắt một cái, lập tức nhảy lên cây. Ngay khi Ba Nhĩ Đồ vừa xoay người kinh ngạc nhìn hắn, tường thành kiên cố đã bị dòng nước lũ vĩ đại ập vào phá hủy, Ba Nhĩ Đồ ngay cả một tiếng cũng chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng đã bị nhấn chìm bên trong dòng nước lũ chảy xiết.

Dòng nước chảy vào trong thành kích gợi lên một trận gió lớn thổi tung mái tóc của Hãn Nhĩ Can, thân cây to chắc cũng bị va đập đến lung lay sắp đổ. Nước bắn tung tóe lên mu bàn tay bị đông lạnh đến sắp không còn tri giác của hắn, rất nhanh liền đóng băng.

Hắn thở ra luồng khí trắng nhìn lại phía sau, trong nháy mắt nước lũ đã lan dọc theo các đường phố giao thoa nối thông nhau tuôn tràn đến từng ngõ ngách bên trong thành.

Hãn Nhĩ Can cười khà khà, nếu không phải phần móng của tường thành đã sớm bị hắn đào rỗng, cũng chưa chắc sẽ bị nước lũ vừa ập vào liền sụp đổ. Một vạn lượng hoàng kim này của Đại Duật bỏ ra cũng rất đáng giá a.

A Hâm cùng phó tướng của nàng, vị tiểu lang quân tên Quách Kiêu đối với nàng trung thành và tận tâm kia mang theo kỵ binh ở cửa đông không ngừng gây nhiễu loạn, Bố Nhĩ Trọc không dám tùy tiện xuất quân, chỉ có thể cố thủ. Hô Nhĩ Kích nhanh chóng chạy tới phía trên tường thành, nhìn thấy cờ xí cùng những tiếng hò hét bên trong màn sương mù, nặng nề mà "Ai" một tiếng, đập vào vai Bố Nhĩ Trọc:

"Ngươi trúng kế rồi! Đây là kế giương đông kích tây!"

"Cái gì?"

"Bọn họ cố ý lợi dụng sương mù làm cho ngươi đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào cửa đông, chỉ sợ mục đích thực sự là ở nơi khác! Các ngươi, đi theo ta!" Hô Nhĩ Kích gọi một đại đội binh lính đi theo hắn lao xuống cửa thành, lại bảo Bố Nhĩ Trọc để lại một nhóm cung thủ canh giữ ở nơi này là được, còn chính hắn thì lập tức triệu tập tất cả các huynh đệ, chuẩn bị nghênh chiến!

Binh lính còn chưa tập hợp, dòng nước lũ mãnh liệt từ thành bắc đã lao nhanh đến, ngay tức khắc quật ngã một đội binh lính Trùng Tấn đang chuẩn bị leo lên ngựa. Đợi đến lúc bọn họ đứng lên lại thì nước lũ đã ngập qua thắt lưng.

"Nước từ đâu tới!" Người Trùng Tấn vốn không biết bơi đều kinh hãi, lập tức nhảy lên mái nhà và trên cây. Thế nước vô cùng mãnh liệt, giống như là sông lớn vỡ đê, mực nước dâng lên rất nhanh. Bọn họ vừa mới leo lên được chỗ cao thì mực nước cũng cuồng dâng, nhanh chóng tràn lên tới.

Bính lính Trùng Tấn dũng mãnh vô song ở giữa trận lũ lụt trước mặt giống như những con mèo nhỏ đáng thương, gắt gao bám lấy thân cây cùng mái ngói lạnh run, hoàn toàn không dám trở xuống.

A Hâm dẫn theo người tạo ra hỗn loạn ở cửa đông, mê hoặc quân Trùng Tấn, còn Chân Văn Quân cho phá đê thả nước, nước từ bắc thành mà trước đó Hãn Nhĩ Can đã buông lỏng vọt vào bên trong thành. Hãn Nhĩ Can đã nhận hoàng kim của A Hâm đồng ý cùng các nàng nội ứng ngoại hợp, không chỉ đào đường hầm mà còn bỏ mặc tường thành, lũ lụt thế tới cực kỳ dữ dội, trực tiếp ập vào tường thành làm sụp mất một góc. Mạnh Lương cũng có cống nước ngầm, nhưng Mạnh Lương nằm ở bắc cương, ngày thường lượng mưa không nhiều lắm, thủy đạo trong thành này không giống như ở Nhữ Trữ có khả năng thoát nước lớn, hồng thủy tràn vào thành quá mãnh liệt, trong lúc nhất thời căn bản không thể dẫn thoát được, nên vừa giội tới đã nhấn chìm toàn bộ Mạnh Lương thành.

Hô Nhĩ Kích đứng trên tường thành nhìn xuống, thấy Mạnh Lương thành chỉ trong nháy mắt đã biến thành một tòa thủy thành, vô số binh sĩ cùng ngựa chiến đang ở trong nước nặng nề di chuyển, tiếng kêu gọi cứu mạng ầm ĩ không ngừng rót vào trong lỗ tai của Hô Nhĩ Kích. Mà rất nhiều dân chúng trước đó bị bắt làm nô lệ còn ở lại dựa vào nơi sông nước này lớn lên, thường xuyên bơi trong mùa đông, ở trong nước vùng vẫy một phen sau đó đã có thể tìm được đến mái nhà để đặt chân, nhặt về được một mạng.

Bố Nhĩ Trọc kêu lên: "Tướng quân! Nếu như không mở cửa thành chỉ sợ tất cả các huynh đệ đều sẽ bị chết đuối ở trong thành!"

Hô Nhĩ Kích không có biện pháp, đành phải hét lớn ra lệnh mở rộng cửa thành, hòng dẫn nước ra ngoài.

Cửa thành vừa mở nước liền ào ra ngoài, tràn khắp chung quanh thành, bỗng nhiên tiếng hô giết nổi lên, hóa ra vẫn liên tục ẩn nấp bên trong màn sương mù giả thần giả quỷ chính là quân đội thực sự.

A Hâm chỉ vào cửa thành vừa được mở rộng, hô một tiếng "Giết!", phía sau trống trận rào rạt, nàng xung trận thúc ngựa đi đầu xông tới. Các binh sĩ ở phía sau thấy A Hâm xung phong đi đầu, nhiệt huyết cuồng sôi, đồng loạt cùng nhau hò hét, nghịch dòng nước ngang mắt cá chân chạy vọt vào bên trong Mạnh Lương thành.

Vì kiên quyết giết địch không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội trốn chạy, tất cả bộ binh dùng dây xích sắt khóa vào cùng một chỗ, đội kỵ binh đi phía trước bọn họ dồn ép tiến vào. Tiếng hò hét vang dậy đất trời ùa vào bên trong thành, binh lính Trùng Tấn ngâm ở trong nước cả buổi vẫn còn chưa chết lập tức kéo ngựa ra trận. Tuy rằng nước đã rút lui nhưng trên người bọn họ đều ướt sũng nước, bị nhiệt độ cực thấp đông lạnh đến chết khiếp, hai chân đã gần như nhũn ra. Khi bọn họ cưỡi lên lưng ngựa, sự phiền toái thực sự mới hiển lộ, giáng xuống cho bọn họ một đòn phủ đầu đau đớn.

Phần lớn nước mặc dù đã bị dẫn thoát ra khỏi Mạnh Lương thành, nhưng nước lưu lại trên mặt đất ở nhiệt độ thấp rất nhanh đã ngưng kết thành một tầng băng, chiến mã căn bản không thể chạy trên mặt băng, vài con ngựa bị ngã gãy chân, làm cho binh lính Trùng Tấn cũng ngã xuống đến đầu rơi máu chảy.

Đã không còn chiến mã, bọn họ giống như thiếu mất một chân. Cảm giác khô nóng trong lòng do phù dung tán còn chưa tiêu trừ sạch sẽ, toàn thân lại tràn đầy hàn khí, nghênh đón binh lính Đại Duật với sĩ khí đang hừng hực bọn họ lại khoanh tay bó gối bị đánh đến không còn lực chống trả.

Hô Nhĩ Kích thấy quân đội của mình liên tiếp bại lui, trong cơn giận dữ đích thân lao xuống dưới, cự phủ vung múa điên cuồng, giết chết mấy binh lính Đại Duật sau đó lại chém chết mấy binh lính Trùng Tấn có ý đồ chạy trốn, cầm cự phủ chỉ về hướng của A Hâm, giống như một con sư tử rống giận:

"Ô Lạp Nhĩ đang nhìn chúng ta! Ai chạy trốn thì không xứng làm con dân của Ô Lạp Nhĩ! Giết sạch đám lợn Trung Nguyên này cho ta!"

Tiếng hét của Hô Nhĩ Kích làm cho sĩ khí của các binh lính đại chấn, lại thêm sự công kích chuẩn xác của đội cung thủ cùng đầu thạch thủ trên tường thành, đội quân tiên phong của Đại Duật đang xông vào từng đợt từng đợt ngã xuống, làm cho đội quân Trùng Tấn mạnh mẽ củng cố thêm lòng tin, đánh trả ngược lại.

Ngay khi Hô Nhĩ Kích một lần nữa khống chế được chiến cuộc, tiếng kêu gào thảm thiết ở bên cạnh hắn chợt vang lên liên tiếp. Một bóng đen từ trên đỉnh đầu hắn giáng xuống, hắn vung tay đem bóng đen đó gạt qua một bên, nhưng trên cánh tay lại dính phải một chất lỏng màu xanh lục. Chất lỏng đó rất nhanh liền ăn mòn cánh tay hắn, thậm chí gặm nhấm sâu hơn vào bên trong da thịt.

Dịch độc!

Hô Nhĩ Kích ngẩng đầu nhìn thấy, vô số bom độc được bọc trong vải bố từ trên trời giáng xuống.

Hô Nhĩ Kích hét lớn bảo các huynh đệ cẩn thận bom độc, nhưng trong thành quá rộng lớn, tất cả mọi người đang ra sức chém giết, căn bản nghe không được tiếng quát tháo của hắn, đều trúng bom.

Hô Nhĩ Kích tức giận đến sắc mặt đều đỏ lên, trên lưng lại bị nện trúng hai quả, hắn quay phắt đầu lại, nhìn thấy một đội quân Đại Duật không biết từ lúc nào đang đi trên tường thành. Vừa rồi dùng bom độc một cách chuẩn xác phóng vào hắn chính là một nữ nhân.

Người nọ chính là Chân Văn Quân!

Chân Văn Quân, A Hy, A Ổn cùng đám người Tả Khôn Đạt đã đánh tới phía trên tường thành, sau khi dùng bom độc áp chế đội cung thủ chiếm giữ vị trí cao, hình thành một vòng vây bao xung quanh, nhanh chóng đem một lượng lớn bom độc truyền ra ngoài, thậm chí ném đến cho dân chúng Mạnh Lương trước đó đã leo lên chỗ cao lánh nạn. Mọi người đồng tâm hiệp lực giáng bom độc xuống đầu quân đội Trùng Tấn, từ bốn phương tám hướng công kích, đánh cho bọn họ chẳng hiểu ra sao.

Hô Nhĩ Kích cầm cự phủ lao lên tường thành muốn chém chết Chân Văn Quân, nửa đường thì A Hâm bỗng xoay người hướng lên trên, trường kiếm phóng thẳng đến mắt hắn. Một chiêu này của A Hâm vừa nhanh lại vừa nhẹ, Hô Nhĩ Kích kinh hãi vội vàng lui về phía sau. A Hâm đuổi theo không tha, trường kiếm trong tay như gió như sấm chớp, mỗi một kiếm đều đâm thẳng vào mắt hắn. Ngay khoảnh khắc Hô Nhĩ Kích theo bản năng lại che chắn hai mắt mình thì A Hâm thay đổi chiêu thức quét qua bụng hắn, Hô Nhĩ Kích tới chắn bụng A Hâm lại đâm vào mắt hắn. Nếu không phải hắn né tránh kịp thời thì e rằng tròng mắt đã bị móc ra rồi.

Hô Nhĩ Kích khí lực lớn vô cùng, chiến phủ trong tay có khả năng xẻ đất phá núi, nếu như cứng rắn so khí lực với hắn chỉ sợ trong toàn bộ Đại Duật cộng thêm cả bảy đại hồ tộc cũng chưa chắc có thể tìm được một người có khả năng thắng được hắn. A Hâm cũng không liều mạng với hắn, nên lui thì lui, nên tiến thì phải bắt lấy thời cơ nhanh chóng ghìm chặt hắn, liên tục tung ra hơn mười chiêu.

Kiếm pháp của A Hâm chính là lấy nhanh lấy tà thủ thắng, Hô Nhĩ Kích loại mãnh hãn vùng thảo nguyên này từ nhỏ đã đánh vật vung rìu, người đọ sức với hắn đều là kẻ cơ bắp, bỗng nhiên đụng phải một nữ tử kiếm thuật thanh kỳ như thế này, rốt cuộc lại bị nàng đánh đến tay chân luống cuống, rơi xuống thế hạ phong.

Trên người Hô Nhĩ Kích từ trán, cổ tay, bụng tới hai chân đều bị cắt ra hơn hai mươi vết đao, mỗi một vết thương cũng không cạn. Hắn nhìn một vòng trên người mình, cười ha ha, dùng ngôn ngữ Trung Nguyên không lưu loát mà nói: "Lợi hại!"

Sau lưng và bả vai của A Hâm cũng bị cự phủ của hắn chém hai nhát, bọn họ đứng trên tường thành gió lạnh thấu xương, y phục bị thổi bay phất phới. Hô Nhĩ Kích toàn thân đều là miệng máu nhưng lại không hề cáu giận một chút nào, đủ thấy hắn cũng không phải là một kẻ thất phu hữu dũng vô mưu. A Hâm ghét nhất là gặp phải một đối thủ như vậy, thế hạ phong tạm thời sẽ không khiến cho loại người như thế thẹn quá hóa giận mà lộ ra sơ hở, bọn họ sẽ chỉ càng đánh càng hăng, càng đánh càng nhiệt huyết tuôn trào.

Chân Văn Quân nhịn hơn mười ngày chế tạo ra hơn sáu ngàn quả bom độc, nếu không phải A Hy thật sự đào không ra độc dược, Tái ma phí của Bộ Giai cũng bị moi sạch, thì Chân Văn Quân đã có thể tạo ra một vạn quả rồi.

Sáu ngàn bom độc rất nhanh đã sử dụng hết, quân Trùng Tấn mặc dù tử thương nặng nề, nhưng bọn họ ai nấy đều là tráng hán gân cốt cứng rắn, trúng độc toàn thân bị nung ra thành những lỗ thủng, bị đông lạnh đến tóc cũng kết thành những cột băng, nhưng không hề có ý nghĩ chùn bước, ngược lại đem sự dẻo dai và cường hãn tận sâu bên trong máu huyết xương tủy của mình phát huy đến mức tận cùng.

Đám binh sĩ Trùng Tấn ở trong thành dưới sự tiến đánh bất ngờ đã chết hơn hai vạn, còn lại hơn năm vạn đa số là bị thương. So về nhân số thì quân đội Đại Duật đã không còn rơi vào tình thế bất lợi nữa, nhưng binh lính Trùng Tấn tất cả đều là những lực sĩ đã trải qua sự huấn luyện tinh khiêu tế tuyển, mảnh tân binh tàn tướng Đại Duật này không nói, còn có rất nhiều lão ấu phụ nhũ, lúc này song phương nhân số không chênh lệch bao nhiêu, nhưng nói về chiến lực thì vẫn là vô cùng cách xa nhau.

Chân Văn Quân dần dần cảm giác được sự kiệt sức, quân Trùng Tấn đánh lên tới trên tường thành, nàng xua đi toàn bộ dân chúng, chỉ huy các binh lính quanh co chiến đấu cùng quân Trùng Tấn, không cần liều mạng.

Rất nhanh mặt trời sẽ lặn xuống núi, đến lúc đó nhiệt độ không khí sẽ càng thấp, y phục bị ẩm ướt sẽ chỉ khiến cho người Trùng Tấn rét lạnh hơn. Lương thực trong thành đã bị nước lũ ngâm rã nát, người Trùng Tấn vừa đói vừa rét trong lòng còn có một tia nghiện ngập dạ phù dung đang khiến bọn họ mất hồn mất vía. Đơn giản mà nói, thời gian kéo càng dài, khả năng chiến bại của quân Trùng Tấn sẽ càng lớn.

Những gì Chân Văn Quân phải làm chính là cắn răng kiên trì.

Phó tướng Bố Nhĩ Trọc phát hiện, những kẻ ném độc ở trên tường thành lại chạy xuống đến các đường phố chỉ trốn không đánh, làm cho người ta hao tổn thể lực vô ích, trung tâm chỉ huy toàn bộ những hành động này là ai, lại có thể là một tiểu tặc nương! Bố Nhĩ Trọc cầm song đao của hắn đánh về phía Chân Văn Quân, không ngờ tiểu tặc nương này vậy mà còn có võ công, song đao mãnh liệt chém tới, nàng tránh trái tránh phải không nói, lại vẫn còn thừa lực để đánh trả. Bố Nhĩ Trọc phá hủy thanh trường mâu rỉ sắt của nàng, thế nhưng nàng cũng nện một quyền vào mũi Bố Nhĩ Trọc, đánh hắn lui lại vài bước, máu mũi chảy dài.

Đánh gãy cái mũi cao của Bố Nhĩ Trọc, Chân Văn Quân đau đến trong lòng rỉ máu, lại không thể tỏ ra rụt rè, bày ra bộ quyền pháp tạp môn học được từ a mẫu và Tiểu Hoa, bình tĩnh ngoắc ngoắc tay, ý bảo Bố Nhĩ Trọc tiếp tục tiến đến đây, giống như đã định liệu trước, còn chứa đựng sát khí rất lớn.

Tiểu cô nương bày binh bố trận rất có ý tưởng, võ công lại rất cao, Bố Nhĩ Trọc lau quệt máu mũi không dám lỗ mãng xuất chiêu, vờn quanh Chân Văn Quân cẩn thận tìm kiếm sơ hở.

Chân Văn Quân trước đó đã nhìn thấy người này đứng ở trên tường thành truyền lệnh cho binh lính, chắc chắn hắn cũng là tướng lĩnh. Nàng cũng không đối đầu trực diện với hắn, luận võ nghệ và sức lực, Chân Văn Quân chắc chắn không bằng hắn, nhưng luận sách lược thì lại là một chuyện khác. Chân Văn Quân muốn giữ chân người này, một khi giữ chân được hắn thì binh lính Trùng Tấn sẽ không có người truyền lệnh, đám người Quách Kiêu Bộ Giai cùng Tả Khôn Đạt sẽ có thể tìm ra sách lược đến tiêu diệt đối phương.

Quách Kiêu hàng năm đi theo A Hâm, luyện thành một thân rắn chắc như cốt thép, có thể cùng người Trùng Tấn trực diện đối kháng không bị rơi vào thế hạ phong. Hắn vẫn liên tục đi ở đầu trận tuyến lấy được thủ cấp của vài người, làm phấn chấn quân tâm đến cực độ.

Bộ Giai không thể đánh, thậm chí cả binh khí hơi nặng một chút cũng nhấc không nổi, Chân Văn Quân bảo hắn không cần xông về phía trước.

"Ngươi cầm cờ chỉ huy tìm đến một chỗ cao, sau khi nhìn thấy rõ thế cục thì phất cờ ra hiệu chỉ huy quân đội bày binh bố trận!" Trước khi đi Chân Văn Quân đã nói với Bộ Giai như thế, cũng đề cử Bộ Giai với A Hâm, nói hắn mưu lược rất cao là một nhân tài. A Hâm biết thủy bình chính là do Bộ Giai chế tạo thành, sau khi cùng hắn trò chuyện một phen cũng rất thừa nhận năng lực của hắn, liền để cho hắn chế định tín hiệu cờ, toàn quân trên dưới đều thống nhất học theo.

Mạnh Lương thành cũng không tính là nhỏ, nhưng so với hai đội quân giáp chiến giữa vùng đất hoang dã vô biên mà nói, chiến đấu ở bên trong thành trì có rất nhiều giới hạn. Các đường phố đan xen chằng chịt không nói, còn có rất nhiều cửa ngầm thủy đạo, nơi có khả năng đối chiến là vô cùng chật hẹp lại có hạn.

Chiến trường như vậy, đối với dân chúng Mạnh Lương đã quen thuộc với kết cấu của Mạnh Lương thành là cực kỳ có lợi.

Người Trùng Tấn đã ở lại trong thành hơn một tháng, chẳng qua bọn họ chỉ xem chỗ này là chiến lợi phẩm, cũng không đem nó trở thành nhà của chính mình, không có ham muốn thăm dò cũng sẽ không tận lực ghi nhớ kết cấu đường phố của nó. Dân chúng Mạnh Lương thuận tiện sử dụng địa thế nhằm làm tiêu hao từng chút một binh lực của Trùng Tấn.

Chiến thuật không thành vấn đề, tất cả binh lính cũng đều dốc sức đánh trận, thế nhưng trận chiến này vẫn là giằng co suốt hai ngày hai đêm. Chân Văn Quân cả người đều là thương tích khí lực đang cạn dần, binh lính Trùng Tấn lại không hề biến sắc, giống như sư tử hổ báo có thể đánh đến cùng trời cuối đất.

Chân Văn Quân phát hiện chính mình đã sai lầm.

Nàng cho rằng người Trùng Tấn cũng là người, cũng sẽ lạnh cũng sẽ mệt, nhưng những binh lính trước mắt này đã đánh suốt hai ngày mà vẫn tràn đầy sức lực quả thực đã vượt qua phạm trù "con người" mà nàng có thể lý giải được. Bố Nhĩ Trọc đuổi theo Chân Văn Quân một khắc cũng không rời, Chân Văn Quân đối phó với hắn cũng đã cực kỳ mỏi mệt, huống chi còn phải đề phòng những kẻ địch khác bất cứ lúc nào cũng có thể từ chỗ tối xông ra. Còn A Hâm vẫn liên tục chiếm thế thượng phong cũng vì mệt mỏi mà buông lỏng sự chú ý, bị chiến phủ của Hô Nhĩ Kích hất rơi xuống tường thành. Nếu không phải trên mặt tường thành có nhiều cờ phướn làm giảm tốc độ rơi xuống của nàng, thì một cú ngã này thế nào cũng phải lấy mạng nàng rồi.

A Hâm chống kiếm, đỡ eo gắng gượng đứng lên, Hô Nhĩ Kích men theo đường chính trượt xuống dưới, đánh một rìu phủ đầu muốn chém đầu nàng thành hai nửa. Phần eo của A Hâm bị trật nặng, hành động cực kỳ trở ngại, dưới tình huống không thể né tránh nàng chỉ có thể cắn răng ra sức nghênh tiếp một rìu này. Cự phủ đánh rớt thanh kiếm của nàng xuống đất, một tiếng "Tỷ tỷ đừng sợ" từ phía sau A Hâm vang lên, A Ổn vậy mà lại đang cầm hai thanh đoản đao không biết từ đâu nhặt được đánh về phía Hô Nhĩ Kích.

"Quay lại!" A Hâm thất kinh, muốn kéo A Ổn trở về thì đã không còn kịp.

A Ổn tựa như một con mèo hoang xù lông, hướng về phía mãnh hổ Hô Nhĩ Kích không chút nào sợ hãi mà điên cuồng cào cấu. A Hâm phát giác nàng thân hình nhỏ xinh, nhưng từng đao bổ tới lại không qua loa chút nào. Hô Nhĩ Kích cũng bị đoản đao của nàng vung múa đến hoa mắt, cự phủ ngăn cản quá chậm, đoản đao sắc bén đã cắt rơi một bên vành tai của hắn.

Hô Nhĩ Kích đau đến gào to, một quyền nện vào ngực A Ổn đánh bay nàng ra ngoài. A Ổn rơi xuống đất bật ra lập tức đứng lên, muốn tái chiến, A Hâm gọi nàng lại:

"Đủ rồi, đừng nhúc nhích, xương của ngươi bị gãy rồi."

A Ổn đưa mắt nhìn tay trái, thời đểm rơi xuống đất vừa rồi tư thế không tốt, thật đúng là bị gãy mất rồi.

Tả Khôn Đạt và Bộ Giai bị bao vây xung quanh, Quách Kiêu bị ba người bức tới trên gác chuông, trừ phi thả người nhảy xuống, nếu không thì không còn đường lui nào.

Phía Bố Nhĩ Trọc tổng cộng mười người ép Chân Văn Quân vào trong một phủ đệ, Chân Văn Quân vừa mới trốn vào trong xoay người cài then cửa, A Hâm liền từ trên đỉnh tường rơi xuống, ngoại trừ một mảng gạch ngói mang theo xuống đất, trong ngực nàng còn đang che chở cho một tiểu hài tử, Chân Văn Quân nhìn thấy, người trong ngực nàng chính là A Ổn.

A Hâm sắc mặt trắng bệch, vô cùng gắng gượng mới đứng lên được, nàng nhìn một vòng cảnh vật chung quanh nói: "Nơi này chính là Mạnh Lương Bạch gia, ta từng có chút giao tình với gia chủ Bạch gia, biết trong phủ đệ có một mật đạo có thể tạm thời ẩn náu!" Trong lúc A Hâm đang nói thì Hô Nhĩ Kích cùng Bố Nhĩ Trọc mang theo người phá tung đại môn, cùng nhau xông vào.

A Hâm thúc giục các nàng mau chóng chạy vào bên trong phủ, dẫn các nàng trốn vào một mật thất dưới lòng đất ở bên trong chủ viện.

A Ổn bị trọng thương được đẩy vào trước tiên, A Hâm bảo Chân Văn Quân cũng đi vào.

Chân Văn Quân nhìn thấy mật thất này cùng lắm chỉ đủ cho hai người ẩn nấp, liền tràn đầy nghĩa khí nói một chữ "Không": "Ngươi vào đi!"

A Hâm không rảnh nói lời thừa thải với nàng, cưỡng ép đẩy nàng vào bên trong mật thất, Chân Văn Quân nổi cáu, đem cánh cửa mật thất đóng lại, lớn tiếng nói: "Nơi này là chiến trường! Há lại co đầu rút cổ! Trước đây khi ta quyết định tiến đến bắc tuyến giết hồ tử thì đã không nghĩ tới có một ngày phải lùi bước! Có chết cũng phải đánh một trận thống khoái cùng đám hồ tặc kia rồi mới chết! Trở thành hồn thiêng bất diệt của Đại Duật ta!"

A Hâm nhìn thấy Chân Văn Quân khí khái hào hùng cuồn cuộn, bỗng nhiên tìm được một loại cảm giác quen thuộc ở trên người nàng, giống như nhìn thấy hình ảnh của chính mình lúc mới ra chiến trường. Bị khí thế của Chân Văn Quân cảm hóa, A Hâm hô to một tiếng, giống như thương tích toàn thân đều đã tan biến hoàn toàn.

Binh lính Trùng Tấn xông vào bên trong chủ viện, thấy bên trong chỉ có hai nữ nhân, Chân Văn Quân cùng A Hâm một người cầm kiếm một người cầm mâu, đã không thể lui được nữa.

Dưới chân A Hâm giẫm lên cánh cửa của mật thất, A Ổn vô cùng muốn thoát ra trợ giúp các nàng một tay, nhưng A Hâm lại nhất quyết không cho.

Binh lính Trùng Tấn bao vây xung quanh các nàng, A Hâm đã từng vô số lần rơi vào hiểm cảnh, nhưng chưa có lần nào hung hiểm giống như lúc này, điềm báo rõ ràng nhất chính là, giờ này khắc này, nàng lại nhớ tới Lý Duyên Ý.

Nhớ lại hơn mười năm trước, trong buổi nhã tập* kia, Lý Duyên Ý mười tám tuổi mặc một thân váy dài màu hồng nhạt, đứng giữa những khóm hoa, trong tay cầm chén rượu, đang cùng một nhóm rất đông các đại thần phu nhân tự nhiên đàm luận.

(*) Nhã tập (雅集): cuộc hội họp của các văn nhân nhã sĩ, cùng nhau ngâm thơ, bàn luận tri thức

Đó là hình ảnh đẹp nhất mà nàng đã từng nhìn thấy trong cuộc đời này.

Lại có thể vào giờ khắc này nhớ tới chuyện đó, A Hâm cười khổ nói:

"Văn Quân muội muội, có lẽ chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này rồi."

Chân Văn Quân nắm chặt trường mâu, thân mình lắc lư lảo đảo, vẫn liên tục nghe thấy một thanh âm từ một nơi rất xa xôi truyền đến. Thanh âm này vô cùng quen thuộc, mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng.

Là thanh âm của ai?

Đúng rồi. . . . . . Là Vệ Đình Húc, là Vệ Đình Húc?

Nàng đang nói cái gì?

Chân Văn Quân cẩn thận lắng nghe, chăm chú lắng nghe thanh âm phát ra từ trong đáy lòng nàng.

"Ta chờ ngươi trở về." Vệ Đình Húc nói, "Đến lúc đó hoa hồng khắp vườn cũng đều nở rộ."

Một giọt nước mắt chảy xuống.

Ta không thể chết ở chỗ này được. Chân Văn Quân nói với chính mình, ta không thể chết được.

Ta phải trở về gặp nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.