Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 129: Vạn Hướng Chi Lộ (8)



Đoàn người Chân Văn Quân từ nhỏ sinh sống tại Trung Nguyên, nhìn thấy chính là núi non trùng điệp nước biếc nhấp nhô, mặc dù trước khi xuất phát đã từ trong miệng của người Cổ Tê cùng người Hổ Bộ biết được sự kinh khủng của sa mạc, nhưng loại kinh khủng này chẳng qua chỉ là một khái niệm trừu tượng.

Đau đớn chưa chân chính rơi vào trên người chính mình thì trong lòng đều sẽ tồn tại hi vọng may mắn, đặc biệt là nhóm người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết này.

Ở trên biển phiêu lưu nhiều ngày như vậy đứng giữa ranh giới sinh tử mà vẫn còn sống, sinh mệnh hẳn là sẽ không đoạn tuyệt. Đây là điềm lành, là dự báo tốt nhất rằng các nàng nhất định có thể tìm được Lưu Hỏa quốc tái khai thông Vạn Hướng Chi Lộ.

Người Trung Nguyên hùng tâm tráng chí lúc đầu khi tiến vào sa mạc bị bãi cát vàng hùng vĩ trải dài vạn lý hấp dẫn, cảnh tượng chưa bao giờ gặp qua này khiến các nàng có chút hiếu kỳ. Rất nhanh, từng trận gió lớn cuốn theo cát vàng ập đến trên người các nàng, mặc dù đã che kín mũi miệng, nhưng đôi mắt vẫn bị những hạt cát thổi quất đến mức không mở ra được.

Chưa tới một ngày hai mắt của Chân Văn Quân đã bị giày vò đến đỏ hồng, nhìn cái gì cũng là một mảnh mơ hồ tất cả đều là bóng chồng. Phơi mình dưới ánh nắng gay gắt bất luận có uống bao nhiêu nước vẫn cảm thấy khát. Người dẫn đường đã cảnh cáo các nàng nước phải uống thật tiết kiệm, vạn nhất lạc đường có thể sẽ phải loay hoay ở bên trong sa mạc rất lâu rất lâu, số người tìm không được nước uống khát chết tại đây nhiều vô kể.

Người dẫn đường này là người Bị Tức, biết nói tiếng Trung Nguyên, chỉ là khẩu âm rất nặng, nói một câu cũng phải khiến cho người ta suy đoán nửa câu.

Hắn vẫn luôn đội mũ da trâu, vành mũ vừa rộng vừa dài có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt đen gầy tràn đầy nếp nhăn của hắn.

Người dẫn đường này tự xưng là "A Gia", "A Gia" trong tiếng Trung Nguyên cũng có nghĩa là phụ thân, Chân Văn Quân gọi không ra khỏi miệng được, cứ cảm giác người này đang chiếm tiện nghi của các nàng. A Gia rất thích cười, mỗi khi nói xong một chữ cuối cùng bất chấp người khác có biểu tình gì hắn đều sẽ tự mình bật cười trước tiên, đôi mắt luôn híp lại khiến cho người ta thấy không rõ hắn đang nhìn hướng nào. Hắn còn thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, đối với Chân Văn Quân vừa kéo vừa ôm, đến lúc Chân Văn Quân không thèm khách khí nữa thì hắn liền giải thích nói người Bị Tức không giống như người Trung Nguyên các ngươi, chúng ta nhiệt tình phóng khoáng không giống các ngươi gò bó như vậy. Chúng ta đều là bằng hữu, đều là huynh đệ tỷ muội mà.

Chân Văn Quân nén nhịn ý định muốn giết người không thực sự động thủ, dù sao thì ở gần ranh giới sa mạc chỉ có một tiểu trấn Bị Tức này, tìm khắp một vòng trong trấn tất cả mọi người đều đề cử A Gia.

Chân Văn Quân cũng không quá tin tưởng tiểu lão đầu tướng mạo bình thường lại có tác phong hèn mọn này thật sự từng đi qua Lưu Hỏa quốc. Khải Ân đã chết con đường phía trước không có chút ánh sáng, Chân Văn Quân không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm một biện pháp khác. Nàng đối với nhân phẩm của A Gia người này tràn đầy nghi ngờ, nhưng mà đây không phải là chuyện quan trọng nhất, nếu hắn thực sự có bản lĩnh mang các nàng đến Lưu Hỏa quốc thì cho dù có hèn mọn đến đâu cũng không quan trọng, sợ là sợ hắn căn bản chỉ là một kẻ lừa đảo, mục đích chính là một xe tài vật này của nàng. Hiện tại nhìn không ra sự nguy hiểm của A Gia, nhưng đến khi thật sự tiến vào bên trong sa mạc nếu hắn muốn giở trò bịp bợm gì đó thì thật đúng là không có biện pháp.

"Người này thử một lần là biết." Vệ Đình Húc đưa cho Chân Văn Quân một chủ ý, để nàng đi thử một lần.

Chân Văn Quân lấy ra Vạn Đạo La Bàn hỏi A Gia món đồ này trông có vẻ rất đáng giá, đi nơi nào bán thì thích hợp. A Gia giống như đã nhìn thấu Chân Văn Quân mà cười hì hì, hai tròng mắt láo liên xoay chuyển.

"Tiểu cô nương muốn thách đố ta?" A Gia chọc chọc lên bề mặt Vạn Đạo La Bàn, đè thấp âm thanh thần thần bí bí nói, "La bàn này chính là vật của Lưu Hỏa quốc, đã từng thịnh hành vài thập niên trước, sau đó dần dần thất lạc. Người thạo nghề biết được sự vô giá của nó mà mua về không có mấy người, người không hiểu có tặng không cũng chẳng muốn lấy. Ta nói mấy tiểu cô nương các ngươi đây vì sao lại có can đảm chạy đến Bị Tức nói muốn tìm đến Lưu Hỏa quốc, thì ra trong tay đang nắm giữ Vạn Đạo La Bàn. Ai, đây chính là một bảo bối a, Lưu Hỏa quốc sau khi phong tỏa biên giới sợ người bên ngoài nhờ vào vật này tìm được bọn họ, liền đem rất nhiều Vạn Đạo La Bàn toàn bộ đều tiêu hủy. Ta cũng đã rất nhiều năm chưa thấy lại vật này."

"A ông thật sự hiểu được văn tự trên la bàn?"

"Vòng ngoài cùng chính là phương vị."

"Vòng tiếp theo bên trong thì sao?"

A Gia hừ hừ cười không nói cho nàng biết.

Thấy A Gia thật đúng là biết hàng, Chân Văn Quân nói: "Vật này đối với chúng ta mà nói quả thực là không có giá trị gì, một khi đến được Lưu Hỏa quốc nó sẽ trở thành một phế vật. Chỉ cần a ông có thể mang chúng ta đến nơi cần đến, vật này liền tặng cho a ông."

"Ngươi nói thật chứ?" A Gia một mực cố gắng đè nén niềm yêu thích đối với Vạn Đạo La Bàn, nhưng dù có đè nén như thế nào thì ánh mắt của hắn cũng không có cách nào chuyển dời khỏi la bàn, hận không thể dùng ánh mắt nuốt chửng lấy nó.

"Tất nhiên là thật. Nếu như a ông không tin thì dọc đường đi này la bàn cứ đặt ở bên cạnh ngươi." Chân Văn Quân nhìn thấu sự xao động của hắn, tiến thêm một bước dụ dỗ hắn.

A Gia chìa tay ra muốn bắt lấy la bàn, thấy Chân Văn Quân cười đến quỷ dị, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó lại rụt tay về.

"Làm sao vậy?" Chân Văn Quân nhướng mày.

"Ai cũng nói người Trung Nguyên các ngươi biết tà thuật lại còn có thể dụng độc, ai biết được trên bề mặt vật này có bôi độc dược hay không."

"Ta vì sao phải hạ độc ngươi? Độc chết ngươi chúng ta làm sao đến được Lưu Hỏa quốc? Thê nhi của ngươi lại phải làm sao đây?"

A Gia bất ngờ cả kinh: "Ngươi làm sao biết thê nhi. . . . . ."

Chân Văn Quân mỉm cười không nói, rõ ràng là ngoài cười nhưng trong không cười.

A Gia không còn cách nào khác, oán hận mà mắng nàng đê tiện, nhưng chỉ có thể giúp đỡ các nàng chuẩn bị.

Tùy tùng không có mang theo toàn bộ, để lại một nhóm ở Bị Tức. Vì để cứu viện vào thời điểm cần thiết, cũng vì muốn uy hiếp A Gia. Phương pháp của Vệ Đình Húc đích thực là rất tốt, thăm dò được hư thực về A Gia đồng thời cũng khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, làm cho hắn dọc đường đi này không dám giở trò lừa đảo.

Vào thời điểm uy hiếp A Gia, Chân Văn Quân có thể che giấu sơ hở đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng khi thật sự lấy tính mạng thê nhi của A Gia ra uy hiếp làm cho hắn khuất phục, Chân Văn Quân lại cảm thấy trong lòng bất an.

Nàng không nên làm như vậy.

Nàng biết Vệ Đình Húc đã điều tra A Gia tìm ra được nhược điểm của hắn, đây chẳng qua chỉ được coi là đe dọa mà thôi, sẽ không thật sự gây thương tổn đến phụ nhũ vô tội. Nhưng trong lòng Chân Văn Quân vẫn là mơ hồ khó yên bình.

Chân Văn Quân cảm thấy bản thân mình hiện tại càng ngày càng cách xa nàng mà ngày xưa a mẫu đã dạy dỗ.

A Gia tuy rằng có hơi hèn mọn nhưng còn có chút bản lĩnh thật sự. Hắn không chỉ có thể đoán trước được sự đột kích của bão cát, mà còn có thể tìm được con đường dễ đi.

Số lượng lạc đà của Bị Tức tổng cộng có sáu con, Chân Văn Quân mua hết toàn bộ cấp cho những người yếu ớt như Vệ Đình Húc và A Hy ngồi, những người khác đa số vẫn là phải đánh xe thậm chí là đi bộ. A Gia giúp bọn họ tháo dỡ bánh xe ngựa một lần nữa sửa chữa cải chế, làm cho bánh xe lớn hơn gấp bội, càng thêm thuận lợi tiến vào sa mạc.

A Gia nói những đồi cát này trông có vẻ giống nhau, thật ra chia làm hai mặt hư thực, nếu như đi tới mặt hư thì cát sẽ nhuyễn mà sâu, tiến tới sẽ vô cùng khó khăn, sẽ tiêu hao càng nhiều khí lực. Hắn dẫn đường đi đến trên "Nghênh Phong Pha". Nghênh Phong Pha chính là cát thực, giẫm bước vững vàng đi đứng ổn định, lại ít tốn sức.

Đi được bốn ngày, tất cả mọi lời nói và hành động của A Gia đều không có gì mờ ám, không biết là bản tính vốn như thế hay là do bị uy hiếp bất đắc dĩ mới vậy.

Tới ngày thứ năm, A Gia nói sắp tiến vào trong lòng sa mạc, thời tiết biến hóa sẽ càng ngày càng thất thường, nếu như ngã bệnh thì rất có thể sẽ chết ở chỗ này.

Hắn cũng không phải là bắn tiếng đe dọa.

Chân Văn Quân leo lên đồi cát hướng bốn phía nhìn xem, nàng vốn rất nhạy cảm với phương hướng hiện tại đã không còn nhớ rõ đường đi đến đây nữa rồi, ở bên trong mảnh cát vàng mênh mông, chỉ cần một trận gió tùy thời thổi tới là có thể xóa tan hoàn toàn dấu vết của các nàng vừa đi qua. Đông tây nam bắc hay là trên trời dưới đất rốt cuộc lại trông giống nhau như đúc. Nếu như bị vây ở nơi này thì quả thật là càng đi càng sai.

Tâm tình của A Gia có chút giảm sút, mỗi ngày ăn chút bánh khô cùng với nước, tựa vào lạc đà mà ngủ, không hề nhiều lời cùng Chân Văn Quân các nàng.

Chân Văn Quân muốn cùng hắn giải hòa, sau vài lần chủ động hắn đều không phản ứng, Chân Văn Quân cũng từ bỏ.

Đến bữa tối Tiểu Hoa đang khuấy đảo cháo rau ở bên trong nồi sắt, bỗng nhiên nhìn thấy một con rắn mối rất nhanh từ trong tầm mắt bò qua, Tiểu Hoa lập tức đứng dậy đuổi theo.

Tiểu Hoa phụ trách vấn đề ăn uống cho tất cả mọi người, nàng cần phải tính toán thật tốt xem mỗi ngày ăn bao nhiêu uống bao nhiêu mới có thể chống đỡ qua bốn mươi chín ngày theo như lời A Gia nói. Điều kiện bên trong sa mạc khắc nghiệt, Tiểu Hoa đang phát sầu vì thức ăn càng ngày càng ít, con rắn mối này xuất hiện thật là đúng lúc.

Có thể thêm một miếng thịt thì càng tốt.

Tiểu Hoa thân hình cao lớn nhưng động tác cực nhanh, khi con rắn mối sắp sửa chui vào bên trong khe hở giữa tảng đá thì bị nàng vừa vặn tóm lấy.

"Nguy hiểm!"

Lúc Trọng Kế hô lên nguy hiểm Tiểu Hoa căn bản còn chưa phát hiện ra nguy hiểm ở chỗ nào, đợi đến khi một con rắn lục sừng nấp ở chỗ tối cắn một phát vào tay nàng, nàng cũng không có rụt tay về, mà lại vui mừng đem con rắn lục sừng cùng con rắn mối đồng thời tóm ra ngoài.

Trọng Kế: ". . . . . . Rắn này có độc."

Tiểu Hoa: "Ta so với rắn càng độc hơn."

Quả nhiên con rắn lục sừng cựa quậy trong chốc lát liền cứng đờ bất động. Trọng Kế đương nhiên hiểu được quỷ cưu độc đã sớm thẩm thấu vào trong máu của Tiểu Hoa, Tiểu Hoa hiện giờ chính là một bình thuốc độc di động, nàng thậm chí đã không thể giúp Vệ Đình Húc thử độc, bởi vì không có bất kỳ loại độc nào có thể độc chết được nàng.

Con rắn lục sừng này cũng là xui xẻo tận mạng.

Mang theo chiến lợi phẩm trở lại trước nồi cháo, một đao chặt đứt đầu rắn, thuần thục đem con rắn lục sừng và con rắn mối rạch bụng loại bỏ nội tạng, chỉ chừa lại phần thịt có thể ăn được. Đem nồi cháo đã nấu xong rót vào trong chén kêu gọi mọi người tới ăn. Các tùy tùng cả một đám héo rũ, hữu khí vô lực lần lượt từng người xếp hàng tới nhận cháo. Phần cháo đặc biệt bỏ nhiều rau thịt sắp sửa đưa cho Vệ Đình Húc được đặt trên mảnh vải bố ở phía sau, lấy nắp gỗ đậy lên, sau đó Tiểu Hoa liền bắt đầu nấu canh rắn.

"Ngươi lúc mười sáu tuổi đang ở nơi nào?" Trọng Kế ngồi ở bên cạnh hỏi.

Tiểu Hoa: ". . . . . ."

Sau khi từ trên biển bình an thoát hiểm, Trọng Kế đã vạch trần bí mật lớn nhất hoàn toàn không hề giấu diếm, giống như một oan hồn suốt ngày đi theo bên cạnh "hung thủ" Tiểu Hoa, phần lớn thời gian cũng không mở miệng, chỉ cần Tiểu Hoa có một khắc rảnh rỗi như vậy Trọng Kế sẽ truy vấn nàng chuyện năm ấy lúc mười sáu tuổi.

Tiểu Hoa chịu không nổi sự phiền toái này, tùy ý trả lời: "Ở bên cạnh nữ lang."

"Nhữ Trữ? Bình Thương? Hay là ở địa phương khác?"

"Chu du khắp Đại Duật."

"Luôn phải có một địa điểm chính xác."

"Có."

"Chỗ nào?"

"Quên rồi."

Trọng Kế liền không nói nữa, một đôi mắt thật to ẩn chứa vẻ mất mát, nhìn chằm chằm ngọn lửa bên dưới nồi sắt đang lay động theo gió.

Canh rắn đã nấu xong, Tiểu Hoa bưng đến cho Vệ Đình Húc, khi trở lại Trọng Kế vẫn còn ở đây, co rụt thành một đoàn nho nhỏ đưa lưng về phía nàng.

"Thật sự đã quên." Tiểu Hoa nói.

Trọng Kế không đáp lại nàng, lôi lều bạt ra tự mình dựng lên, lúc đang chuẩn bị ngủ thì Tiểu Hoa xốc màn che tiến vào.

Trọng Kế nâng nửa thân trên lên nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng hé ra khuôn mặt thiếu niên lão thành vạn năm không biểu tình, kéo tấm thảm đắp lên trên ngực.

"Chớ nghĩ loạn." Tiểu Hoa bất đắc dĩ nói, "Hôm nay đã bị mất một cái lều bạt, không đủ để ngủ, đành phải đến chỗ này của ngươi tạm bợ một đêm."

Đưa lưng vào nhau mà ngủ, đến sáng sớm ngày hôm sau hai người đồng thời bị đánh thức bởi một âm thanh chấn động cả mặt đất. Lúc tỉnh lại chân của Trọng Kế đang gác ở trên đùi Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đang kéo cánh tay của Trọng Kế, hai người bừng tỉnh nhìn nhau một phen, đẩy đối phương ra nhanh chóng chạy ra khỏi lều nhìn xem có chuyện gì.

Nhóm người Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đều đã đi ra khỏi lều trại, tất cả mọi người đều nhận thấy hiện tượng kỳ dị gây chấn động mãnh liệt khắp mặt đất.

Lớp cát vàng bị chấn động đến mức chảy đi khắp nơi, một loại trùng hình tròn dẹp toàn thân xanh ngắt dường như chịu không nổi đại chấn, từng con lần lượt từ bên trong lớp cát vàng trồi ra. Còn chưa chờ các nàng hiểu được nguyên cớ, từ xa xa đã nổi lên những cái đầu trần, liên tiếp trộn lẫn thành một mảnh, tựa hồ có một đàn ngựa đang lao nhanh. Phía trên đám đầu trần đó có một bầy chim màu đen đang lượn quanh không dứt.

Là ai vậy?

Chỉ nghe A Gia hét lớn một tiếng, ba chân bốn cẳng định nhảy lên lạc đà bỏ chạy, bị Chân Văn Quân túm lại:

"Ngươi chạy cái gì?"

"Đó là ác ma ở Khố Nhĩ Gian Thập!" Trên gương mặt đen đuốc của A Gia dâng lên một mảnh tái xanh.

"Cái gì? Ác ma?"

"Ác ma rạch mở tim người! Hãn phỉ Khắc Lạp Y ở bên trong sa mạc! Gặp phải bọn hắn ai cũng không giữ được mạng! Bạch Chủy điểu là loài vật thủ hộ của bọn hắn, ngươi nhìn lũ chim đang bay trên trời đó đi! Sẽ không sai đâu, là bọn hắn! Đám lục trùng này a! Chúng nó đều là sứ giả đến từ Khố Nhĩ Gian Thập chín tầng địa ngục! Chỉ cần chúng nó xuất hiện thì nhất định sẽ có người chết!" A Gia không có thời gian cùng nàng nhiều lời nữa, cái gì cũng bất chấp chỉ muốn chạy trốn.

"Lúc đến đây sao ngươi không nói?"

A Gia muốn leo lên lạc đà mấy lần Chân Văn Quân đều đem hắn túm xuống mấy lần.

A Gia tức giận nói: "Ta làm sao biết được các ngươi sẽ chiêu dẫn Khắc Lạp Y tới? Bọn hắn đã biến mất ở Khố Nhĩ Gian Thập rất nhiều năm rồi! Ba năm trước ta vừa mới dẫn người tiến vào sa mạc trong vòng nửa năm cả đám người đều chết sạch Khắc Lạp Y cũng chưa từng xuất hiện! Còn tưởng là đúng như truyền thuyết nói đã chết sạch rồi!"

"Chuyện ba năm trước làm sao có thể gọi là 'vừa mới'?!"

"Ngươi cho là loại người giống các ngươi đây muốn tới Khố Nhĩ Gian Thập chịu chết có rất nhiều sao! Ta chờ các ngươi chết hết cũng thực hao tốn tinh lực! Nếu không phải vì thấy đống hàng hóa đáng giá này của các ngươi ta cũng không thèm đi! Nào có cái gì Lưu Hỏa quốc! Để cho ta trở về!" A Gia dùng sức đạp Chân Văn Quân muốn đẩy nàng ra.

Chân Văn Quân rốt cục cũng nghe được lời nói thật, giận dữ, tên hỗn đản này quả nhiên chỉ muốn mưu tài sát mệnh! Một tay túm lấy một chân hắn lôi hắn xuống mặt đất, cùng Tả Khôn Đạt phối hợp ăn ý trói gô A Gia lại.

"Ác ma rạch mở tim người chứ gì, để cho bọn hắn đem tim của ngươi rạch mở ra trước đi!" Chân Văn Quân cột hắn vào trên ngựa, quất một phát vào mông ngựa, con ngựa ăn đau mang theo A Gia chạy về phía đám đầu trần kia. A Gia miệng bị nhét vải bố, hai tay bị trói sau lưng cả người ở trên ngựa loạng choạng nghiêng ngả, mấy lần suýt ngã xuống.

Cách đoàn ngựa của Khắc Lạp Y càng ngày càng gần, A Gia thấy nhóm người Khắc Lạp Y đeo mặt nạ hình đầu chim, hai chân run rẩy nước mắt đều ứa ra vì sợ hãi.

Thật sự là bọn hắn! Thật sự!

Ngựa còn chưa chạy tới trước mặt Khắc Lạp Y A Gia đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, hai mắt trắng dã nằm ngửa trên lưng ngựa, mặt hướng lên không trung, bọt mép từ trong khe hở của mảnh vải bố phun trào ra bên ngoài, một đường bắn vọt lên không trung.

Chân Văn Quân phi thân cưỡi lên lưng Tiểu Tuyết, cùng với Tả Khôn Đạt đồng thời tiến đến xem xét tình huống.

"Văn Quân." Vệ Đình Húc gọi một tiếng.

Chân Văn Quân quay đầu lại nhìn nàng, cười với nàng: "Yên tâm, không có việc gì đâu. Tiểu Hoa, các ngươi đều đến phía sau nham thạch ẩn nấp đi, trước khi chúng ta trở về cũng đừng đi ra."

Tiểu Hoa gật gật đầu, lập tức cho người đem lạc đà cùng xe ngựa giấu thật kỹ.

Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt khống chế tốc độ lấy A Gia làm vật che chắn, vừa cưỡi ngựa vừa duỗi cổ về phía trước quan sát.

Khắc Lạp Y có hơn hai mươi người.

Tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ hình đầu chim dữ tợn, thanh âm chói tai của Bạch Chủy điểu có thể truyền đi rất xa. Bọn họ từ đối diện vọt tới khí thế rất mãnh liệt, tựa hồ đang đuổi theo cái gì đó. Chân Văn Quân chăm chú nhìn thật kỹ, ngay phía trước đội tuấn mã của Khắc Lạp Y, có một chiếc xe bò.

Xe bò. . . . . .

Đúng vậy, là xe bò, Chân Văn Quân lại chớp chớp hai mắt chua xót, nàng không nhìn lầm.

Một con bò đen châu quang bảo khí đang chậm rãi đạp trên mặt cát vàng, bước từng bước lôi kéo chiếc xe dịch chuyển về phía trước, dưới sự làm nền của đàn ngựa đang phi nhanh trông có vẻ càng thêm thờ ơ bất chấp. Hai hàng lông mi dày của nó được tô điểm đến uốn cong thanh tú, một vòng khuyên màu vàng được xỏ vào giữa hai lỗ mũi. Trên đỉnh đầu con bò được đắp một lớp vải màu hồng nhạt, ở bốn góc của lớp vải có treo bảo thạch sáng lóng lánh kích thước bằng móng tay cái. Mỗi một lần gió thổi tới bảo thạch liền đung đưa sang hai bên, lỗ mũi của con bò không ngừng phả ra luồng khí, tựa hồ cũng cảm giác được sát khí hừng hực ở phía sau. Nhưng dù thế con bò vẫn cứ chạy chầm chậm, bốn chân con bò được cột những dải lụa đỏ tinh xảo ở bên trong bãi cát vàng nóng bỏng cứ chậm rãi nâng lên rồi lại hạ xuống.

Thùng xe ở phía sau con bò vô cùng rộng lớn, trên đỉnh thùng xe có vẽ hình ba ngọn lửa, trên ghế ngồi được lót da cá sấu có thể chứa đến bốn năm người lại chỉ có một người đang ngồi, một nữ nhân. Nữ nhân này mặc một thân váy sa mỏng dài màu xanh lam, mái tóc dài được nhét vào bên trong chiếc mũ mềm mại viền được nạm vàng, mũi miệng cũng có lớp khăn sa quấn quanh rất dày, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam cùng một đoạn nhỏ sống mũi cao thẳng. Bất luận là con bò, chiếc xe hay người trên xe đều cực kỳ lộng lẫy, liếc mắt một cái có thể nhìn ra nàng phi phú tức quý*.

(*) Phi phú tức quý (非富即贵): giàu có sang trọng

Chân Văn Quân cảm thấy khó hiểu, giữa lòng sa mạc như thế nào bỗng dưng lại xuất hiện một nữ tử như vậy?

So với vẻ bình tĩnh của con bò, nữ tử này lại thấp thỏm không yên liên tiếp ngoảnh đầu lại, nhìn thấy đám hãn phỉ ở phía sau cách nàng càng ngày càng gần nhưng cũng không có ý định quất con bò để cho nó chạy nhanh hơn một chút.

Khắc Lạp Y ở trên ngựa bật cười quái dị, đối với nữ tử kia điên cuồng chảy nước miếng. Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt trao đổi ánh mắt, hai người một trái một phải xuất kiếm cùng trường đao, lao về phía Khắc Lạp Y.

Trên đời này còn có tộc nhân nào có thể đánh đồng với người Trùng Tấn? Sau khi cùng người Trùng Tấn đánh một trận chiến khắc cốt ghi tâm kia, Chân Văn Quân và Tả Khôn Đạt đã không còn sợ hãi gì nữa.

Khắc Lạp Y đem con dê béo từ bên trong chiếc xe bò chậm chạp kia xách ra, từ hàng đầu của đoàn ngựa ném ra phía sau cùng, rồi lại đem nàng ném trở lại. Nữ tử bị ném tới ném lui sợ tới mức hoa dung thất sắc nhịn không được gào thét chói tai, những người này cũng không dừng tay xem đây là niềm vui. Mãi cho đến khi có hai luồng bóng đen đâm vào bên trong đoàn ngựa.

Hai người này lao tới cực nhanh, còn chưa thấy rõ bộ dáng của bọn họ thì đã có vài con ngựa quỳ rạp xuống đất, làm cho mấy con ở phía sau cũng ngã vào cùng nhau.

Nữ tử kia sắp sửa rơi xuống đất, Chân Văn Quân quay đầu ngựa lại chạy vọt thật nhanh, túm lấy lưng áo của nàng kéo nàng lên ngựa, ném đến phía sau mình.

"Cúi đầu! Ôm chặt!" Chân Văn Quân vừa quát, nữ tử kia lập tức nghe lời cúi đầu đem mặt giấu đi, gắt gao ôm lấy eo Chân Văn Quân.

Hai con ngựa nghênh diện nàng lao tới, vung đại khảm đao trong tay lên hô to, bầy Bạch Chủy điểu thu cánh bày sẵn tư thế tiến công, mỏ nhọn đâm về hướng Chân Văn Quân giống như một hàng những mũi tên nhọn.

Chân Văn Quân điều khiển Vân Trung Phi Tuyết không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào tiếp tục thẳng tiến, ngay khi song phương chuẩn bị đối đầu trực diện thân hình của Chân Văn Quân nhẹ nhàng nhoáng lên một cái tránh thoát được hai đại khảm đao từ trước mặt vung tới, trong khoảnh khắc tuấn mã của song phương vụt lướt qua nhau, cổ ngựa của đối phương cũng đã bị cắt ra hai miệng máu thật lớn. Con ngựa bị thương chạy loạn, Bạch Chủy điểu thừa dịp Chân Văn Quân chưa chuẩn bị muốn mổ vào mắt nàng, Chân Văn Quân nâng cánh tay phải lên ngăn cản, bao cổ tay sắt dễ dàng ngăn chặn được Bạch Chủy điểu, nàng vung cánh tay lên quẳng Bạch Chủy điểu vào trong cát.

Vẫn còn rất nhiều con Bạch Chủy điểu truy đuổi ở phía sau Chân Văn Quân điên cuồng mổ vào vai nàng, Chân Văn Quân đau đến nước mắt tự động ứa ra, bất đắc dĩ ở vị trí này vung kiếm khó chém, không cẩn thận sẽ ngộ thương nữ tử phía sau. May mắn Tả Khôn Đạt đúng lúc đuổi tới, vung mấy đao chém hết toàn bộ Bạch Chủy điểu.

Khắc Lạp Y đuổi theo không bỏ, Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt dẫn dụ bọn họ tới bên trong một tòa núi đá, ép đàn ngựa của bọn họ chạy thành một hàng chỉ có thể từng con một tiến về phía trước. Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt một trái một phải mai phục ở hai bên núi đá, nhắm chém vào móng ngựa. Khắc Lạp Y truy đuổi rất hung mãnh, khi phát hiện mình bị trúng kế thì đã không kịp dừng bước, cuối cùng tất cả đều ngã lộn nhào ở bên trong núi đá.

Núi đá trên hẹp dưới rộng, bầy Bạch Chủy điểu không thể tập kích trên không, chỉ có thể sốt ruột mà lượn quanh ở ngoài trời.

Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt đều bị thương máu chảy không ngừng, dự tính trước tiên băng bó miệng vết thương sau đó mới lao ra chém giết với đám Bạch Chủy điểu.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Chân Văn Quân sắp bị nữ tử phía sau siết chặt đến nghẹt thở, ưỡn thẳng thân mình hít sâu, "Ngươi có thể buông ta ra được rồi."

Nữ tử cúi đầu kêu một tiếng, lập tức buông tay ra, thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã nhào xuống dưới.

Chân Văn Quân bất đắc dĩ lại đỡ lấy nàng một phen, đem lớp vải che miệng chắn cát lột xuống quấn vào trên cổ, cầm máu cho miệng vết thương ở sau gáy.

Nhìn thấy sườn mặt vừa xinh đẹp vừa anh tuấn của Chân Văn Quân, nữ tử kia "A" một tiếng, thốt ra một câu hồ ngữ, Chân Văn Quân nghe không hiểu. Nàng lại nói một câu gì đó, hiển nhiên là một loại ngôn ngữ khác, Chân Văn Quân vẫn là nghe không hiểu, cho đến khi nàng nói tiếng Đại Duật:

"Ngươi, ngươi là nữ tử?"

Thật hiếm lạ a. . . . . . Chân Văn Quân buồn bực nói: "Ta không giống nữ nhân?"

Tả Khôn Đạt cố nín cười, khăn che mặt của nữ tử kia từng lớp từng lớp đổ sụp xuống, nàng quá sợ hãi vội vàng kéo khăn che mặt lên chặt chẽ bảo vệ khuôn mặt mình.

Chân Văn Quân thấy nàng mặt đỏ y như mông khỉ, hỏi nàng: "Ngươi là ai? Vì sao lại một mình xuất hiện ở chỗ này?"

Nữ tử nhỏ giọng ngượng ngập nói: "Ta tên là Mãnh Đạt Hãn, nhà, nhà ở ngay bên trong sa mạc."

"Mãnh Đạt Hãn? Người đặt cái tên này hẳn là quá thiếu tâm nhãn." Chân Văn Quân thấy tiểu cô nương này dịu dàng uyển chuyển thân hình như rắn nước, thế mà lại có một cái tên không phụ trách nhiệm như vậy, có cảm giác kỳ diệu tương tự như cái tên "Tiểu Hoa" vậy.

"Nhà ngươi ở ngay bên trong sa mạc?" Tả Khôn Đạt không mấy tin tưởng, "Ai lại sống ở loại địa phương này?"

"Thật sự, đi về hướng đó hai ngày là tới!" Mãnh Đạt Hãn đề cao thanh âm, để chứng minh là bản thân mình không hề nói dối. Chẳng qua thanh âm của nàng mềm mại, bất luận nói chuyện có dùng sức đến đâu cũng vạn phần kiều nhuyễn không có nửa điểm uy tín nào.

"Ngươi biết nói tiếng Đại Duật?" Chân Văn Quân bắt được trọng điểm, "Ngươi là người Đại Duật sao?"

"Đại Duật? Đó là cái gì? Ta từ nhỏ học được rất nhiều loại ngôn ngữ, loại đang nói này gọi là 'Bắc Địch ngữ'."

"Bắc Địch? Đại Duật chúng ta ngược lại trở thành Bắc Địch!"

Chân Văn Quân nói chuyện cũng không quá lớn tiếng, nhưng lại cứng cứng rắn rắn dọa nàng giật mình, không dám nói nữa. Chân Văn Quân đối với xuất xứ của nàng thực sự cảm thấy hứng thú, vội vàng thả nhẹ ngữ khí hỏi:

"Ngươi nói ngươi ở ngay bên trong sa mạc, kỳ quái, ai lại sống ở loại địa phương không hay ho này." Chân Văn Quân bỗng nhiên nghĩ đến, "Chẳng lẽ?"

Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt liếc nhìn nhau, sắc mặt đồng thời biến đổi, hai người đều đoán ra rồi.

"Lưu Hỏa quốc." Mãnh Đạt Hãn nói, "Ta là vua của Lưu Hỏa quốc."

Chân Văn Quân cùng Tả Khôn Đạt tỏ vẻ khó tin: "Vua của Lưu Hỏa quốc? Ngươi?!"

Bọn họ không tài nào nghĩ đến, Đại Duật nữ đế đăng cơ, Lưu Hỏa quốc bên này vậy mà cũng là nữ nhân chấp chính.

Vệ Đình Húc lo lắng cho an nguy của Chân Văn Quân, cùng Tiểu Hoa dẫn người đuổi theo hướng đám Bạch Chủy điểu bay trên trời nhanh chóng chạy tới gần tòa núi đá. Nhóm người Tiểu Hoa bắn chết toàn bộ đám Bạch Chủy điểu, tiến vào núi đá.

"Nữ nhân chấp chính? Trước kia đều là như vậy." Mãnh Đạt Hãn giải thích nói, "Thế nhưng tới lượt ta đây, tất cả tỷ muội của ta đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chết, chỉ còn lại ta. . . . . . Các đại thần nhất quyết buộc ta đăng cơ, nhưng thống trị quốc gia vẫn luôn là chuyện của nữ nhân a! Ta làm sao có thể làm được?" Nói đến chỗ này Mãnh Đạt Hãn nước mắt lưng tròng.

"Đợi một lát." Chân Văn Quân bị nàng nói loanh quanh đến có chút choáng váng, "Lưu Hỏa quốc vẫn đều là nữ nhân chấp chính? Vậy ngươi đăng cơ cũng không thành vấn đề a. Chẳng lẽ là. . . . . ."

Vạt áo phía trước của Mãnh Đạt Hãn càng ngày càng lỏng lẻo, Tả Khôn Đạt vốn định nhắc nhở nhưng chưa kịp, ngay khi vạt áo hoàn toàn buông lỏng Tả Khôn Đạt nhanh chóng xoay người, may mắn may mắn, không có thất lễ.

Mãnh Đạt Hãn kích động cầm vạt áo kéo lên lại, sắc mặt đỏ ửng: "Hôm nay đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Khăn che mặt rớt y phục cũng bung, chẳng lẽ. . . . . ." Mãnh Đạt Hãn xấu hổ ngẩng đầu nhìn Chân Văn Quân, "Đây đều là ý trời?"

Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng Chân Văn Quân vẫn nhìn thấy, thấy nhất thanh nhị sở.

Mãnh Đạt Hãn không có mặc tâm y, bộ ngực bằng phẳng nếu như nói là chưa từng phát dục thì không bằng nói đây là ngực của nam nhân.

Nam nhân. . . . . .

Nam nhân?

Chân Văn Quân thiếu chút nữa bị dọa rớt xuống ngựa.

"Nam nhân Lưu Hỏa quốc chúng ta nếu như bị nữ nhân thấy mặt, thì nhất định phải gả cho nàng." Mãnh Đạt Hãn chịu đựng xấu hổ ôm chầm lấy Chân Văn Quân, "Hôm nay ngươi không chỉ nhìn thấy mặt của người ta, còn nhìn thấy . . . . . . Người ta chỉ có một con đường là gả cho ngươi. Vốn dĩ nam nhân làm vua đã là danh bất chính ngôn bất thuận, đúng lúc, ngươi tới làm vua nơi này, nhất thống Lưu Hỏa quốc đi."

Chân Văn Quân có cả trăm câu nghi vấn dữ dội bị nghẹn trong cổ họng không biết nên nói ra câu nào, đầu kia Vệ Đình Húc đã giúp nàng quyết định:

"Thật sự là thiên duyên kỳ ngộ giai ngẫu thiên thành. Văn Quân, còn không mau chóng đáp ứng hắn đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.