Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 221: Thất lộc cộng trục (17)



Diêu gia rút đi quân chủ lực, vẫn để lại một bộ phận binh mã mai phục tại Yên Hàng, muốn thu gặt một đợt.

Vệ Cảnh An Trưởng Tôn Ngộ cùng Chân Văn Quân tiền hậu giáp kích, đánh cho Diêu gia bộ binh không còn một manh giáp, cuối cùng cũng trút ra được một ngụm ác khí trong lòng.

"Đáng tiếc không bắt được Tào Tử Mậu lão tặc kia!" Vệ Cảnh An vừa đề cập đến người này liền nghiến răng nghiến lợi, "Một ngày nào đó nếu để cho gia bắt được người này, nhất định rút gân lột da, để an ủi trung hồn của Vệ thị ta!"

Người của Vệ gia lúc trước chết ở Yên Hàng có thể lấp đầy cả sơn cốc, thù này không đội trời chung.

Chân Văn Quân ba người sau khi đoạt được Yên Hàng lập tức cho đóng quân ở trong thành, phái trinh sát đi điều tra tình hình hiện tại ở Nhữ Trữ, tùy thời chuẩn bị tiến công Nhữ Trữ.

Trinh sát hồi báo bên trong Nhữ Trữ thành canh phòng nghiêm ngặt, vùng ngoại thành chung quanh đều có thiết đặt bẫy rập phục binh, mỗi một con đường đi thông tới Nhữ Trữ thành đều trải đầy phòng tuyến mà người Trùng Tấn đã trăm phương ngàn kế thiết lập, mà phòng thủ ở trong thành chính là đương thời Trùng Tấn đệ nhất đại tướng Phùng Nhĩ Xác.

Phùng Nhĩ Xác là tướng lĩnh được bồi dưỡng ra sau khi Trùng Tấn đại bại Mạnh Lương, là bậc kỳ tài trăm năm hiếm gặp của Trùng Tấn, nghe nói lúc trước giả vờ chiến bại rồi lại một lần hành động công phá được Nhữ Trữ chính là do hắn lập kế hoạch cùng chủ đạo toàn bộ quá trình. Người này thông hiểu văn tự Đại Duật, từ nhỏ đã đọc binh pháp kinh học Đại Duật, trình độ thông thạo văn hóa Đại Duật e rằng còn vượt trên rất nhiều tướng lĩnh Đại Duật. Phùng Nhĩ Xác cũng có một vị quân sư là người Đại Duật, hai người hỗ trợ lẫn nhau phi thường ăn ý. Người này tác phong nghiêm cẩn không mê rượu không háo sắc, là người không có bất cứ nhược điểm gì.

Chiến đấu cùng một người như thế là khó khăn nhất, hắn giống như là tường đồng vách sắt không có bất kỳ khe hở nào, tìm không thấy cửa vào để có thể cạy mở hắn.

Đối phó với người như thế tuyệt đối không thể dùng cứng đối cứng.

Leo lên núi xa xa nhìn về phía Nhữ Trữ, trên tường thành rậm rạp chi chít binh lính cùng vũ khí thủ thành đủ loại kiểu dáng, Chân Văn Quân hoàn toàn không có ý định tiến công.

"Nếu hắn muốn thủ thành, cứ để hắn thủ cho thỏa thích."

Chân Văn Quân không bố trí kế hoạch công thành nữa, suốt một đoạn thời gian rất dài không có bất kỳ quân đội nào từ bên trong Yên Hàng đi ra.

Thời gian lâu dài Phùng Nhĩ Xác rất hiếu kỳ, bọn người Đại Duật này chiếm lĩnh Yên Hàng vì cái gì lại không xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ là muốn tập kích bất ngờ? Phùng Nhĩ Xác cũng biết điều phái khinh kỵ binh trinh sát đi Yên Hàng điều tra tình hình quân địch, nhưng tin tức thu được lại vượt ngoài dự kiến của các tướng sĩ Trùng Tấn rất nhiều.

Trinh sát nói người Đại Duật ở Yên Hàng tìm hoan mua vui, mỗi ngày đều ca múa tưng bừng, nghiễm nhiên là đang hưởng lạc, đâu còn có nửa phần tự giác muốn tác chiến?

Có người đề xuất với Phùng Nhĩ Xác, không bằng nhân cơ hội này tiến đánh Yên Hàng, giết sạch đám hầu tử Trung Nguyên đó, trảm trừ hậu hoạn.

Phùng Nhĩ Xác sau khi nghe xong cười ha ha: "Lúc trước lẽ ra nên cho các ngươi học Duật tự nhiều hơn đọc binh pháp của Duật nhân nhiều hơn, cũng không đến nỗi buồn cười như vậy. Đám người Đại Duật này đã đánh tới Yên Hàng rồi, làm sao có thể đến đây lại từ bỏ? Bọn họ muốn chính là đoạt lại Nhữ Trữ, để cho ấu đế của bọn họ quay về kinh sư! Tất cả mọi việc bọn họ đang làm hiện giờ đều là vì để mê hoặc chúng ta thôi."

Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, cũng không giống như người Đại Duật tung hô tán thưởng Tướng quân thần cơ diệu toán, chỉ hỏi hắn: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ!"

"Chờ đợi." Phùng Nhĩ Xác sau khi ném ra hai chữ này thì cái gì cũng không quản nữa, tự rót rượu uống một mình.

Hắn đoán rằng người Đại Duật đang cố làm ra vẻ để dẫn xà xuất động, vậy thì hắn sẽ khư khư không xuất. Dù sao thì hắn đang thủ Nhữ Trữ, nơi này từng là thành trì của Đại Duật thủ phủ đặc biệt có lợi cho phòng thủ, chỉ cần không tùy tiện xuất kích, ai cũng không làm gì được hắn. Thậm chí chủ động thu hồi một phần khu vực ngoại thành để bố trí canh phòng, muốn thả cho Duật quân tiến vào, một lưới bắt hết.

Duật quân không hề tiến vào cái bẫy mà hắn đã bố trí sẵn, mà lại lặng lẽ chạy tới phía bắc, thừa dịp hắn đang thủ vững bên trong thành chặt đứt đội ngũ vận chuyển lương thực của Trùng Tấn, thu được một khoản lợi lớn.

Phùng Nhĩ Xác nghe tin lương đội bị đánh cướp mới biết chính mình đã mắc bẫy, Duật nhân dời đi lực chú ý của hắn, rõ ràng là đánh chủ ý lên việc cướp đoạt lương thực.

Một số lượng lớn lương thực đã bị cắt đứt, vốn dĩ mỗi ngày phải ăn sáu bữa mỗi bữa đều phải có rượu thịt, bọn lính Trùng Tấn sức ăn rất lớn đều có chút hoảng, dồn dập đề nghị Phùng Nhĩ Xác xuất binh đánh Yên Hàng, đem lương thực cướp trở về. Phùng Nhĩ Xác vẫn như trước không hoảng không loạn, cho người kiểm kê toàn bộ kho lương bên trong Nhữ Trữ thành, có thể cung cấp cho binh lính toàn thành ăn trong hai tháng. Sau đó tiếp tục kiểm kê đất canh tác, dự tính tự lực cánh sinh.

Trời đông giá rét sắp sửa qua đi, tiếp theo là vụ xuân canh, Phùng Nhĩ Xác hạ lệnh cho tất cả binh lính bắt đầu học cách trồng trọt, cần phải nhân dịp mùa xuân gieo hạt, tới mùa thu hoạch vụ thu bọn họ liền có thể tự cấp tự túc.

Người Trùng Tấn luôn luôn lấy săn bắn và hái quả làm công việc chính, cái cuốc cũng chưa từng sờ qua, đột nhiên bắt bọn họ cày ruộng thật sự có chút khó xử.

Phùng Nhĩ Xác mặc kệ cái gì khó xử hay không khó xử, hạ xuống quân lệnh, người nào cày ruộng có thể được thưởng một cân hoàng kim, người nào không cày thì trảm.

Phùng Nhĩ Xác vẫn luôn nhớ kỹ lời nhắn nhủ của Thủ lĩnh đối với hắn trước lúc xuất chinh.

Vì để cho hậu đại tử tôn có thể thoát ly vùng đất giá lạnh này, lần này dốc toàn lực xuất động nhất định phải thành công.

Phùng Nhĩ Xác gánh vác trên lưng không chỉ là niềm hi vọng hiện tại của tất cả người Trùng Tấn, mà còn là niềm hi vọng tương lai của người Trùng Tấn, tuyệt đối không thể phạm sai lầm. Người Trùng Tấn nếu muốn cắm rễ ở phương nam thì phải học cách trồng trọt, hiện tại chính là cơ hội để cất bước đầu tiên.

Về phần trước khi bước vào thu hoạch vụ thu thì trong khoảng thời gian này lương thực sẽ lấy từ đâu, Phùng Nhĩ Xác cũng không thể tùy ý cho người Đại Duật tiếp tục đánh cướp lương đội của bọn họ. Bất luận là con đường vận chuyển lương thực hay là bãi săn vùng sơn dã, tất cả hắn đều không có khả năng chắp tay dâng tới.

Chân Văn Quân đã nghĩ tới tấn công Nhữ Trữ là một việc rất hao tổn công phu, có khả năng thắng cũng có khả năng bại, nhưng không nghĩ tới chính là trận chiến công thành này trong lúc dây dưa lôi kéo ngươi tới ta đi vậy mà lại giằng co suốt chín tháng, từ cuối mùa đông Thuận Đức năm đầu tiên liên tục đánh cho tới đầu đông năm sau, vẫn như trước không thể hoàn toàn đánh hạ được Nhữ Trữ.

Đây chẳng qua chỉ là màn mở đầu cho cuộc đọ sức lâu dài giữa Đại Duật và Trùng Tấn mà thôi.

Chiếu Vũ năm thứ năm là năm cuối cùng của niên hiệu Chiếu Vũ, cùng với một thế hệ nữ đế long ngự thượng tân* đã đặt xuống một dấu chấm tròn kết thúc.

(*) Long ngự thượng tân (龙驭上宾): cưỡi rồng về trời, ý nói Hoàng đế băng hà

Tiên đế Lý Duyên Ý từ trong tay Hoài Đế tiếp nhận một Đại Duật vốn đã đổ nát, tại vị năm năm loạn trong giặc ngoài vận nước gian nguy, sau khi hồ tặc đột phá kinh sư Hoàng đế tử trận Cấm uyển, thụy hiệu là "Mẫn".

Tân đế còn chưa trở lại kinh thành, chiến sự vẫn như trước thảm liệt, nhưng một triều đình di động lâm thời đã được nhanh chóng thành lập ở chung quanh Lý Phong. Hoàng đế tuổi nhỏ lên ngôi, thiên hạ quần hùng như hổ rình mồi luôn quan sát động tĩnh nghe ngóng tình hình, chọn người làm phụ quốc đại thần là việc cấp bách trước mắt.

Ngự sử Trung thừa kiêm Tư không Trưởng Tôn Diệu đã trải qua các triều đại Minh Đế, Hoài Đế, Mẫn Đế, hôm nay tiếp tục phụ tá tân đế, chính là người tốt nhất được chọn lựa làm Quốc phụ. Có điều Trưởng Tôn Diệu đã gần bảy mươi tuổi, thân thể mang bệnh tinh lực không tốt, cần có thêm nhiều người giúp đỡ chung tay phụ tá tân đế, đánh đuổi hồ tặc phục hưng Duật thất.

Chiếu Vũ sau đó thay đổi niên hiệu thành Thuận Đức, từ ngày mùng một tháng giêng Thuận Đức năm đầu tiên, Lý Phong bãi bỏ Thượng thư đài cải biến Tham sự viện. Tham sự viện được đặc biệt thành lập để phụ tá hắn, tất cả các tấu chương trình lên cho Hoàng thượng cùng với tất cả các chiếu thư, quyết sách của Hoàng thượng đều phải qua tay Tham sự viện. Trưởng Tôn Diệu nhậm chức Viện thủ, phụ quan tạm thời định ra bốn người, thứ nhất là tiền Đình úy, đương nhiệm Hoài Dương Hoa huyện Thái thú Quan Huấn, phong làm Định Quốc Tướng quân, Đô đốc Hoài Dương Chư quân sự, quan cư tứ phẩm; thứ hai chính là Thị trung đã được triệu hồi theo chính sách đoạt tình*, Trấn Viễn Tướng quân, nhị tử của tiền nhiệm Đại Tư mã Vệ Luân Vệ Cảnh An, quan cư tam phẩm; thứ ba là trưởng tử của Trưởng Tôn Diệu Trưởng Tôn Ngộ, được kể lại rằng chính là hắn đã tìm được đương kim Hoàng thượng lại cứu giúp Thái hậu, lập nên kỳ công phi thường, đặc biệt phong Hạ Lan Hầu, Hộ Quốc Tướng quân, quan cư tứ phẩm.

(*) Đoạt tình (夺情): là một chính sách mà theo đó các quan lại vì việc nước không được từ chức để chịu tang báo hiếu

Còn lại một người tạm thời không có tuyên bố, nhìn như đang gợi sự tò mò của người khác, kỳ thực người sáng suốt vừa nhìn liền biết Tham sự viện này rõ ràng chính là một vở kịch hay do bè đảng Trưởng Tôn cùng Vệ thị liên thủ trình diễn, người thứ tư được chọn ngoại trừ đệ nhất nữ quan Vệ Đình Húc thì còn có thể là ai? Viện thự phụ viên tất cả đều là thế lực của hai nhà bọn họ, một khi đã thật sự thành lập thì còn chỗ nào cho người khác?

Chiếu thư của Lý Phong được phát đi khắp thiên hạ, các mạch chư hầu chắc chắn đều thu được tin tức, một bộ phận chư hầu dự tính quy thuận Trưởng Tôn thị cùng Vệ thị đều bày tỏ thái độ, cực lực ủng hộ viện thự hoàn toàn mới của triều đình, các thế lực khác thì ngấm ngầm không lên tiếng.

Sau khi trải qua cuộc tẩy bài tranh trữ đoạt vị bất chợt bùng nổ vào năm Chiếu Vũ thứ năm, các thế lực ở Đại Duật hiện giờ càng ngày càng công khai rõ ràng.

Hồ tộc Trùng Tấn chiếm cứ kinh thành cùng phương bắc mở rộng ranh giới lãnh thổ, chính là đối tượng mà quần hùng Trung Nguyên đều đang muốn thảo phạt. Chẳng qua Vệ thị Trưởng Tôn thị cùng với Chân Văn Quân cầm trong tay hổ phù đang tận lực tấn công Nhữ Trữ muốn đoạt lại kinh sư, các thế lực khác đều đang ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi, tạm thời nhìn xem bọn họ lưỡng bại câu thương. Thậm chí thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị mà ở phía sau đánh lén, Chân Văn Quân đã bị đánh lén sáu lần, mỗi lần đều chịu không ít tổn thất.

Người Trùng Tấn khó đánh, đồng bào lại càng khó đối phó.

Chân Văn Quân cùng Vệ Cảnh An Trưởng Tôn Ngộ đã sớm có phòng bị, cố ý để lại một nhánh quân đội bí mật ẩn nấp ở hậu phương. Nhánh quân đội này được gọi là "Ma quỷ quân" mà Chân Văn Quân các nàng đã tự mình tuyển chọn ra, thành phần đều là tinh binh lương tướng, chính là một đội thiết kỵ cực kỳ sắc bén. Bọn họ chiến lực trác tuyệt di chuyển tốc độ cực nhanh, một khi có người từ hai cánh hoặc phía sau đánh lén, nhánh quân đội này sẽ từ trên trời giáng xuống, đại sát tứ phương.

Nhữ Trữ là khu vực trung tâm của đại chiến, trừ nơi này ra chiến sự ở phương nam cũng đang từng bước leo thang.

Cuộc tranh đoạt Vạn Hướng Chi Lộ giữa Nam Nhai Diêu thị và Hoài Dương Quan Huấn vẫn chưa từng ngừng nghỉ, song phương đều có tổn thất. Nhưng con đường chính từ Hoài Dương Hoa huyện đi thông đến Vạn Hướng Chi Lộ đã được tu sửa, dùng dầu hỏa đạn làm cho thông lộ của Diêu gia nổ tan tành. Nghe nói người cho nổ phá đường của Diêu gia là dưỡng nữ của Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc, là một người hồ.

Việc này truyền ra ngoài không một ai tin tưởng, phần lớn đều cho rằng hai nữ nhân này lại đang phô trương thanh thế. Đôi thê thê này một người là người hiến kế đứng sau bức màn của Vệ gia một người cầm trong tay hổ phù lai lịch bất minh, nắm giữ ấu đế lai lịch lại càng bất minh hơn, như vậy còn chưa đủ, còn muốn tạo ra một thiếu niên anh hào, là một thiên tài chỉ mới tuổi cập kê đã có thể cho nổ tung tài lộ của người khác tước binh giáp của người khác? Sợ là khoác lác thổi phồng lên đến tận trời rồi, để xem các nàng sẽ phải làm thế nào hạ xuống.

Người nghi ngờ rất nhiều, nhưng cũng có người tin.

Những người tin tức nhanh nhạy biết được nữ nhi của Chân Vệ hai người này là dưỡng nữ được mang về từ Vạn Hướng Chi Lộ, cũng có người nói nữ nhi này thân thế bất phàm, chính là hậu duệ cuối cùng của Trường Ca quốc ở Cốt Luân thảo nguyên.

"Trường Ca quốc là cái gì?"

Nếu như có người hỏi ra vấn đề này, trên cơ bản là không đáng để hàn huyên; nếu như nghe được ba chữ "Trường Ca quốc" liền cực kỳ sợ hãi, lập tức hiểu được sự kỳ lạ ở trong đó, thì không cần lại tiếp tục tốn nhiều lời nữa.

Trường Ca quốc dân tộc cổ xưa thần bí này không kể đến bao nhiêu chiến sĩ nam tử, chỉ nói Đại Duật thời kỳ Minh Đế không một người nào không biết không một người nào không hiểu, nữ Tướng quân Nguyễn thị A Khung đã từng lập hạ kỳ công, chính là hậu duệ của Trường Ca quốc. Dân tộc này hiếu chiến mà lại thiện chiến, hành quân tác chiến đối với các nàng mà nói là chuyện trời sinh cần phải làm, tuổi còn nhỏ đã biết đánh giặc cũng không có gì kỳ quái.

Chuyện này truyền tới trong tai Nam Nhai Diêu gia.

Tào Phỉ sau khi nói xong về thân thế của Tiểu Kiêu, Diêu Chiếu Nghi vừa lúc bắn ra một mũi tên, mũi tên này cực kỳ chuẩn xác bắn trúng hồng tâm nhỏ xíu bằng móng tay út trên tấm bia cỏ ở cách đó năm mươi bước.

"Bè đảng Chân Vệ thực lực sâu không lường được, nhân tài liên tục xuất hiện, lại có Trưởng Tôn thị phiền phức kia trợ lực. Trưởng Tôn Ngộ dụng binh xảo quyệt, Trưởng Tôn Nhiên lại là hành tung khó đoán, mỗi lần xuất hiện đều sẽ mang đến một vài loại cơ xảo cổ quái hiếm lạ, mức ảnh hưởng đối với chiến cục rất lớn. Nghe nói đám người Chân Văn Quân ở tiền tuyến đánh Nhữ Trữ, Vệ Đình Húc ở hậu phương bí mật thu hút tìm kiếm nhân tài. Người này có tài hùng biện rất cao am hiểu quan sát thu mua lòng người, vài vị danh sĩ mà ta biết đã bị nàng thu vào dưới trướng rồi."

Diêu Chiếu Nghi trong lúc nói chuyện lại bắn ra một mũi tên, bắn vào phần đuôi của mũi tên vừa nãy. Hai mũi tên trước sau kề sát nhau không sai một tí nào.

Diêu Chiếu Nghi muốn bắn tiếp, dây cung đã kéo căng nhưng lại chậm chạp không bắn ra, cuối cùng chỉ thả xuống.

"Nữ lang?"

"Nghe nói Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân đã từng có một đoạn thời gian bằng mặt không bằng lòng, Tào công có nghe nói không?"

"Không chỉ là nghe nói, mà còn tận mắt chứng kiến."

"Nga? Như thế nào?" Diêu Chiếu Nghi nâng cánh tay lên tiếp tục bắn ra một mũi tên, lại bắn đúng vào phần đuôi của mũi tên thứ hai, ba mũi tên xuyên kết vào nhau, xa xa nhìn thấy như hợp thành một thể, có phần kỳ quái.

"Lúc trước hai nữ nhân này thay phiên nhau phái người đến du thuyết lão phu, đều muốn mời lão phu về phụ tá, thực rõ ràng không phải là cùng một chiến tuyến."

Hai hàng lông mày của Diêu Chiếu Nghi khẽ co giật.

"Hai nữ nhân này lúc trước thành thân cũng thập phần vội vã, phỏng chừng là vì để gầy dựng địa vị nữ quan, cưỡng chế thi hành pháp lệnh đồng tính thành hôn."

"Còn có một khả năng." Diêu Chiếu Nghi đem mũi tên mắc vào trên dây cung, "Vệ Đình Húc muốn lợi dụng Chân Văn Quân."

"Nga? Nữ lang chính là biết được nội tình gì sao?"

Diêu Chiếu Nghi cười lạnh một tiếng: "Tào công có biết Chân Văn Quân này là ai không?"

Tào Phỉ nghi hoặc nói: " Chân Văn Quân này không phải là gia nô do Vệ Đình Húc dưỡng sao? Một tay bồi dưỡng nữ tướng để trải đường cho chính mình?"

"Chuyện giữa hai người các nàng không phải đơn giản như vậy." Một mũi tên cuối cùng này của Diêu Chiếu Nghi trực tiếp xuyên qua ba mũi tên trước đó, "bụp" một tiếng vững vàng cắm vào trên bia cỏ.

Diêu Chiếu Nghi quay đầu lại nói với Tào Phỉ: "Chân Văn Quân này từng là người của Tạ gia, tên là A Lai."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.