Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 106: Giáo vàng ngựa sắt (8)





Chân Văn Quân mang theo tâm sự nặng nề dạo bước bên tường thành của Giải huyện, A Hy bưng tới hai chén mì nước cười đến nhe răng trợn mắt:

"Mau mau mau, mì mới nấu xong ta cướp được hai chén, chúng ta mau chóng ăn thôi, cũng chỉ có mười chén! Ăn xong phải chờ đến ngày mai mới có nữa!"

Chân Văn Quân tiếp nhận chén mì, A Hy ngồi xổm bên người nàng ào ào mà ăn, ăn đến cả người đổ mồ hôi, một mạch hết nửa chén mới rảnh miệng mà cảm thán: "Nhân sinh tại thế, một chén mì nước cũng đủ rồi. Hạnh phúc, thật hạnh phúc. Ai? Sao ngươi không ăn?"

Chân Văn Quân bưng chén căn bản không ý thức được bên trong là cái gì, nàng suy nghĩ đến những lời nói vừa rồi của A Hâm.

Khi đó ở trên tường thành trông thấy Lý Cử bị một mũi tên bắn hạ, người đã kéo giữ hắn lại đích thật là Chân Văn Quân.

Nàng biết Lý Cử ngã xuống thì sẽ là kết cục gì, với cá nhân hắn mà nói một cú ngã này có lẽ sẽ mất mạng, quân chủ Đại Duật nếu như ngã xuống, trong lúc nhất thời sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió có thể đoán được. Nàng kéo hắn lại không chỉ là theo bản năng cứu người, mà còn đem sự nghi hoặc ẩn giấu trong tận đáy lòng nàng moi ra bên ngoài.

Nàng hận Tạ Phù Thần chán ghét Lý Cử, đây là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng trong những quyển sách mà từ nhỏ a mẫu đã đưa cho nàng đọc, trong những câu chuyện kể về các danh tướng ngày xưa, các vị lão tướng được người người ca tụng được bách tính kính yêu không một ai không phải là năng thần trung quân ái quốc, nhân nghĩa trí tuệ toàn vẹn mọi mặt, mà giết chết quân vương, đó là kẻ đại gian đại ác, để tiếng xấu muôn đời.

A Hâm nói có phần đúng, Lý Cử cũng không phải là một kẻ bạo chúa, hắn chỉ là vô năng mà thôi. Đơn giản là vô năng thì phải bị giết chết? Nhưng mà hắn cũng không phải là người bình thường, hắn là Hoàng đế. Sự ngu xuẩn của kẻ ngu phu bình thường có thể sẽ hại chết chính mình, nhưng sự ngu muội của Hoàng đế sẽ làm cho càng nhiều người phải chết. Nếu không giết hắn, hắn sẽ hại chết càng nhiều người hơn nữa. Cho nên Chân Văn Quân mới buông tay.

Cái gọi là chính và tà nếu như đặt ở trên trang sách, viết thành mấy chữ, vậy cũng quá mức đơn giản, ai cũng có thể nói vài câu. Ở trên bàn thanh đàm, người miệng lưỡi lưu loát vì sao lại quá nhiều, chính là bởi vì có nhiều chuyện nói ra thì rất dễ dàng, nhưng khi thực hiện thì lại là một chuyện khác.

Nếu Lý Cử chết vào lúc này, nàng chính là hung thủ giết người, tối thiểu cũng là một kẻ tòng phạm.

Sau này nếu như Lý Duyên Ý đăng cơ, trở thành đệ nhất nữ đế trong sử sách, như vậy nàng chính là người trợ lực cho một bước ngoặt lịch sử.

Chân Văn Quân đang lo lắng, sự sống chết của Lý Cử có mức ảnh hưởng quá lớn, nàng không biết hành động của chính mình hôm nay sẽ tạo thành kết quả như thế nào. Nhiều năm sau phải chăng nàng cũng sẽ bị viết vào bên trong sách sử, bị đời sau thóa mạ.

Chân Văn Quân đang do dự, sau gáy đột nhiên bị bắn một phát. Lúc đầu nàng còn tưởng là A Hy, ngẩng đầu thì thấy A Hy đang cầm chén mì mà nàng chưa kịp ăn kia vục mặt vào ăn rất vui sướng, thấy bị phát hiện, vội vàng giải thích:

"Ta thấy ngươi vẫn không ăn, còn tưởng rằng ngươi không muốn ăn. . . . . ."

"Không có việc gì, ngươi an tâm ăn đi, đừng chọc vào đầu ta là được rồi."

A Hy: "A? Nga."

Chân Văn Quân tiếp tục với dòng suy nghĩ "bị đời sau thóa mạ" vừa rồi, nhổ lấy một cọng cỏ trên mặt đất đan kết lại, rất phù hợp với tâm tư rối rắm của nàng. Dòng suy nghĩ vừa mới dâng lên thì sau gáy lại bị bắn một phát.

"A Hy ngươi!"

"Ta không phải ta không có!" A Hy phủ nhận đến hết sức thật tình, không giống như là trêu chọc nàng.

"Ai a?" Thấy một túi vải nhỏ rơi ở bên chân nàng, đây là thứ đã bắn trúng nàng. Chân Văn Quân vứt cọng cỏ trên mặt đất đứng lên đi về phía bóng đen đang trốn ở phía sau bờ tường.

Bóng đen kia đang định bỏ chạy, công phu đánh trận mấy tháng nay của Chân Văn Quân cũng không phải là uổng phí, một bước xông lên túm lấy đai lưng của người nọ kéo trở về. Người nọ trái lại cũng đặc biệt linh hoạt, phát hiện chính mình bị túm giữ, quay đầu lại chém một đao hướng đến cổ Chân Văn Quân. Chân Văn Quân ngả nửa thân trên về phía sau tránh né, thắt lưng mềm dẻo cường tráng lập tức bật ngược trở lại, tay phải túm lấy đai lưng không buông, tay trái vươn tới phía trước, trực tiếp đem người nọ dồn ép ở trên tường.

Chân Văn Quân vốn cũng rất căm tức, còn bị bắn mấy phát vào đầu, đặc biệt đau, chỉ vào người trước mắt định mở miệng mắng.

Ngón tay đã chỉ vào chóp mũi của đối phương, nhưng lại không thể mắng ra thành lời.

"Ai?!" Chân Văn Quân sợ tới mức lui về sau một bước, còn tưởng rằng chính mình thấy quỷ.

Người bị nàng dồn ép ở trên tường chính là Linh Bích. Linh Bích cười đến hai mắt biến thành hai vầng trăng khuyết, hai tay bụm mặt nhịn nửa ngày rốt cục cũng nhịn không được, bật cười ha hả.

"Thế nào tiểu hầu tử, mới bao lâu không gặp thật có bản lĩnh, vừa tới đã cả gan tháo đai lưng của tỷ tỷ rồi?" Linh Bích hai tay chống hai bên hông, đi tới trước một bước Chân Văn Quân lại lùi về sau một bước, nàng cũng không biết chính mình vì sao phải lùi lại, lùi đến cuối cùng biểu tình ngẩn ngơ rốt cuộc cũng biến trở về dáng vẻ bình thường, sau đó cười to, tiến lên vươn một tay ôm lấy Linh Bích:

"Nhớ chết ta rồi ——! Linh Bích tỷ tỷ!"

Linh Bích bị nàng ôm đến thở không nổi, xuyên qua vai nàng trông thấy A Hy cầm hai cái chén đang ở phía sau bờ tường tò mò nhô đầu ra nhìn các nàng, thấy hai người đang ôm nhau, A Hy lộ ra nụ cười hèn mọn.

Linh Bích thẹn đỏ cả mặt, vội vàng đẩy Chân Văn Quân ra: "Ngươi sắp ép chết ta rồi! Đi đi đi!" Đẩy Chân Văn Quân ra, giơ một tay ngăn chặn Chân Văn Quân đang phấn khích đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên tại chỗ.

"Sao ngươi lại tới đây!" Chân Văn Quân hỏi.

"Đây không phải là vì lo lắng ngươi ở tiền tuyến liệu có gặp rắc rối hay không nên đến nhìn xem đó sao?"

"Đình Húc tỷ tỷ đâu!"

"Ngươi nhìn xem phía sau là ai?"

Chân Văn Quân quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Đình Húc ngồi trên xe lăn dưới cơn mưa tuyết lất phất, khoác một chiếc áo lông thật dày, đối diện nàng cười.

"Văn Quân muội muội, có nhớ ta không?"

Vệ Đình Húc vừa nhẹ nhàng hỏi ra một câu này làm cho trái tim của Chân Văn Quân giữa trời đông tuyết phủ trong nháy mắt trở nên ấm áp như ngày xuân, khóe miệng nàng giật giật vốn cũng muốn nở một nụ cười, nhưng nụ cười mới vừa nhấc lên thì hốc mắt đã đỏ, trong lòng lại sinh ra chút ủy khuất, quỳ một gối xuống ở trước mặt Vệ Đình Húc, cầm tay nàng:

"Nhớ. . . . . . Ta rất nhớ tỷ tỷ. Không nghĩ tới lại vẫn có thể sống sót mà nhìn thấy tỷ tỷ, ta. . . . . ."

Vệ Đình Húc xoa đầu nàng, trấn an nói: "Đã là một đại hài tử có thể lãnh binh đánh giặc rồi, sao vẫn còn dễ dàng khóc nhè như vậy. Đến, để cho ta nhìn thật kỹ xem ngươi có bị thương hay không."

"Có! Khắp người đều là thương tích!"

Linh Bích cười nhạo nàng: "Khắp người đều là thương tích mà còn hét lớn tiếng như vậy, còn không mau đi tìm đại phu nhìn xem."

"Làm gì có đại phu, tất cả đại phu đều bị giết chết rồi."

"Trưởng Công chúa thương cảm mọi người, để cho ta dẫn theo các đại phu tới tiền tuyến chữa trị cho các tướng sĩ, ngươi cũng phải đi kiểm tra xem." Vệ Đình Húc thấy trên y phục của nàng tất cả đều là vết máu cũng không có thay đổi y phục, kéo tay áo của nàng lên nhìn thấy, trên cánh tay từng miệng vết thương đã muốn kết vảy chưa hề được xử lý không nói, còn có rất nhiều mảng xanh tím.

Vệ Đình Húc đau lòng nói: "Ngươi dù sao cũng là một nửa đại phu, bị thương sao không tự mình xử lý một chút đi chứ? Chính là muốn để cho ta đau lòng chết sao?"

Chân Văn Quân ngược lại cũng đã quen với những đau đớn này rồi, vốn không lưu tâm, còn có nhiều người bị thương nặng hơn nàng đã ra đi, ra tiền tuyến ai mà không vì đánh giặc giết địch, chỉ cần đầu vẫn còn thì sẽ chẳng có gì để phải oán trách. Vệ Đình Húc nói ra những lời này cùng vẻ mặt lo lắng trong nháy mắt làm cho các vết thương trên người nàng đau đớn khó nhịn, trong lòng bị cảm xúc mãnh liệt muốn làm nũng chiếm cứ, nắm tay Vệ Đình Húc không buông:

"Người ta cũng muốn xử lý vết thương mà, thế nhưng dược liệu thiếu hụt, căn bản là không có thuốc để dùng, có rất nhiều người so với ta bị thương nặng hơn càng cần chữa trị hơn, cho nên ta mới chưa kịp chữa trị."

"Đau không?" Đầu ngón tay của Vệ Đình Húc nhẹ nhàng vuốt qua từng vết thương của nàng.

"Đau!" Chân Văn Quân cắn môi, thốt ra lời nói tựa như tuyên thệ.

"Đi theo ta." Vệ Đình Húc thần thần bí bí nói, "Thật ra trước khi đến đây ta đã hướng Tư công thỉnh giáo một ít dược lý, có thể chữa trị một vài vết thương ngoài da."

"Thật vậy sao?"

"Thử xem sẽ biết."

Chân Văn Quân nhìn thấy Vệ Đình Húc mà mình ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mắt, có chút cảm giác không chân thật, cũng có rất nhiều lời muốn nói cùng nàng. Lời nói và biểu tình của Vệ Đình Húc làm cho nàng trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào, muốn lập tức tìm đến một nơi chỉ có hai người các nàng mà tâm sự suốt ba ngày ba đêm.

Tiểu Hoa vốn đứng ở phía sau Vệ Đình Húc, thấy Chân Văn Quân đứng lên, rất thức thời mà lui lại một bước đem tay đẩy xe lăn tặng cho nàng.

Hôm nay nhất định là một ngày đặc biệt, ngay cả Tiểu Hoa cũng đáng yêu hơn vài phần. Chân Văn Quân đẩy xe lăn chạy nhanh, Vệ Đình Húc thiếu chút nữa ngồi không vững, vội vàng níu lấy tay vịn.

"Ngươi. . . . . . Chậm một chút! Cẩn thận an toàn của nữ lang!" Tiểu Hoa chỉ vào Chân Văn Quân tức giận nói.

Chân Văn Quân quay đầu lại hướng đến nàng làm mặt quỷ, rất nhanh đã biến mất ở cuối bờ tường.

Tiểu Hoa lần này nói có chút lớn tiếng lại động khí, nhịn không được mà ho khan.

Linh Bích thấy nàng che miệng ho mấy tiếng đột nhiên ngừng lại, mở bàn tay ra nhìn nhìn, rồi nắm chặt lại.

"Ngươi làm sao vậy?" Linh Bích có chút cảm giác không rõ, tiến lên hỏi nàng, "Bệnh tình nặng hơn sao?"

Tiểu Hoa không có quay đầu lại, Linh Bích lôi kéo cánh tay nàng muốn nhìn xem sắc mặt của nàng, nàng tựa như một khối đá gàn bướng túm kéo như thế nào cũng không lay động được.

"Thân là thị tỳ thiếp thân của nữ lang, ngươi chắc hẳn hiểu được cái gì mới là điều ngươi phải quan tâm. Ngoại trừ nữ lang, ngươi không thể bởi vì bất kỳ một kẻ nào khác mà phân tán sự chú ý đối với nữ lang. Tuy rằng nữ lang đối với chúng ta từ trước đến nay hòa ái gần gũi, nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà quên đi bổn phận. Nếu vì vậy mà sơ sẩy làm cho nữ lang có điều bất trắc, chúng ta ai cũng gánh vác không nổi tội lỗi này."

Linh Bích: "Có ý tứ gì? Ngươi cảm thấy ta đối với nữ lang có điều chậm trễ?"

"Chậm trễ hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ." Nói xong Tiểu Hoa bỏ đi.

Linh Bích cảm thấy chính mình đời này cũng không hòa hợp được với nàng, cũng lười nói lời vô nghĩa cùng nàng.

Nhưng mà nghĩ lại, Tiểu Hoa nói cũng có chút đạo lý.

Vừa nãy nàng từ xa nhìn thấy Chân Văn Quân đứng ở bên tường đưa lưng về phía nàng, Linh Bích vốn đang đẩy xe cho Vệ Đình Húc lập tức nổi lên hưng trí, đem Vệ Đình Húc giao cho Tiểu Hoa, rón ra rón rén lén chạy đến phía sau Chân Văn Quân muốn trêu chọc nàng. Đây đích thật là nàng không nên, dù sao thì một tấc cũng không rời Vệ Đình Húc, bảo hộ Vệ Đình Húc chu toàn mới là ý nghĩa trong toàn bộ nhân sinh của nàng.

Từ khi được nhận vào Vệ gia, sau khi trở thành tỳ nữ thiếp thân của Vệ Đình Húc, chiếu cố Vệ Đình Húc đã trở thành chuyện duy nhất nàng phải làm trong nhân sinh của chính mình. Nàng không thể để tâm đối với những người khác, chỉ cần Vệ Đình Húc không xuất giá thì nàng cũng không thể xuất giá. Từ sau khi Vệ Đình Húc tham gia vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi thì nhân sinh của nàng cũng đã định trước là sẽ không hề yên ả. Những năm gần đây nàng chỉ biết chuyên tâm mà chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Vệ Đình Húc bảo hộ sự an toàn của nàng, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện của bản thân mình, không biết cái gì là "Ta".

Không biết bắt đầu từ lúc nào, có một loại vui vẻ đã lâu không thấy đang chậm rãi nảy sinh, đây là sự ấm áp đến từ gia đình đến từ thân nhân mà từ lâu nàng đã mất đi, nàng bắt đầu vì chuyện của bản thân mà cảm thấy vui vẻ hoặc bận lòng. Nàng biết như vậy là không đúng, nếu như có bất kỳ sơ suất gì thì thực có lỗi với ân tình của Vệ gia đối với nàng.

Thu liễm, nàng phải đem những tư tưởng tình cảm lệch lạc đó kéo trở về.

Nơi duy nhất còn ra hình dạng ở trong thành của Giải huyện chính là hành cung của Lý Cử, ngoại trừ huyện nha tất cả đều là nhà tranh thềm đất rách mướp. Dân chúng Giải huyện vô cùng cảm kích những người anh hùng đã đánh đuổi đại quân Trùng Tấn, sợ các dũng sĩ bị thương này không có chỗ ở dưỡng thương, đều đem nhà của chính mình ngăn phòng ra, cho dù đơn sơ thì cũng xem như là có chỗ để che tuyết chắn gió, dân chúng thì tự mình chạy đến trong chuồng bò chuồng ngựa mà ngủ.

Chân Văn Quân vốn cảm thấy ngại không nỡ để cho các hương thân ngủ trong chuồng gia súc, nhưng các đồng hương lại kiên trì nhất quyết dọn đi. Chân Văn Quân cùng A Hy hai người ở trong một phòng, vẫn luôn bận rộn bố trí canh phòng và chữa thương căn bản không có thời gian thu thập phòng ở, đồ đạc này nọ đều tùy ý để loạn xạ.

Vệ Đình Húc đến đây, nàng cũng không có một chỗ tốt để tiếp đãi, đẩy Vệ Đình Húc đến trước phòng bảo nàng trước hết chờ một lát, rồi vọt vào bên trong lập tức đem toàn bộ chén đũa trên bàn ném vào bên trong rương gỗ ở bên cạnh, một cước đạp vào dưới gầm giường. Rồi đem y phục bẩn cùng vải bố dính máu tất cả đều ôm lên, ở bên trong gian phòng nhỏ hẹp đơn sơ đi loanh quanh mấy vòng, căn bản không có chỗ nào để ném vào, đơn giản mở cửa sổ ném hết tất cả ra ngoài, cửa sổ mở ra còn có thể để cho gió thổi vào, xua tan đi những mùi kỳ quái.

Sau khi xác định không còn mùi nữa nàng mới từ trong đống hành lý tùy thân của mình đào bới nửa ngày cuối cùng đào ra được nửa đoạn hương huân đã bị gãy. Hương huân này là lúc nàng rời khỏi Nhữ Trữ trộm mang theo, là loại mà Vệ Đình Húc thường xuyên đốt lên nhất trong phòng mình. Vốn muốn mang theo mộc hương của Vệ Đình Húc bên người, nhưng khi tới bắc tuyến rồi mới biết ngay cả mạng cũng không chắc có cơ hội để nghĩ đến, huống chi là đốt hương.

Lúc này cuối cùng cũng có đất dụng võ, Chân Văn Quân cẩn thận đốt nó lên, cẩn thận che chắn cắm vào trong góc tường, dùng hai tảng đá kẹp lại để nó có thể đứng thẳng. Một làn khói mỏng nhẹ dâng lên trong phòng, mùi hương đang từ từ tràn ngập, Chân Văn Quân kéo tấm gương đến tự soi mình một lúc lâu, nhìn thế nào cũng cảm thấy chính mình giống như một củ khoai bị phơi khô đến sạm đen, không có chút cảm giác mềm mại nào, cũng không biết tỷ tỷ liệu có ghét bỏ hay không.

Quên đi, dù sao mặt cũng đã để lộ rồi, củ khoai thì củ khoai, chờ đến khi nàng quay về Nhữ Trữ cam đoan một tháng sau liền bảo dưỡng trở lại.

Nhưng mà, hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng hơn.

Chân Văn Quân nhìn đống y phục vẫn chưa kịp mặc ở trong bọc hành lý, nàng chỉ còn duy nhất một bộ y phục này là còn nguyên vẹn.

Một thân y phục nàng đang mặc đây không chỉ bị máu ngấm vào đến có phần đông cứng, lại rách tung tóe, làm cho nàng nhìn qua không chỉ giống củ khoai mà càng giống một kẻ ăn mày hơn. Vệ Đình Húc từ thật xa mạo hiểm đi đến tiền tuyến, nàng tối thiểu cũng phải đổi lại một bộ y phục bình thường mới được.

Thế nhưng. . . . . . Lúc này thay y phục có phải là hơi quá lộ liễu hay không?

Nhưng mà. . . . . . Nếu không thay y phục thì có phải lại càng không lễ phép hay không?

Cho nên. . . . . . Thay hay là không thay?

Vệ Đình Húc ở bên ngoài phòng đợi đến sắp buồn ngủ, cánh cửa trước mắt mới lại chậm rãi mở ra.

Chân Văn Quân vẫn mặc một thân y phục rách nát, mất mát nói:

"Xin lỗi tỷ tỷ. . . . . . Chỗ này thật sự quá đơn sơ, còn ta ngay cả một bộ y phục đàng hoàng cũng không có. Vốn dĩ cũng có một bộ, nhưng mà ta mới lấy ra thì thấy đã bị chuột cắn nát rồi. Ta. . . . . ." Chân Văn Quân nói được một nửa thì vô lực cười khổ, "Ta không muốn làm cho ngươi cảm thấy không thoải mái."

Vệ Đình Húc nhìn thấy Chân Văn Quân vò đầu bứt tai lúng ta lúng túng lại có vẻ ủy khuất cùng quẫn bách, một chút cũng không cảm thấy không thoải mái, ngược lại cảm thấy nàng hết sức đáng yêu.

Vệ Đình Húc tự mình đẩy xe lăn tiến vào trong phòng, Chân Văn Quân đi theo phía sau nàng, nhìn nàng đang im lặng ngắm nhìn gian phòng tồi tàn, không biết nói cái gì mới tốt.

"Muội muội ở tại loại địa phương này, ngược lại là khổ cực cho muội muội rồi." Lúc Vệ Đình Húc quay đầu lại nhìn Chân Văn Quân, có một loại cảm xúc áy náy rất rõ ràng.

"Không không, một chút cũng không khổ cực. Nhưng thật ra. . . . . . Nhưng thật ra chuyện tỷ tỷ giao phó vẫn chưa hoàn thành, phụ sự kỳ vọng của tỷ tỷ."

"Muội muội, việc này không cần nóng vội, phàm là làm chuyện đại sự cũng không thể nóng vội, nếu không sẽ chuốc lấy kết quả ngược lại."

"Ta đã có cơ hội." Chân Văn Quân đi đóng cửa lại, cùng Vệ Đình Húc hai người nhỏ giọng mật đàm, "Lúc Lý Cử ở trên tường thành bị một mũi tên bắn trúng ta đã có cơ hội trực tiếp lấy mạng hắn, nhưng mà ta không có xuống tay, bỏ lỡ mất cơ hội tốt."

Vệ Đình Húc ánh mắt khẽ lấp lóe: "Ta nghe nói lúc đó có người ở trên tường thành kéo Lý Cử lại, sau đó buông tay."

"Đúng vậy, người đó chính là ta. Lúc đó ta thấy hắn sắp ngã xuống thì ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu chính là 'cứu người'. Hắn không phải Hoàng thượng cũng không phải địch nhân, mà là một người sắp chết. Thế nhưng khi ta giữ chặt hắn mới nhớ ra hắn chính là mục đích để ta đến bắc cương. Mục đích của ta là lấy mạng hắn! Cho nên ta đã buông tay. Sau khi buông tay ta liền hối hận, ta hẳn nên trực tiếp kết liễu tính mạng của hắn, mà hiện giờ hắn lại được cứu trở về. . . . . . Thật sự khiến cho ta hối hận không kịp!"

"Ngươi sợ hãi?"

Vệ Đình Húc chỉ ngắn ngủi ba chữ đã tổng kết được sự phiền não mấy ngày nay của nàng, giống như một mũi kim đâm vào huyệt vị ứ đọng nhiều ngày của nàng làm cho nàng đau đớn không thôi, rạch mở trích máu, lồng ngực tức thì bị mở toang.

"Phải, ta sợ hãi. . . . . ." Chân Văn Quân thừa nhận, hóa ra nàng vẫn luôn biết chính mình đang sợ hãi cái gì, "Ta sợ hãi một khi Lý Cử thật sự chết đi, quân đội Đại Duật sẽ hoàn toàn tan tác, đại quân Trùng Tấn sẽ một đường đánh chiếm toàn bộ Đại Duật. Ta ở bắc cương mấy ngày nay đã tận mắt chứng kiến đám hồ tử Trùng Tấn này giết người như thế nào, nếu như thả cho bọn chúng tiến vào Trung Nguyên, không thể tưởng tượng được lê dân bá tánh của Đại Duật sẽ chịu sự tàn phá như thế nào. Đối với đám tặc tử này mà nói, giết người không phải là chống lại địch nhân bảo vệ quốc gia, mà là để tìm niềm vui. Bọn chúng lấy việc hành hạ người khác đến chết làm thú vui, bọn chúng cùng chúng ta hoàn toàn bất đồng."

Chân Văn Quân cho rằng chính mình đã thích ứng với chiến trường tàn khốc, nhưng khi nàng hướng Vệ Đình Húc nói ra những gì mấy tháng qua nàng đã chứng kiến đã cảm giác được, nàng mới phát hiện hai tay mình đang run rẩy, sự phẫn nộ cùng sợ hãi cho tới bây giờ cũng không hề tan biến trong lòng nàng, thậm chí đã mọc rể nẩy mầm, chui vào chỗ sâu nhất trong lòng nàng.

Vệ Đình Húc nhìn thấy mười ngón tay của nàng gắt gao siết chặt lại với nhau, chậm rãi duỗi tay tới, đem những ngón tay đã đỏ lên của nàng tách ra, nắm vào trong tay mình.

"Hẳn là có rất nhiều phiền não đi. Vài năm trước ta cũng đã từng có những cảm xúc phức tạp giống như ngươi vậy. Nếu giết chết Hoàng thượng, trên bầu trời có thể hay không thật sự bị mở ra một cái động, có thể hay không thật sự có vài yêu ma quỷ quái từ trong động kia chạy đến ăn thịt người. Kỳ thật vấn đề này vô cùng đơn giản. Ngươi ta đều đọc qua rất nhiều sách, kinh học điển tịch nói cho chúng ta biết phải trung với quân chủ, trung với quốc gia, như thế mới được xem là một bậc hiền giả, cũng là danh hiệu cuối cùng mà tất cả mọi người qua các thế hệ triều đại đều truy đuổi. Thế nhưng vì sao quân chủ tiền triều lại bãi bỏ nhiều trường phái học thuật khác mà độc tôn Nho thuật?"

Chân Văn Quân chờ đợi nàng mở miệng.

"Từ xưa đến nay cái gọi là quân quyền thần thụ, cho rằng thân phận đế vương chính là thiên mệnh sắp đặt, đứng trên vạn người nắm giữ sinh tử của mọi người là đại diện cho thiên thần đến cai quản nhân gian. Còn Nho thuật ngày nay đã không chỉ đơn thuần là Nho thuật mà năm xưa Khổng thánh nhân khởi xướng, mà là dung hợp rất nhiều Nho thuật mới tinh của nhiều học phái khác nhau. Nhân nghĩa chi đạo quân thần chi lễ là chuẩn tắc nhân sinh mà chúng ta từ nhỏ đến lớn đã nghe nhiều thành thuộc, nhưng trên thực tế nó là cái gì? Nó chẳng qua chỉ là một công cụ của kẻ thống trị, là một công cụ để làm cho tử tự tuân theo phụ mẫu, thần tử phục tùng quân chủ mà thôi. Người nhân nghĩa sẽ không tác loạn người hiền lương sẽ không tạo phản, cứ như vậy hoàng quyền sẽ được Hoàng đế chặt chẽ nắm trong tay. Bất luận là Lâm thị tiền triều hay Lý thị hiện tại, bọn họ đều muốn đem giang sơn nắm chặt trong tay qua nhiều thế hệ. Nhưng mà trên thực tế thì sao? Tiền triều cũng đã biến thành tiền triều, Thái tổ chính là kẻ 'gian đồ' rất không an phận đó. Hiện tại thời đại hưng thịnh do kẻ 'gian đồ' đó khai sáng đã đi đến điểm tận cùng, có một triều đại và cương luật hoàn toàn mới đến thay thế, đây sẽ là thời đại mà từ xưa đến nay chưa bao giờ tồn tại qua thậm chí tất cả cổ nhân cũng chưa từng tưởng tượng tới. Là bởi vì sự tồn tại của những kẻ xấu như Lý Duyên Ý cùng đám gian thần chúng ta đây sao? Đương nhiên không chỉ như thế. Nếu như chỉ vì sự ra đời của chúng ta, bánh xe lịch sử cũng sẽ không lăn nhanh đến như vậy, cũng sẽ không nghiền ép Lý Cử. Vì sao Lý Duyên Ý có thể đứng ở trên đỉnh cao kiếm chỉ giang sơn? Lý Cử vô năng là một, triều cương không vượng là hai, giặc ngoại xâm hùng tráng là ba, nghiện ngập dược phấn là bốn, thiên tai không dứt là năm, Tiên đế lo sợ hão huyền ghét hiền ghen tài là sáu! Đương nhiên còn có rất nhiều nguyên nhân khác cùng nhau tích tụ hợp thành. Đã đến lúc. . . . . ." Vệ Đình Húc rất hiếm khi nói nhiều như vậy, nói một hơi cho đến khi xong câu cuối cùng, đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng phác họa trên khuôn mặt Chân Văn Quân, đem hồn phách của nàng từng chút từng chút một hút đi.

"Đã đến lúc, đem những thứ hư thối từ trong gốc rễ đào ra, ném vào trong cống nước ngầm. Lịch sử lựa chọn Lý Duyên Ý, lựa chọn chúng ta. Lý Cử chết đi cũng không phải là Hoàng đế chết đi, dân chúng cùng các tướng sĩ hiện giờ vì Lý Cử mà chiến đấu, bọn họ cũng sẽ lại vì vị Hoàng đế kia mà chiến đấu. Hoàng đế là ai bọn họ từ trước đến nay không quan tâm, điều bọn họ quan tâm chính là lý do và dũng khí để lại một lần nữa mặc vào chiến giáp cầm đao chiến đấu. Những thứ Lý Cử có thể cho bọn họ, Lý Duyên Ý cũng có thể, thậm chí còn nhiều hơn. Vào thời điểm chúng ta đi ra một bước này cũng đã chặt đứt đường lui, nếu như vào thời khắc này lùi bước, ngươi đoán, chờ đợi chúng ta sẽ là cái gì? Chính là sự thất bại do chậm trễ sao? Không, đó là sự thất bại thảm hại sụp đổ hoàn toàn. Ngươi không giết Lý Cử chính là thành toàn cho tư tưởng hiền lương trong lòng ngươi? Không đúng, thứ mà ngươi thành toàn chính là lưỡi đao của Lý Cử và Tạ Phù Thần." Vệ Đình Húc hỏi nàng, "Bọn họ là dạng người gì, ngươi còn không hiểu sao? Nếu ngươi vẫn còn chưa rõ, ta có thể nói cho ngươi biết."

Vệ Đình Húc gian nan đứng lên, đưa tay hướng đến đai lưng của chính mình, tháo lỏng nó ra. Kéo mở vạt áo, vạch trần thân thể, đem những vết sẹo ghê người trên thân thể mình phơi bày ra cho nàng xem, muốn nàng tận mắt nhìn thấy mà hiểu được.

"Những vết sẹo ở sau lưng ngươi đã nhìn thấy, đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi." Y bào mềm mại rộng lớn buông rũ trên hai cánh tay vĩnh viễn cũng không thể lành lặn của nàng, Chân Văn Quân chỉ liếc mắt nhìn một cái liền lập tức đem ánh mắt chuyển dời đi. Nàng không thể tin được chính mình vừa nhìn thấy cái gì. . . . . .

"Đây mới là toàn bộ chân tướng." Ngữ khí của Vệ Đình Húc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến phát lạnh, "Đây là chân tướng mà Tiên đế và Tạ Phù Thần cùng nhau lưu lại. Mỗi khi ta muốn trở thành một thục nhân quân tử ngoan ngoãn lương thiện, chúng nó lại nói cho ta biết loại suy nghĩ này rốt cuộc có bao nhiêu nực cười."

Chân Văn Quân cúi đầu, đem xiêm y rơi trên mặt đất kéo trở lên, một lần nữa che phủ lên người Vệ Đình Húc. Nàng giang mở hai cánh tay đem Vệ Đình Húc ôm vào trong lòng, cẩn thận dè dặt giống như ôm ấp trân bảo mong manh dễ vỡ nhất thế gian, lại hận không thể dùng hết toàn lực đem nàng dung nhập vào bên trong thân thể của chính mình.

"Ta hiểu rồi. Ta đã hiểu rồi." Chân Văn Quân từ từ nhắm hai mắt lại, nước mắt cuồn cuộn rơi vào bên trong mái tóc dài của Vệ Đình Húc, "Thực xin lỗi. . . . . . Xin ngươi đừng như vậy. Từ nay về sau, ta Chân. . . . . . Ta nguyện vì ngươi vượt mọi chông gai xông pha khói lửa, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn ngươi dù chỉ một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.