Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 171: Song ti võng (6)



Bước nông bước sâu, bên dưới lớp tuyết đọng thật dày không biết đang cất giấu cái gì, khiến nhịp bước của Chân Văn Quân hỗn độn bất kham.

Nàng đã mang thai, trong bụng chính là hài tử của Tạ Phù Thần!

Huyết tẩy Đông cung, Minh Đế là Thụy Vương giả trang.

Bên trong hộp gỗ có chứa bí quyển, có lẽ là chứng cứ năm xưa Minh Đế soán vị.

Để chiếc hộp này lại đây đi, ngươi giày vò mấy ngày nay cũng đủ rồi, phần còn lại cứ để ta cùng Văn Quân suy nghĩ biện pháp.

Nàng đang tính kế ngươi, A Quyên căn bản không phải là người câm. Ta đều đã nhìn thấy, nàng vẫn luôn lừa gạt ngươi!

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống từ trong đôi mắt không hề chớp của Chân Văn Quân, thậm chí ngay cả chính nàng cũng không phát hiện.

Hiện giờ muốn nói chứng cứ, so với nàng dự đoán còn nhiều hơn rất nhiều.

Từng mảnh vụn quá khứ nghịch hướng nàng đang đi mà bay tới, từng mảnh từng mảnh chui vào trong lòng nàng. Tất cả mọi vui vẻ hạnh phúc cùng lo được lo mất hiện giờ xem ra đều là vở kịch một vai ngu xuẩn, người đã bố trí toàn bộ những chuyện đó đang ở phía sau màn, tất cả mọi buồn vui của con rối gỗ trên đài đều bị nàng nhìn thấy ở trong mắt, kế hoạch bước tiếp theo nên bày bố như thế nào, trận tiếp theo nên đánh chiếm mảnh trận địa nào.

Nỗi đau đớn đè ép lên trái tim của Chân Văn Quân, nàng dùng sức để hít thở, không khí vẫn như trước thưa loãng.

Cách đó không xa chính là tân hôn phủ đệ của nàng và Vệ Đình Húc, những chiếc đèn lồng đỏ từ đại môn rộng mở một đường treo dài tới trong phủ, dưới bầu trời tối đen ánh ra một khung cảnh mừng vui.

Chân Văn Quân từ trong đai lưng rút ra kim thiền đao, kẹp chặt giữa những ngón tay.

Tay áo dài của hôn phục che phủ qua mu bàn tay nàng, khi nàng đi trở vào trong phủ, rất nhiều tân khách vẫn còn ở đây, bọn họ tiến lên nói cái gì đó với Chân Văn Quân, căn bản không hề lọt được vào trong lỗ tai nàng, nàng cũng không biết trên mặt mình đang có biểu tình gì, một chuyện quá mức rõ ràng bỗng hiện lên trong đầu nàng.

Bí quyển mà Minh Đế hao tâm tổn trí tìm kiếm đã bị a mẫu trăm phương nghìn kế đưa trở về Trường Ca quốc, rồi lại "bất ngờ ngẫu nhiên" được mang trở lại.

Bí thuật nữ nữ sinh tử?

Khóe miệng của Chân Văn Quân bỗng chốc co rút, e rằng bên trong hộp gỗ không phải là bí thuật gì đó, mà chính là chứng cứ có thể lật đổ giang sơn Lý thị, là bí quyển mà Vệ Đình Húc trăm phương nghìn kế muốn có được.

Trước đây khi muốn khai thông Vạn Hướng Chi Lộ, rõ ràng đã đến được Lưu Hỏa quốc, nhưng lại rẽ ngoặt trở lại Cốt Luân thảo nguyên, vì cái gì?

Bởi vì Vệ Đình Húc muốn đi tìm chiếc hộp gỗ đó, đi tìm vũ khí trọng yếu giúp nàng mưu triều soán vị.

Lần đầu tiên bước vào đống phế tích của Trường Ca quốc Chân Văn Quân liền có thể cảm giác được chính mình đã về tới cố thổ, nàng đối với mọi thứ ở nơi đó đều rất quen thuộc, trong khoảnh khắc nhìn thấy huyền điểu đồ đằng nàng có một sự mê đắm đối với thân thế của chính mình, nàng bức thiết muốn biết chính mình rốt cuộc là đến từ nơi nào.

Một khi hóa giải được câu đố về thân thế của chính mình, phương pháp để mở chiếc hộp gỗ cũng gần trong gang tấc.

Thế nhưng Vệ Đình Húc làm sao xác định được chỉ cần ta biết được thân thế của chính mình thì sẽ có biện pháp mở chiếc hộp gỗ ra? —— nghĩ đến đây Chân Văn Quân chợt dừng bước chân.

Các tân khách đều bị vẻ mặt đáng sợ của Chân Văn Quân hù dọa, không một ai đuổi theo, bọn họ đều rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa mà đứng ở trong viện, thỉnh thoảng quay đầu hướng ánh mắt tò mò về phía Chân Văn Quân bỗng nhiên dừng bước đứng trên hành lang.

Vì cái gì? Nàng là làm sao xác định được?

Chân Văn Quân rút lấy một tia manh mối hữu dụng từ trong mảnh hồi ức khổng lồ, rất nhanh đã nghĩ ra.

Bởi vì Vệ Đình Húc ban đầu đã tra ra được tung tích của Nguyễn thị A Khung cùng hài tử của nàng, biết các nàng đang ở Tuy Xuyên Tạ gia, sau khi tra xét được chuyện này Vệ Đình Húc mới bắt đầu bày ra đại cục di thiên sau đó.

A Khung người duy nhất còn sống sót của Nguyễn thị chính là người có khả năng lớn nhất biết được tung tích của bí quyển. Tiếp cận trả thù Tạ Phù Thần chỉ là một việc tiện thể, mục tiêu ban đầu của Vệ Đình Húc kỳ thực chính là bí quyển kia. Lập kế hoạch giết chết người kế vị Lý thị, lật đổ toàn bộ triều đình Đại Duật. Bí quyển kia chính là nhân tố chủ chốt.

Vân Mạnh tiên sinh Phương Hoài Viễn, chính là quân cờ đầu tiên trọng yếu nhất của nàng.

Bắt đầu xét từ tuổi tác, Phương Hoài Viễn có lẽ chính là thân tín của Vệ Luân, thời điểm Vệ Đình Húc tuổi còn nhỏ, Vệ Luân hẳn đã trợ giúp nàng hoàn thiện kế hoạch, bắt đầu sử dụng nhân tài, sau đó rút lui. Toàn bộ mọi chuyện về sau đều do nhân vật giống như một cái bóng của Vệ gia là Vệ Tử Trác thực hiện. Vệ Luân còn có một nhiệm vụ trọng yếu hơn, đó là dời đi lực chú ý của Tạ Phù Thần và Lý Cử, để cho Vệ Đình Húc có thể âm thầm xây vững nền móng.

Tạ gia không ai phát hiện ra thân phận của Phương Hoài Viễn, nhưng a mẫu là một người khôn khéo như vậy nhất định cảm giác được người này có mưu đồ gây rối. A mẫu không biết Phương Hoài Viễn đến tột cùng là người của ai, nhưng có thể khẳng định Phương Hoài Viễn rất nguy hiểm. Có lẽ ngay từ đầu lúc hai người ngả bài Phương Hoài Viễn đã từng uy hiếp a mẫu muốn nàng giao ra chiếc hộp gỗ, chẳng qua a mẫu không hề đáp ứng.

Phương Hoài Viễn nhất định là không dám làm bừa, nếu như a mẫu cũng gặp phải bất trắc, chỉ sợ trên đời này sẽ không còn người nào có thể biết được tung tích của bí quyển.

Khi đó lưu dân vào thành, Tạ gia Tứ di bị lưu dân sát hại, Chân Văn Quân không thể bảo vệ được tính mạng của nàng, a mẫu sau khi biết được việc này liền hiểu rõ tai vạ sắp đến, Tạ Tùy Sơn nhất định sẽ nhân cơ hội này giết chết hai mẹ con các nàng, cho nên mới mạo hiểm đáp ứng Phương Hoài Viễn cùng hắn hợp tác.

Không nghe được tiền căn hậu quả cụ thể, Chân Văn Quân đoán rằng, a mẫu nhất định là dùng tung tích của bí quyển làm điều kiện trao đổi, để cho Phương Hoài Viễn trợ giúp các nàng thoát khỏi độc thủ của Tạ Tùy Sơn. Mà bí quyển này có quan hệ trọng đại, nếu như rơi vào trong tay kẻ có ý đồ, Lý thị giang sơn khó giữ.

A mẫu có lẽ cũng không có quá nhiều lo lắng cho sự tồn vong của giang sơn Lý thị, suy cho cùng năm đó Minh Đế đối đãi với Nguyễn gia như thế nào, a mẫu rõ ràng hết thảy. Chẳng qua a mẫu cũng hiểu rất rõ, bất luận Phương Hoài Viễn rốt cuộc là do ai phái tới, một khi giao ra bí quyển, mẹ con các nàng chỉ có một con đường chết.

Cho nên a mẫu mới có thể mang theo nàng trốn vào trong xe chở lễ vật mừng tết, muốn cao chạy xa bay.

Khi đó Vệ Đình Húc nhất định đã ở phía sau màn nhìn thấy quá trình tiến triển của tất cả những chuyện này đi, với tài trí của nàng sẽ không có khả năng đoán không được kế hoạch của a mẫu, để cho Phương Hoài Viễn xúi giục Tạ Thái Hành phái cao thủ chặn đường giữa chừng, bắt lấy a mẫu chân đã tàn phế! Chặt bỏ ba ngón tay của nàng! Trơ mắt để cho A Lai mới mười hai tuổi chứng kiến toàn bộ, dùng một thanh thiết xoa đâm thủng thân thể nàng, ném nàng vào trong lang viện cũ kỹ dơ bẩn kia, uy hiếp nàng bước vào vòng xoáy này. . . . . .

Chuyện mà Bộ Giai cũng có thể tra được, Vệ Đình Húc hẳn là đã sớm biết, nàng đã sớm biết tất cả mọi chuyện.

Tạ Phù Thần dưới tình huống chẳng hay biết gì đã giam cầm a mẫu một đoạn thời gian, e rằng trong đoạn thời gian đó cũng đều là Phương Hoài Viễn phụ trách tra hỏi a mẫu về tung tích của bí quyển, a mẫu vì tính mạng của hai mẹ con các nàng vẫn chưa hề nói, nàng đã xác định rằng chỉ cần nàng không nói, Phương Hoài Viễn sẽ không dám giết nàng, cũng sẽ không giết hài tử của nàng, bằng không thì nàng bị chọc giận cả đời cũng sẽ không mở miệng.

Có lẽ a mẫu đã mơ hồ nhận ra Phương Hoài Viễn cũng không phải là người của Tạ Phù Thần, dù vậy vẫn là người không thể tin, a mẫu sẽ không nói ra.

Mặt khác, Vệ Đình Húc lại lợi dụng Chân Văn Quân giết chết Tạ Phù Thần, sau khi làm cho Tạ Phù Thần chết trong thống khổ, vẫn như trước lợi dụng nàng, chậm rãi dẫn dụ để nàng biết được thân thế của chính mình, từ đó dẫn dắt nàng mở ra chiếc hộp gỗ kia.

Nghĩ đến đây Chân Văn Quân đau lòng tựa như chết đi.

Nàng vốn là có thể lý giải.

Trong đoạn thời gian này phát giác được chút manh mối, Chân Văn Quân không phải là chưa từng thức trắng đêm dài tự nói với chính mình rằng, nhìn lại lúc ban đầu, vào thời điểm mà Vệ Đình Húc đang bày bố mọi chuyện, hai mẹ con của Nguyễn gia này đối với nàng mà nói chỉ là hai quân cờ hết sức bình thường, thậm chí bởi vì có liên quan đến phần quá khứ mà nàng đã gánh chịu, nàng là oán hận hai mẹ con các nàng. Mượn đao giết người, nợ máu trả bằng máu, bỏ qua hết mọi tình cảm mà nói, nàng có thể lý giải Vệ Đình Húc.

Từ ngày đó tới nay, Chân Văn Quân vẫn luôn cho rằng Vệ Đình Húc bất đắc dĩ đã yêu người mà mình muốn tính kế, đối với Vệ Đình Húc mà nói e rằng cũng là một chuyện khó xử. Sau khi hai người xác định quan hệ, Chân Văn Quân cho rằng chính mình đã nhìn thấy rất rõ ràng, cho rằng Vệ Đình Húc đã thật sự yêu mình, hai người các nàng yêu nhau như thế cũng chẳng dễ dàng, nàng mới không muốn truy cứu quá nhiều đay nghiến quá nhiều. Nể mặt ái nhân, Vệ Đình Húc chắc chắn sẽ không tiếp tục hành hạ a mẫu, tất cả mọi chuyện đều có đường cứu vãn.

Thế nhưng nàng suy nghĩ quá đơn giản.

Hóa ra Vệ Đình Húc vẫn đang lợi dụng nàng.

Ngay vài ngày trước, nàng còn đang dẫn dắt Chân Văn Quân đi mở ra chiếc hộp gỗ kia.

Chân Văn Quân không phân biệt được nàng rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả, khi nàng nói muốn thoái ẩn, muốn ngao du sơn thủy chỉ đàm phong nguyệt, Chân Văn Quân không biết chính mình có nên vui vẻ hay không.

Tâm tư của Vệ Đình Húc tựa như mạng tơ nhện, sờ không được nhìn không thấu, sơ sẩy sẽ rơi vào trong lưới của nàng, trở thành thức ăn của nàng.

Chân Văn Quân dưới chân như nhũn ra, dọc theo hành lang đi đến buồng trong.

Nàng biết Vệ Đình Húc đang ở ngay bên trong chờ nàng, hôm nay là ngày đại hỷ các nàng thành hôn.

Văn Quân ngươi ở ngay bên cạnh ta. Ngươi ta ở nơi nào, nơi đó chính là nhà của chúng ta.

Đình Húc, ta muốn cùng ngươi quay về Nhữ Trữ, nhìn ngắm vườn hoa hồng mà ngươi đã trồng cho ta.

Ta sẽ tiếp tục lớn lên, cho đến khi trở thành người xứng đáng để tỷ tỷ tin cậy.

Không nhận sai đâu, ngươi chính là Chân Văn Quân mà ta vẫn luôn tìm kiếm. Trời cao phù hộ chúng ta cuối cùng cũng tương phùng. Văn Quân, từ nay về sau liền đi theo ta sinh sống đi.

Nữ nhân Tạ gia kia nói, ngươi là mật thám của Tạ gia. . . . . . Đi vào Vệ gia là để giết chết nữ lang, ngươi có phải không?

Đáp ứng ta. . . . . . Đừng giết nữ lang.

Đủ loại âm thanh trong quá khứ cùng câu nói kia của Linh Bích giống như ma chú cứ vang vọng bên tai Chân Văn Quân, nàng đi đến lối vào nội viện, do dự không biết nên dùng loại biểu tình ra sao để tiến vào bên trong, bỗng nhiên nghe được tiếng thì thầm của một nam nhân.

Chỉ có một tia thì thầm rất nhỏ, nhưng Chân Văn Quân vẫn nghe ra được.

Thanh âm này khiến cho lông tơ cả người Chân Văn Quân đều dựng ngược cả lên!

Vân Mạnh tiên sinh! Phương Hoài Viễn! Tên cẩu tặc này!

"Sao ngươi lại tới đây?"

Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Vân Mạnh tiên sinh, sắc mặt Vệ Đình Húc chợt biến đổi, đem chiếc quạt tròn "xoạt" một phát đặt ở trên bàn. Đợi không thấy được Chân Văn Quân mà lại gặp Vân Mạnh tiên sinh, liền biết đại sự không ổn.

"Nữ lang." Vân Mạnh tiên sinh cả người đều là máu, y phục đã bị ướt đẫm một mảng lớn, hướng đến Vệ Đình Húc hành lễ, thấp giọng nói ra một câu, lời này làm cho Vệ Đình Húc kinh hoảng chấn động, lập tức đứng lên.

"Ngươi đi theo ta."

Hai người sắp sửa rời đi, chỉ nghe thấy phía sau một trận kình phong như có như không đột nhiên kéo tới, Vân Mạnh tiên sinh nhiều năm hành tẩu ngay trước mũi đao cực kỳ nhạy bén nhanh chóng rút ra trường kiếm ở bên hông, còn chưa thấy rõ người tới là ai đã hướng về phía sau đâm tới một kiếm.

Chân Văn Quân nâng tay bắt lấy cổ tay hắn vặn ngược lại, dưới cơn đau nhức trường kiếm của Vân Mạnh tiên sinh tuột khỏi tay. Chân Văn Quân nắm lấy chuôi kiếm hướng lên, Vân Mạnh tiên sinh còn chưa kịp thấy rõ động tác của Chân Văn Quân, thanh kiếm ở trong tay Chân Văn Quân đã thay đổi phương hướng, đâm về phía ngực hắn.

Vân Mạnh tiên sinh hoảng hốt, muốn lui về sau đã không còn kịp, ngay khi mũi kiếm sắp đâm xuyên vào ngực hắn, Vệ Đình Húc chợt đứng ra che chắn ở trước người hắn.

"Nữ lang!" Vân Mạnh tiên sinh hét lớn một tiếng, tại khoảnh khắc ánh mắt của Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc giao hội, phát hiện trong mắt Vệ Đình Húc có một loại chắc chắn, một loại tự tin rằng Chân Văn Quân sẽ không thương tổn nàng.

Thanh kiếm không hề dừng lại, Chân Văn Quân xông tới cực kỳ hung hãn mãnh liệt, thanh kiếm đâm xuyên qua ngực Vệ Đình Húc, dẫn theo mũi kiếm đồng thời đâm vào trong thân thể Vân Mạnh tiên sinh.

Vân Mạnh bị đâm rách một ít da thịt vẫn còn có thể hành động, ôm lấy vết thương quay đầu bỏ chạy. Chân Văn Quân ấn chặt vào vai Vệ Đình Húc "phụt" một tiếng rút kiếm ra, giận dữ hét lớn "Cẩu tặc chịu chết đi" sau đó liền xông ra ngoài, điên cuồng đuổi theo Vân Mạnh tiên sinh.

Vân Mạnh tiên sinh chạy nhanh như bay hướng đến trong viện, một đường đánh bay mấy gia nô, xé toạc những bức màn rũ đã được dày công bài trí, liều mạng đem những chiếc đèn lồng ném về phía Chân Văn Quân. Chân Văn Quân căn bản nhìn không thấy bất cứ thứ gì khác, chỉ nhìn thấy mỗi Phương Hoài Viễn, chỉ có Phương Hoài Viễn!

Tiếng bước chân điên cuồng của hai người từ xa truyền đến, kinh động các thân bằng hảo hữu tham dự đại hôn đang ở trong viện.

Lý Duyên Ý đã đi rồi, những người còn lại có không ít đại quan danh sĩ, Vân Mạnh tiên sinh dự tính chạy vọt vào bên trong đám đông người, gây ra một trận rối loạn.

Hắn muốn lẩn trốn vào bên trong đám đông người, thừa dịp náo loạn mà đào tẩu!

Nghĩ thật đẹp!

Chân Văn Quân giơ trường kiếm lên, dùng hết toàn bộ khí lực nhắm ngay sau lưng cừu nhân mạnh mẽ phóng tới. Trường kiếm "vù" một tiếng từ giữa ngực Vân Mạnh tiên sinh đâm xuyên qua, lưu loát gọn gàng đóng chặt hắn trên mặt đất!

Mọi người đều kinh hãi, nhốn nháo lẩn tránh ra phía sau.

Chân Văn Quân xông tới túm lấy Vân Mạnh tiên sinh kéo lên lật người hắn lại, sợ hắn lại sử dụng quỷ kế gì đó để đào tẩu.

Khi nàng lật người Vân Mạnh tiên sinh lại, xác nhận khuôn mặt này đích thực thuộc về kẻ thù mà nàng thống hận nhất, vĩnh viễn cũng không thể quên, quá nhiều bi phẫn bị đè nén giống như một ngọn núi lửa bất chợt phun trào.

Một quyền lại một quyền, mỗi một quyền đều trút xuống tất cả sự ủy khuất cùng phẫn nộ của Chân Văn Quân, đánh cho Vân Mạnh tiên sinh chết tươi ngay tại chỗ.

Khi Vân Mạnh tiên sinh với bộ mặt đã hoàn toàn biến dạng tắt thở, Chân Văn Quân hai bàn tay đầy máu mới lắc lư lảo đảo, thở phì phò đứng lên.

Tiếng người ồn ào ở chung quanh một lần nữa tràn vào trong lỗ tai nàng, nàng nghe thấy chung quanh đang nhao nhao nghị luận.

Người kia là ai?

Tân nương giết người?

Người này bị đánh chết tươi? Có thù hận gì, mà lại hạ thủ tàn nhẫn như vậy. . . . . .

Chân Văn Quân trên mặt bị máu bắn tung tóe dính đầy đưa mắt nhìn bọn họ, nhìn từng người chung quanh, giống như muốn dùng ánh mắt nuốt chửng tất cả mọi người ở Vệ gia.

"Người này làm bị thương Vệ Đình Húc, chính là thích khách." Chân Văn Quân nói chậm rãi từng chữ một, "Hôm nay hôn yến đến đây chấm dứt, các vị thỉnh quay về. Có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, vẫn là xin thứ lỗi."

Sau khi nói xong tất cả mọi người bị bộ dáng cùng ngữ khí âm trầm đáng sợ của nàng hù dọa, không hề nhúc nhích.

Chân Văn Quân đem thanh kiếm rút ra, thi thể liền co rúm lại.

"Đi!"

Mọi người đều bị hoảng sợ, cấp tốc rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.