Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 190: Tụ lý huyền cơ (10)



Xe ngựa đã tới trước cửa Bí thư giám phủ, A Trúc vốn là muốn xuất môn nghênh đón Vệ Đình Húc, nhưng lại nghênh đón tới hai người.

"Nữ lang làm sao vậy!" Thấy Vệ Đình Húc hai mắt nhắm nghiền nằm ở trong lòng Chân Văn Quân sắc mặt cực kỳ kém, A Trúc lập tức bước nhanh tới, kèm theo tất cả gia nô trong phủ cũng đồng loạt tiến lên.

"Rơi xuống nước." Chân Văn Quân cũng không muốn giải thích quá nhiều, "Các ngươi tránh ra một chút, tất cả đều dồn đến chỗ này nàng hít thở không thông."

Đám người A Trúc vội vàng tránh ra, nhìn thấy người từ sau đại hôn đã rời phủ bỏ đi cũng không biết nên gọi là lang quân hay nên gọi là phu nhân này đây ôm nữ lang nhà mình ngang nhiên đi vào trong phủ, nàng muốn ngăn cản lại cảm thấy không thích hợp, sau khi A Liêu hướng nàng lắc đầu ra hiệu nàng mới xem như là an tâm mà lùi qua một bên.

Chân Văn Quân chưa từng ở Bí thư giám phủ được mấy ngày, nhưng phần lớn thiết kế cùng bài trí ở nơi này nàng cũng có tham gia, sau khi đại hôn đồ vật trang hoàng cơ hồ không có gì thay đổi, dọc theo hành lang rẽ ngoặt hai lần là tới được chủ viện, dùng chân đẩy mở cửa phòng ngủ đem Vệ Đình Húc đặt lên trên giường.

Vệ Đình Húc nằm xuống ổn định sau đó lại ho khan một trận dữ dội, ôm ngực khó chịu nhíu mày.

Chân Văn Quân giúp nàng cởi bỏ y phục đã khô hết phân nửa, cởi ra ném trên mặt đất, nhìn thấy vết thương ở ngực nàng, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn lành lại.

Vết thương ở chỗ này là do Chân Văn Quân gây nên, nàng hiểu rất rõ, chỉ cần điều trị thỏa đáng sẽ không để lại bệnh căn gì quá lớn, nhưng xem tình hình hiện tại có lẽ vết thương còn chưa kịp lành tốt thì Vệ Đình Húc đã bắt đầu bôn ba khắp nơi rồi. Quan sát bựa lưỡi rồi dò xét mạch tượng, đúng là thanh dương không thăng, thanh khiếu mất dưỡng, có lẽ nàng ăn uống quá ít khoang dạ dày không giãn nở đã được một thời gian dài, vậy mà lại còn có thể kéo lê thân thể đầy bệnh như thế này bôn tẩu khắp nơi tính kế người khác.

Sức khỏe vốn đã kém lại còn như thế không biết yêu quý thân mình. . . . . .

Chân Văn Quân ở trong phòng tìm một vòng không tìm được bất kỳ dược vật gì, đành phải ra ngoài đi đến phòng bếp, nàng còn nhớ phòng bếp có dược liệu xếp đầy cả một mặt tường, đó vẫn là do lúc trước nàng đã đề nghị, nói Vệ Đình Húc thân thể không tốt, bản thân nàng cũng biết chút dược lý, có thể chậm rãi giúp nàng ấy điều dưỡng.

Đi đến phòng bếp bốc thuốc phân phó gia nô đem đi sắc lên, gia nô ôm đống dược liệu có chút luống cuống tay chân, lúc này Tiểu Hoa tiến vào tiếp nhận dược liệu, không nói lời nào thả vào trong cối sứ, thêm nước nhóm lửa.

Chân Văn Quân không nói một câu nào với nàng, mang theo thuốc dùng để đắp ngoài da một lần nữa trở lại trong phòng thì thấy A Liêu đã ở đó.

Buông hòm thuốc xuống quay đầu định đi, A Liêu vội vàng kéo nàng lại.

"Người nàng muốn nhìn thấy khi tỉnh lại chính là ngươi." A Liêu rất hiếm khi nghiêm túc thành khẩn như vậy, Chân Văn Quân do dự trong chốc lát rồi cũng ở lại.

"Ta cũng có vài vấn đề muốn hỏi nàng." Chân Văn Quân một lần nữa ngồi trở lại, vừa mở hòm thuốc vừa nói, không mang theo bất kỳ biểu tình gì.

"Được được, ngươi hỏi ngươi hỏi." A Liêu rất thức thời nhanh chóng biến mất, lúc rời đi còn giúp các nàng khép cửa lại.

Chân Văn Quân đem thuốc quệt lên miếng cao dán, đặt ở trên ngọn đèn hơ nóng, dùng ngón tay thăm dò nhiệt độ sau đó chậm rãi dán vào trước ngực Vệ Đình Húc. Sự ấm áp dễ chịu thẩm thấu vào nơi vết thương đau đớn, nhiệt độ từ bên ngoài chậm rãi chuyển hóa thành cảm giác thanh thấu bên trong cơ thể, tảng đá lớn đè ép lồng ngực nàng nhiều ngày đang hòa tan, hô hấp trở nên thông thuận không ít.

Vệ Đình Húc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Chân Văn Quân tóc vẫn còn ướt.

Chân Văn Quân rất nhanh rút tay trở về, cúi đầu sắp xếp lại hòm thuốc: "Vì để lừa gạt trinh sát của Canh Thái hậu thật sự là mạng cũng không cần nữa. May mà ta phản ứng nhanh, bằng không ba mươi vạn binh mã kia của ngươi ta còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng thì đã tan rã mất rồi. Nga, cũng phải, cho dù không có ta Tiểu Hoa cũng có thể cứu ngươi lên. Quỷ cưu chi độc của nàng đã được hóa giải, đừng nói là thành hào nho nhỏ, cho dù ngươi có rơi vào trong biển nàng cũng có thể cho nổ tung cả vùng biển mà vớt ngươi lên. Vẫn là ta làm điều thừa rồi."

Vệ Đình Húc không nói lời nào, chỉ nhìn Chân Văn Quân đang một mình giải thích thao thao bất tuyệt.

Chân Văn Quân đậy hòm thuốc lại, phát hiện Vệ Đình Húc nhìn nàng không biết đã bao lâu. Ánh mắt hai người giao hội chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn Chân Văn Quân liền dời đi.

"Ta đã đưa phương thuốc cho Tiểu Hoa rồi, còn có thuốc đắp ngoài da ở trong hòm thuốc này, mỗi sáng tối đắp một lần, buổi trưa nếu như có thể rút ra chút thời gian thì lại đắp thêm một lần nữa dĩ nhiên là càng tốt. Có điều Bí thư giám không chỉ phải biên soạn sách sử mà còn phải tính kế Tả gia, chỉ sợ còn có kế hoạch đối phó Bạc gia và Lâm gia vẫn chưa triển khai, chắc là không có thời gian rồi."

Vệ Đình Húc mỉm cười muốn lên tiếng, lời nói chưa ra khỏi miệng, đổi lại là một trận ho khan dữ dội đến choáng váng.

Chân Văn Quân nhíu mày, đem dục bào mới vừa rồi thừa dịp nàng hôn mê đã thay đổi giúp nàng quấn chặt thêm một chút, đem tấm chăn đã xốc lên một góc để dễ dàng đắp thuốc phủ kín người nàng.

"Hôm nay để mặc cho ta chết đuối không phải là đúng ý ngươi sao?" Vệ Đình Húc nói, "Từ nay về sau ngươi ta chính là hai người xa lạ, vì sao còn muốn cứu ta."

"Ta cứu không phải là ngươi, mà là ba mươi vạn binh mã kia, cùng tương lai của muôn dân thiên hạ."

Vệ Đình Húc lộ ra biểu tình cực hiếm thấy xuất hiện ở trên mặt nàng —— nghi hoặc.

"Bỏ qua thành kiến đối với Lý gia cùng Vệ gia, theo ta nhận thấy, ta cũng hiểu được điều mà hiện giờ Đại Duật hỗn loạn thực sự cần chính là cái gì. Tựa như kế sách mà ngươi trong khoảng thời gian này thực thi đối với ta, cũng là sự tính toán của ngươi đối với giang sơn này." Chân Văn Quân không nhanh không chậm mà lý giải Vệ Đình Húc, "Ngươi cũng không hề muốn vá trời, ngươi muốn chính là một thế giới hoàn toàn mới, chỉ có ở bên trong thế giới hoàn toàn mới ngươi mới có thể đại triển quyền cước, trùng kiến toàn bộ mọi thứ."

Vệ Đình Húc lồng ngực có hơi phập phồng, tâm phế thông thuận, cảm giác muốn ho khan đã không còn rõ rệt nữa, rõ rệt chính là hai tròng mắt sáng ngời của Chân Văn Quân.

"Ngươi sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp ta một tay." Vệ Đình Húc hỏi nàng, "Đúng không?"

"Nếu như ngươi và ta vốn là bình thủy tương phùng, thì sẽ như thế. Đáng tiếc. . . . . ." Khóe mắt Chân Văn Quân có vài tia sáng lấp lánh, nàng không tiếp tục nhìn người đã khiến nàng khổ sở này nữa, chuyển hướng đến bức màn che.

"Ngươi đang giận ta lợi dụng ngươi."

"Không." Chân Văn Quân rất thẳng thắn phủ định, "Ta đã nói rồi, sau khi đâm ra một kiếm kia tất cả mọi chuyện quá khứ đối với ta mà nói đều xóa bỏ. Nhưng ta cũng không có cách nào lại tin tưởng ngươi được nữa. Mỗi một câu nói mỗi một biểu tình của ngươi hiện tại trong cảm nhận của ta đều là có mục đích riêng. Khi nào chân tình khi nào giả dối, ta phân không rõ. Ngươi thì sao?" Chân Văn Quân hỏi nàng,

"Chính ngươi có thể phân rõ sao?"

A Liêu ngồi ở lương đình bên ngoài phòng quá mức nhàm chán, cầm hai cọng cỏ giữa những ngón tay xoắn xoắn cuộn cuộn tạo thành một con châu chấu. Lúc Chân Văn Quân đi ra A Liêu điểm nhẹ vào phần mông của con châu chấu, châu chấu được đan bện bằng cỏ tựa như có sinh mệnh, nhảy mạnh một phát vào bên trong bụi cỏ.

"Đình Húc sao rồi? Có ổn không?" A Liêu hỏi, "Tỉnh rồi?"

Chân Văn Quân cúi đầu gật gật, đi hướng đến rừng trúc cách đó không xa, đẩy gạt hàng trúc ra hai bên đi trở về Trác Quân phủ.

Thấy Chân Văn Quân không hào hứng, mơ hồ còn có chút bực dọc, A Liêu nhanh chóng đi theo, cũng xuyên qua rừng trúc, phủi phủi lá trúc dính trên búi tóc vừa đi theo phía sau nàng vừa nói: "Đình Húc hôm nay quả thật là té xỉu bất ngờ rơi xuống nước, cũng không phải đang tính kế ngươi."

Trong cảm nhận của A Liêu, tất cả mỹ nhân trên đời này đều không có lý do gì để tức giận đối với bọn họ, chuyện dù có lớn đến đâu mỹ nhân chỉ cần cười một cái thì tức giận gì cũng tan biến hết, làm sao nỡ lòng nói lời lạnh nhạt với nàng?

A Liêu đang muốn khuyên giải thêm nữa, Chân Văn Quân bỗng nhiên xoay người, lớn tiếng nói: "Vệ Đình Húc gian trá xảo quyệt cũng không phải một ngày hai ngày! Lúc trước nàng tính kế ta cùng a mẫu ta, hiện giờ lại dựa vào thân thể yếu đuối mà làm lớn chuyện, muốn dụ ta quay về sao? Quả thực nằm mơ!"

A Liêu bị nàng phun cho một tràng cũng ngây ngẩn cả người, bỗng thấy nàng không ngừng nháy mắt, ý thức được có người đang nghe lén các nàng nói chuyện, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, lắp ba lắp bắp mà tiếp lời diễn trò: "Ngươi, ngươi nói lời này là không đúng rồi. Đình Húc làm sao lại là giả vờ? Nàng thật sự là thân thể hư nhược! Không thì như thế nào đang êm đẹp lại từ trên cầu ngã xuống? Đây là lấy tính mạng của chính mình ra đùa giỡn a!"

Chân Văn Quân len lén giơ lên một ngón tay cái, nâng cao giọng nói: "Ngươi không cần nói thêm gì cả, ta sẽ không tin tưởng nàng nữa. Khụ khụ khụ. . . . . ." Chân Văn Quân vừa ho khan vừa đi vào trong phòng thay y phục, A Liêu sửng sốt.

Nàng sao cũng ho khan rồi?

Lúc này ho khan là thật hay giả?

Thân ở bên trong cục diện rối rắm này, A Liêu cảm thấy chính mình qua thêm một đoạn thời gian nữa sẽ phân liệt mất thôi.

Tại buổi tảo triều mười ngày sau đó, Thượng thư lệnh Tả Uân đứng thẳng tắp mà ngủ say sưa, tiếng ngáy rung trời, Lý Duyên Ý cùng tất cả các đại thần tại Thái Cực điện đều kinh ngạc không thôi. Có người tiến lên muốn đánh thức hắn, ai ngờ mới vừa chạm vào hắn đã ngã gục, "Ầm" một tiếng thật lớn nện xuống mặt đất.

Mọi người tiến tới vây xung quanh, ngay cả Lý Duyên Ý cũng từ trên long ỷ đi xuống, nhìn thấy Tả Uân nằm trên mặt đất giống như đã chết.

Sau một lát, tiếng ngáy lại nổi lên, quần thần đều hết sức ngơ ngác, Lý Duyên Ý cũng là lần đầu tiên nhìn thấy —— sao lại có người ngủ sâu đến như thế?

Lại qua mấy ngày, Tả Uân ở trong nhà ngủ đến tối tăm mặt mày, mỗi ngày rời giường đều có chút khó khăn ngủ như thế nào cũng cảm thấy không đủ. Hắn thừa dịp thanh tỉnh vội vã viết một phong thư trí sĩ dâng lên Lý Duyên Ý, nói chính mình bị mắc tật bệnh quái lạ, mỗi ngày làm thế nào đều ngủ đến bất tỉnh, chỉ sợ mạng sống không thể kéo dài, không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vị quan trọng tại triều đình, muốn mang theo cả nhà trở về cố hương vượt qua quãng đời còn lại, hi vọng Hoàng thượng có thể ân chuẩn.

Lý Duyên Ý đương nhiên không muốn phê chuẩn, vô cùng không muốn phê chuẩn, nhưng Tả Uân đích thật là bị bệnh. Lý Duyên Ý đã đích thân mang theo Ngự y đi đến nhà hắn xem qua vài lần, trong lúc Ngự y đang chẩn bệnh cho hắn, suốt cả quá trình hắn đều không thể tỉnh ngủ, ngủ đến nước miếng giàn giụa. Ngự y nói căn bệnh lạ này của Tả Uân trước giờ chưa từng nghe nói qua, không chắc chắn có thể chữa khỏi, trước tiên chỉ có thể kê vài phương thuốc thử xem sao.

Uống thuốc hơn cả tháng, bụng cũng bị căng trướng, Tả Uân vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Hắn không phải giả vờ, cũng không có lý do giả vờ.

Tả Uân mới nhậm chức Thượng thư lệnh chưa được bao lâu, Tả gia Lâm gia và Bạc gia cùng Canh gia lại một lần nữa được đề bạt đã sắp sửa hình thành mạng lưới lực lượng tứ đại gia tộc hung hăng chèn ép Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia, nhưng trên mạng lưới mấu chốt này bỗng nhiên lại bị nung chảy thành một cái lỗ, gió lạnh từ đó vù vù thoát qua, thổi trúng trái tim của Lý Duyên Ý đến phát lạnh.

Lâm gia từ sau khi Lâm Quyền qua đời, gia đinh thưa thớt, người tài có thể sử dụng càng ngày càng ít, đương nhiệm Đại lý tự khanh Lâm Kỳ năng lực và địa vị rất không tương xứng nhau, nhưng Lý Duyên Ý đã tự mình quan sát, ít nhất là hắn không phạm qua lỗi gì quá lớn. Ngược lại còn có một người tên Lâm Duyệt có tố chất vượt trội, nhưng nghe nói người này năm xưa có chút dính líu với Chân Văn Quân, chỉ sợ sau khi dùng người tới thời khắc mấu chốt lại phản bội, vậy thì chính là nâng một tảng đá tự đập vào chân mình rồi. Lý Duyên Ý suy nghĩ một chút, gạch bỏ cái tên Lâm Duyệt từ trong danh sách những người được đề cử.

Lại liên tiếp gạch bỏ bảy tám người, Lâm gia đã không còn ai có thể dùng được.

Tả gia cùng Canh gia trái lại có vài thanh niên tài tuấn, chẳng qua đều là võ tướng, thật sự không thích hợp nhậm chức Thượng thư lệnh.

Còn lại chính là Bạc gia.

Bạc Lan có mấy vị huynh đệ, lớn nhất là Bạc Nguyên năm nay bốn mươi hai tuổi, bác học nho nhã, mưu trí siêu phàm, vô cùng thích hợp với vị trí Thượng thư lệnh này. Nếu như đặt vào một tháng trước Lý Duyên Ý nhất định sẽ để cho hắn thay thế Tả Uân.

Nhưng mà hiện tại không được.

Lý Duyên Ý buông bút chu sa xuống, xoa xoa hai mắt đau nhức.

Núi băng ở góc phòng dùng để hạ nhiệt đã tan thành một bãi nước, binh lính Truy Nguyệt quân đang dọn dẹp đồng thời thay núi băng mới.

Nếu như dùng người cũng giống như thay đổi công cụ làm mát đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Lúc mới bắt đầu sử dụng Bạc gia Lý Duyên Ý cũng đã từng lo lắng, dù sao Bạc Lan cùng Trưởng Tôn Ngộ đã từng tới lui rất thân cận. Mà lúc ấy trong tay Lý Duyên Ý không có người khả dụng, Vạn Hướng Chi Lộ là đại công trình mà toàn dân đều đang dõi mắt chú ý, nhất định phải có một người có thể lực có kinh nghiệm đến chủ đạo, quan trọng hơn là phải đủ thông minh, không thể bị Vệ Đình Húc nắm mũi dắt đi.

Phụ thân của Bạc Lan là Đại hồng lư, lúc ấy phụ thân hắn tuổi tác đã cao không thể tiếp nhận Vạn Hướng Chi Lộ, mà Bạc Lan vẫn luôn ở Đại hồng lư ty hỗ trợ, năm này tháng nọ mưa dầm thấm đất, có người tài học lại trí tuệ, Lý Duyên Ý đối với hắn rất hài lòng —— ngoại trừ một điểm là cùng Trưởng Tôn Ngộ giao hảo.

Lý Duyên Ý đã từng thử điều tra hắn, Bạc Lan người này tham tài háo sắc, giao tình cùng Trưởng Tôn Ngộ chỉ giới hạn trong chuyện cùng nhau tầm hoa vấn liễu, cũng không tính là chí hữu thâm tình thân thiết gì.

Con người một khi đã có dục vọng thì rất dễ nắm giữ, Bạc Lan thích nam nhân Lý Duyên Ý liền đưa đến cho hắn hết xe này đến xe khác, mặc hắn chọn lựa; hắn thích các loại bảo thạch quý hiếm, Lý Duyên Ý cũng thưởng cho hắn hết rương này đến rương khác, làm cho Đại hồng lư phủ của hắn mỗi ngày đều hầu phục ngọc thực rượu thịt no đủ.

Phụ thân của Bạc Lan quản hắn không được, Hoàng thượng sủng ái hắn vô hạn, hiện giờ Vạn Hướng Chi Lộ lại toàn quyền nắm ở trong tay, đang thời kỳ tráng niên, Bạc Lan sải bước lên đỉnh nhân sinh hoang phí tinh lực vô độ. Dần dần, các nam sủng trong nhà đã không thể thỏa mãn được hắn.

Hắn vẫn là thích đi đến Yên Liễu hạng tìm hoan mua vui, vẫn là thích đến chỗ đó tiêu xài phung phí, làm cho đám tiểu quan ngoài miệng thì nói chỉ đồng ý bán nghệ không bán thân kia cuối cùng đều cảm kích sâu sắc mà đi theo hắn.

Hắn thích đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu loại chuyện này Lý Duyên Ý tất nhiên là không có hứng thú. Chỉ cần hắn có thể kiềm hãm được Vệ Đình Húc, xây dựng Vạn Hướng Chi Lộ thật tốt, những chuyện khác đều chẳng quan trọng, chỉ cần không bị phát giác không gây chuyện là được. Nhưng mấy ngày trước Bạc Lan chuẩn bị thọ tiệc cho phụ thân hắn, nghe nói Trưởng Tôn Ngộ cũng đến chúc thọ, ngày hôm đó nhiều người như vậy có mặt tất cả đều nhìn thấy, việc này hiển nhiên truyền đến tai Lý Duyên Ý.

Lý Duyên Ý đánh hơi được một ít mùi lạ, lại là cái cảm giác rối rắm quanh quẩn nói không rõ khiến cho người ta phiền lòng, Lý Duyên Ý liền bảo Quảng Thiếu Lăng đi theo Bạc Lan, bất luận hắn đi đến nơi nào làm những chuyện gì đều phải hồi báo.

Bạc Lan mỗi tháng được nghỉ một ngày, một ngày đó chắc chắn sẽ đi đến Yên Liễu hạng.

Quảng Thiếu Lăng thay vào một thân nam trang, giống hệt như một vị thế gia công tử, theo hắn cùng đi, đi vào bên trong Nam Phong quán lớn nhất trong cả Nhữ Trữ, tìm được Bạc Lan.

Bạc Lan y phục rườm rà, đội mũ sa màu đen lại che mặt, chính là không muốn để cho người ta nhận ra mình là đương triều Đại hồng lư. Đại hồng lư dạo chơi Nam Phong quán, việc này nếu để lộ ra ngoài cho dù là vào hiện tại khi mà người đồng tính đã có thể thành hôn, vẫn như trước sẽ bị dồn dập kết tội.

Đa số những người tới Nam Phong quán đều có chút ngụy trang, hắn cũng không tính là đặc biệt.

Trên đài một đám tiểu quan tươi tắn mỹ mạo lần lượt biểu diễn, các công tử ở dưới đài và trên lầu hai đã bắt đầu giơ quạt ra giá. Quạt dùng để ra giá được chia làm hai loại vàng bạc, mỗi lần giơ quạt bạc lên tức là thêm một trăm lượng, quạt vàng tức là một ngàn lượng. Hơn mười tiểu quan lúc mới bắt đầu Bạc Lan cũng chưa từng nhấc mí mắt lên nhìn, hôm nay hắn đến đây chỉ vì "Tiểu Sử".

Cuối cùng, Tiểu Sử người khiến cho tất cả các công tử thèm nhỏ dãi đã lên đài, quả thực mạo mỹ khuynh quốc. Bạc Lan sau khi giơ quạt vàng lên vài lần cũng chỉ còn một người đang tiếp tục cạnh tranh với hắn. Lại giơ lên vài lần nữa, đối phương bỗng nhiên nâng giá năm ngàn lượng, tất cả mọi người đều ồ lên, Bạc Lan lại không hề hé răng. Hắn biết lúc này không thể tiếp tục chơi trội, nếu không rất có thể sẽ bị nhận ra.

Tiểu Sử bị người nọ dùng một vạn hai ngàn lượng mua đêm đầu tiên, xác lập giá cao nhất ở Nam Phong quán.

Người nọ cũng không chiếm hữu Tiểu Sử cho riêng mình, mà là muốn tặng cho người khác.

"Bạc Đại hồng lư." Trưởng Tôn Ngộ từ dưới đài đứng lên, chỉ về phía Bạc Lan ngồi ở góc trong cùng trên lầu hai, "Chút tâm ý của bằng hữu cũ, mong rằng Đại hồng lư đừng ghét bỏ mới được."

Trưởng Tôn Ngộ vừa nói ra lời này bên trong quán tiếng xì xầm khe khẽ đột nhiên cất lên. Bạc Lan sắc mặt biến đổi lớn, nhanh chóng che mặt rời khỏi đó.

Quảng Thiếu Lăng nhìn thấy tất cả cũng theo đó rời đi, đem toàn bộ mọi chuyện hồi báo cho Lý Duyên Ý.

"Một vạn hai ngàn lượng đánh gãy một chân của Lý Duyên Ý, không lỗ vốn."

Ban đêm, Trưởng Tôn Ngộ đến mật hội cùng Vệ Đình Húc, biết được kế sách lần này tiến hành rất thuận lợi, Vệ Đình Húc gảy nhẹ quyển tấu chương đã cuộn lại trên bàn: "Ngày mai lâm triều, khiến cho giang sơn Lý thị này đổi dời."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.