Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 236: Tồi khô lạp hủ (3)



Chân Tướng quân người thì không gặp, hoa rơi đầy đất y phục dơ bẩn không nói, một đôi giày sạch sẽ còn bị giẫm đến đen sì, ống tay áo cũng bị xé rách mất một góc, trái tim của Diêu Mậu Lâm giống như bị gió lạnh quét qua, thê lương lạnh lẽo.

Trở lại Đắc Vọng lâu, trong lúc tắm rửa phát hiện trên người có thêm vài mảng xanh tím, vậy mà đến giờ này mới phát hiện, Diêu Mậu Lâm cảm thấy đây nhất định là điềm xấu, dự báo cuộc thuyên tuyển năm nay sẽ rút phải đề mục tráo trở, chỉ sợ khó được tuyển chọn.

Không thể nhìn thấy Chân Tướng quân trong lòng cảm mến lại còn chịu một thân thương tích, trong lúc tâm tình bi thương Diêu Mậu Lâm ngủ thiếp đi cũng không biết vận mệnh của chính mình sắp sửa nghênh đón sự cải biến long trời lở đất. Nàng không biết chính mình đã không còn là tiểu nữ nhi không rời khuê phòng không hỏi thế sự của Nam Nhai Diêu gia kia nữa rồi. Trong lúc còn đang là một thiếu nữ ôm ấp tình cảm rối rắm, kỳ thật nàng đã bị hai bàn tay có quyền thế nhất trong toàn bộ Đại Duật đồng thời nắm bắt, chỉ chờ xâu xé tháo rời ra.

Diêu Mậu Lâm lúc này vẫn còn có thể an ổn chìm vào giấc ngủ, nhưng ở bên trong Nhữ Trữ thành người ngủ không được lại rất nhiều.

Chân Văn Quân từ khi bắt đầu vào thành đã bị biển người cuộn trào mãnh liệt chen chúc, nàng từng nghe a mẫu kể rất nhiều câu chuyện đại thắng trở về được dân chúng hai bên đường hoan nghênh, cũng đã từng cảm thụ được sự yêu quý của dân chúng, nhưng cho tới giờ cũng không nghĩ rằng lại có thể náo động đến mức bước đi cũng khó khăn thế này.

Đại đạo rộng lớn nhất hướng về phía cửa chính Nhữ Trữ đi thông đến Cấm uyển bị chen lấn đến một con kiến cũng chui không lọt, từ mặt đường cho đến mái nhà tất cả đều tụ tập đầy người, phóng tầm mắt nhìn lại một mảnh rậm rạp chi chít đầu người khiến nàng cảm giác giống như trở lại nơi chiến trường tàn khốc nhất. Khi nàng vào thành, những tiếng thét chói tai xuyên thủng màng nhĩ của nàng, so với tiếng trống trận của quân địch còn muốn làm cho người ta kinh hồn táng đảm hơn. Con ngựa đi tới từng bước đều phải thật cẩn thận, chỉ sợ một bước đạp xuống lại giẫm phải ba người. Đi đến cuối cùng nàng cũng không hiểu được bách tính Nhữ Trữ rốt cuộc là yêu nàng hay là hận nàng, tất cả hoa tươi đều hướng đến trên mặt nàng mà đập, đập đến búi tóc nàng cũng sai lệch, kéo theo cả Bộ Giai cùng các tướng sĩ của nàng cũng nhận được không ít hoa đạn tấn công, tình cảnh nhất thời hỗn loạn không chịu nổi.

Cuối cùng cũng sống sót trở lại Trác Quân phủ.

Đi đến Cấm uyển diện kiến Hoàng thượng sau đó về tới Trác Quân phủ, tất cả gia nô trong phủ đều đang đứng ở cửa nghênh đón nàng, Vệ Đình Húc cũng đứng ở trong đó, đối với nàng hành lễ nói: "Tướng quân đã trở về."

Chân Văn Quân ánh mắt không thể dời đi từ trên người Vệ Đình Húc đã lâu không gặp mặt, một bầu nhiệt huyết ở trong lòng kích động khó kiềm nén. Vốn muốn tiến lên ôm nàng, nhưng chung quanh ngoại trừ gia nô còn có rất nhiều dân chúng trong thành đã một đường đi theo nàng đến trước cửa nhà, chen chúc làm cho Vạn Tuyền phường chật như nêm cối, nàng cũng không tiện ở trước mặt cả ngàn người khanh khanh ta ta không ra thể thống gì, đành phải khách khí hướng về phía Vệ Đình Húc gật đầu một cái, sốt ruột chỉ muốn nhanh lên một chút đóng cửa vào nhà.

Không nghĩ tới lại bị Vệ Đình Húc ngăn lại, không để cho nàng lập tức đi vào trong.

Chân Văn Quân cúi đầu đang khó hiểu, hai cánh tay mềm mại của Vệ Đình Húc liền ôm vòng tới, nàng ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Chân Văn Quân, tình ý miên man:

"Phu nhân, ngươi có biết ta ngày đêm đều tưởng niệm ngươi không? Chung quy vẫn sợ ngươi ăn không ngon mặc không đủ ấm, ở một nơi rét lạnh như vậy ngay cả một ngụm canh nóng cũng uống không được. Càng sợ ngươi bị thương. May mà ông trời phù hộ cho ngươi lông tóc không tổn hao gì trở về, phu nhân, ngươi có nhớ ta không?"

Trước hàng loạt những ánh mắt đều nhìn chòng chọc đến đây, Chân Văn Quân cảm giác phía sau lưng đều sắp bị thiêu đốt.

"Ngươi làm gì vậy chứ. . . . . ." Chân Văn Quân nói tiếng như muỗi kêu, chỉ mỗi mình Vệ Đình Húc có thể nghe được, "Vào nhà rồi nói không được sao?"

"Không được." Vệ Đình Húc vẫn như trước ôm nàng không buông, "Ta sợ thời gian ngươi rời đi quá lâu, dân chúng Nhữ Trữ đều đã quên hai chúng ta là lợi ích thê thê. Vừa vặn đều ở chỗ này cả rồi, còn thiếu ta khoảng thời gian người người nhà nhà rêu rao ầm ĩ"

"Ngươi đây không phải là diễn trò, rõ ràng là đang thị uy! Còn dùng sức thị uy thật mạnh nữa!"

"Vậy không phải là vừa khéo sao? Để cho các nàng biết ngươi là phu nhân của ta đồng thời nhìn qua một cái để cho người ta hiểu được chúng ta là đang diễn trò, nhất cử lưỡng tiện."

Chân Văn Quân ngẩn người, cứng đờ tại chỗ.

"Ngươi cảm thấy mất mặt?" Vệ Đình Húc khe khẽ thở dài định buông ra nàng, bỗng nhiên thân thể bị nhấc bổng lên, vội vàng ôm cổ Chân Văn Quân.

Chân Văn Quân ôm ngang nàng bế lên, tựa như ngày trước khi nàng còn đi đứng bất tiện.

Giữa một mảnh những tiếng hô khẽ, hai người đi vào nhà, A Trúc vẻ mặt xấu hổ đem đại môn khép lại, chặt đứt tất cả mọi ánh mắt nóng rực.

Nhưng lại không thể ngăn chặn nhàn ngôn toái ngữ của những kẻ lắm chuyện.

"Chân Tướng quân thật sự là mắt bị mù, sao có thể cùng Vệ tặc thân mật như vậy."

"Đúng thế! Chân Tướng quân bình định tứ hải chém giết hồ tặc, nhưng lại rơi vào trong ma chưởng của yêu nữ, quả thực đáng tiếc."

"Không phải nói hai người các nàng đều là giả vờ sao? Trước mặt thì ân ái sau lưng thì tính kế."

"Cũng đúng, nhìn xem thái độ hư tình giả ý này thật sự khiến người ta chán ngán."

"Chân Tướng quân lòng son dạ sắt hùng tài đại lược, sao lại cùng yêu nữ kia kết bè kết phái? Nhất định là yêu nữ kia sử dụng yêu pháp gì đó mê hoặc Chân Tướng quân! Ta nghe nói máu chó có thể trừ bỏ yêu pháp. . . . . ."

Bên ngoài phủ trạch vang tiếng rì rầm, A Trúc đứng ở cửa nghe một lúc lâu, càng nghe càng tức giận, bảo Vương tẩu đi đến phòng giặt tẩy xách mấy thùng nước giặt y phục tới, ào ào ào hắt ra bên ngoài, đám người đứng xem náo nhiệt lúc này mới hoàn toàn tản đi.

Thời điểm Chân Văn Quân rời đi Trác Quân phủ còn chưa sửa chữa xong, Vệ Đình Húc nói, chờ nàng trở về sẽ nhìn thấy ngôi nhà giống y như Trác Quân phủ trước kia. Khi nàng đặt bước chân đầu tiên vào trong phủ, quả thực có một loại cảm giác trở về tới Trác Quân phủ ngày xưa.

Bức tường chắn ở cửa cùng cây cầu giống y như trước, trà trai cùng hoa viên hoàn toàn khôi phục như cũ, nơi này đích thật là Trác Quân phủ mà nàng quen thuộc, Vệ Đình Húc tương đối dụng tâm.

"Thích không?" Vào nhà rồi Vệ Đình Húc vẫn còn tựa vào trong ngực nàng không chịu xuống.

"Thích, đặc biệt thích. Vất vả rồi, Tử Trác."

"Ta thích ngươi gọi ta là phu nhân hơn."

Chân Văn Quân đặc biệt ngoan ngoãn lập tức đổi giọng gọi phu nhân, Vệ Đình Húc câu cổ nàng làm cho gương mặt nàng hạ xuống một chút, hôn phốc một cái, in một dấu son đỏ vào trên mặt nàng. Đã lâu không ngửi được mùi mộc hương dễ chịu trên người Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân tâm thần nhộn nhạo, hai người đều bởi vì cửu biệt trùng phùng mà hưng phấn không thôi, Vệ Đình Húc dẫn dắt nàng muốn đi vào phòng, nàng bỗng nhiên khôi phục chút lý trí nói:

"Ta đi tắm trước đã, vội vã đi đường mấy ngày không tắm rồi, trên người có mùi."

Vệ Đình Húc không ngại chút nào: "Ta không thèm để ý, mùi trên người ngươi như thế nào đều dễ ngửi."

Bản thân Chân Văn Quân lại chịu không nổi: "Không được không được, ngươi chờ ta một chút!"

Vệ Đình Húc chết sống cũng không muốn từ trong ngực nàng bước xuống, Chân Văn Quân không có biện pháp: "Vậy ngươi muốn cùng tắm với ta sao?"

Vệ Đình Húc cắn cắn môi, thiếu chút nữa khiến trái tim của Chân Văn Quân nhảy vọt ra ngoài.

Diện tích của Trác Quân phủ so với lúc trước lớn hơn gấp đôi, ngay cả bể tắm cũng cực kỳ rộng lớn, là điều mà Chân Văn Quân từng tha thiết mơ ước, thậm chí còn thư thái hơn so với mơ ước của nàng, có thể ở trong đó sải người bơi mấy vòng.

Vệ Đình Húc đã sớm cho dẫn suối nước nóng đổ đầy vào bể, chỉ đợi Chân Văn Quân vừa về nhà liền có thể tắm rửa ở trong đó, tẩy đi phong trần cùng mệt mỏi.

Rừng trúc rậm rạp bao bọc toàn bộ xung quanh bể tắm, lại thêm nhiệt khí lượn lờ quanh quẩn, phi thường tư mật, nhưng lúc Chân Văn Quân cởi y sam vẫn là có chút chần chừ.

Vệ Đình Húc cũng đã sớm cởi bỏ y phục bước vào trong bể, nửa thân dưới ngâm trong bể, cẩn thận từng li từng tí đi hướng đến chỗ sâu hơn ở giữa bể tắm.

"Mới hơn bảy tháng không gặp, lại trở nên thẹn thùng như vậy? Không dám ở trước mặt ta cởi y sam?" Vệ Đình Húc nhẹ nhàng bơi hai cái về phía trước, trong viện an tĩnh chỉ nghe được âm thanh vẩy nước.

Chân Văn Quân suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không có gì phải ngại, liền đem một thân y phục đã theo nàng vào sinh ra tử, cơ hồ đã giặt đến phai màu này cởi ra.

Vệ Đình Húc dừng lại động tác rẽ nước, ánh mắt nóng rực xuyên qua làn hơi nóng nhìn chằm chằm Chân Văn Quân.

"Đến." Nàng hướng đến Chân Văn Quân vẫy tay.

Chân Văn Quân đạp nước một cái liền tiến đến bên người nàng.

Vệ Đình Húc đem làn tóc dài của nàng nhẹ nhàng búi lên, cũng giống như nhiều năm trước lúc nàng xuất chinh.

Ánh mắt từ sau gáy của nàng dời xuống, dọc theo cột sống liên tục nhìn xuống đến nửa thân dưới đầy đặn lại xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện ở bên dưới mặt nước, đầu ngón tay dán vào trên những vết thương cũ mới nông sâu đan xen này, muốn đếm xem Chân Văn Quân đến tột cùng đã chịu bao nhiêu vết thương.

Chân Văn Quân phát giác được nàng đang làm gì, xoay người lại ôm vòng qua eo nàng: "Ta là một tướng quân, đây là chức trách của ta."

"Ta hiểu được. Hiểu thì hiểu, đau lòng thì vẫn đau lòng." Đôi mắt của Vệ Đình Húc rất rõ ràng đã phủ kín một tầng hơi nước, dường như chỉ cần chớp mắt một cái thì sẽ rơi xuống một chuỗi những giọt nước mắt.

Bàn tay của Chân Văn Quân từ trong nước nâng lên, nước suối nóng trong suốt xuôi theo cánh tay nàng chảy xuống, nàng vuốt ve gương mặt cùng khóe mắt của Vệ Đình Húc, đem thân thể mềm mại lại ấm áp của nàng ấy ôm vào trong ngực.

"Ở bắc cương, ta mỗi một đêm đều mơ thấy ngươi."

Lời yêu thương của Chân Văn Quân mang theo chút ngữ khí làm nũng, trong nháy mắt khiến cho hai người như trở lại nhiều năm trước, Chân Văn Quân vẫn còn là một hài tử hơn mười tuổi, hăng hái cưỡi Vân Trung Phi Tuyết, chỉ vì một câu nói của Vệ Đình Húc, nguyện ý đi đến bất cứ nơi nào trên thế gian này, làm bất cứ chuyện gì.

Vệ Đình Húc bám vào hai vai nàng cùng nàng răng môi gắn bó, cõi lòng hừng hực lửa nóng gần như muốn bùng nổ, nhanh chóng đem bể suối nước nóng nhuộm thành một biển dục niệm. . . . . .

Bảy tháng trước Duật quân từng một lần bị cạn kiệt lương thực, người Trùng Tấn ra sức giãy dụa một lần cuối cùng, Chân Văn Quân lâm vào khổ chiến.

Lúc đó Vệ Cảnh An cũng đang chiến đấu tranh đoạt cùng Diêm thị, Diêu thị thừa cơ phản công, muốn một lần hành động đem Vạn Hướng Chi Lộ đoạt lại, quan trọng hơn chính là giết chết Quan Khương hai người, cùng với thiếu nữ hồ tộc dã man kia. Trưởng Tôn Ngộ cùng A Liêu đi Hoài Dương trợ giúp Tiểu Kiêu, chân trước mới vừa đi không bao lâu bắc cương đã truyền đến chiến báo Duật quân bị bao vây.

Lý Phong muốn phái người của Lưu Thiệu đi trợ giúp, bị Vệ Tư đồ nhẹ nhàng vung tay ngăn cản.

Lý Phong đã nghĩ tới việc nàng không muốn thế lực của Lưu Thiệu đạt được chiến công, nhưng hắn làm thế nào cũng không ngờ được Vệ Tư đồ lại muốn thân chinh bắc cương.

Mấy năm nay Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia nhân tài lớp lớp xuất hiện, bất luận là dòng chính hay là dòng bên, Vệ Đình Húc nhắm hai mắt cũng có thể chọn ra được một tướng soái khí phách, lần này đi bắc cương nàng không chỉ là đi đưa lương thảo, lại càng muốn rèn luyện người trẻ tuổi, nhanh chóng mài giũa đánh bóng cho thật tốt những người có thể dùng được. A Liêu đã nói sau họa ngoại xâm chính là nội ưu bùng nổ, chuyện này kỳ thật nàng cũng đã sớm nghĩ tới cũng đã sớm bắt đầu phòng bị. Làm thế nào để có thể đứng ở vị trí bất bại? Nhân tài là điều trọng yếu nhất.

Mấy năm nay Vệ Cảnh An nam chinh bắc chiến bị thương không ít, cùng với người nhà chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, trưởng tử đã được ba tuổi, cơ hội gặp mặt chỉ sợ ngay cả ba lần cũng không tới. Đúng là thời điểm nên khuyên hắn giải giáp quy điền, hảo hảo hưởng thụ niềm vui thú gia đình. Mà quan trọng hơn là, Vệ Đình Húc hi vọng nhị ca có thể con cháu đầy đàn, làm chuyện mà Vệ Đình Húc làm không được, kéo dài hương khói Vệ gia.

Muốn hắn lui xuống, nhất định phải tìm được người có thể thay thế hắn, hành trình bắc cương lần này cũng không chỉ là vận chuyển quân nhu quân dụng đơn giản như vậy, tất cả mọi người theo quân xuất chinh đều hiểu được lúc này ở trước mặt Vệ Tư đồ biểu hiện như thế nào, có liên quan trực tiếp đến con đường làm quan tương lai, mỗi người đều đang xoa tay hăm hở chỉ đợi đánh một trận.

Hành trình bắc cương của Vệ Đình Húc phi thường bí mật, người biết được không nhiều lắm, có điều người đi rồi thì lúc tảo triều chắc chắn là phải cáo phép. Lý Phong nghe nói Vệ Đình Húc cáo phép, không biết nàng sinh bệnh gì, cho người âm thầm đi điều tra, phát hiện nàng lại không có ở Trác Quân phủ, thậm chí đã rời khỏi Nhữ Trữ!

Hóa ra là đi bắc cương rồi!

Vệ Đình Húc đi lần này Lý Phong cao hứng hơn so với bất kỳ ai khác, Lưu Thiệu lại càng đem bàn tính ở trong lòng đánh đến âm vang rung trời, muốn thừa dịp nàng vắng mặt lôi Vệ gia ra thi hành án tử.

Chuyện mà Lưu Thiệu cũng có thể nghĩ ra được, Vệ Đình Húc làm sao lại không thể nghĩ đến?

Trước khi đi nàng đã đề bạt tam ca Vệ Cảnh Thái lên làm Trung lang tướng, Vệ Cảnh Thái lại không giống với hai vị ca ca của hắn, đối nhân xử thế cực kỳ nghiêm minh lãnh khốc, Lý Phong thậm chí còn không dám cùng hắn đối mặt. Trong cung cấm do hắn chưởng quản, là chuyện Lý Phong sợ hãi nhất. Bên kia, Vệ Đình Húc đem Hồng lư tự và Công bộ được thành lập từ đầu thời kỳ Thuận Đức đưa vào dưới trướng Sơn Hải ty do A Liêu quản lý. A Liêu vẫn như trước là Sơn Hải Đô úy, chẳng qua vị Đô úy này nắm giữ ngoại giao cùng nội kiến, quyền lợi có thể so với Tam công. Mà tất cả mọi sự điều nhiệm này đều là thông qua Tham sự viện, Lý Phong cũng chẳng biết gì.

Tham sự viện có Viện thủ Vệ Hợp trấn giữ, cho dù Vệ Tư đồ không có mặt, tất cả mọi chuyện cũng đều phải thông qua Tham sự viện, Lý Phong cùng Lưu Thiệu muốn giở trò gây sự gì đó là rất khó. Còn có Vệ Cảnh Thái đang âm thầm nhìn chòng chọc, Lý Phong cùng Lưu Thiệu cũng không dám coi thường làm liều.

Cũng bắt đầu từ lần đó, Lý Phong mới chính thức cảm giác được Vệ thị căn bản không hề đem hắn để vào trong mắt, hắn bất quá chỉ là một Hoàng đế khiếp nhược.

Thời điểm Vệ Đình Húc đến bắc cương, đúng lúc nhìn thấy Chân Văn Quân dẫn binh đại chiến phá vòng vây.

Viện quân từ trên trời giáng xuống, Chân Văn Quân còn đang cảm thấy khó hiểu, khi nàng ở bên trong đám người đông nghìn nghịt nhìn thấy Vệ Đình Húc liền kinh hãi một trận.

"Sao ngươi lại tới đây!" Chân Văn Quân chạy đến trước mặt Vệ Đình Húc, thanh mã kích trong tay còn treo một nửa đoạn ruột cùng vài miếng thịt vụn, một thân áo giáp nhìn không ra màu sắc nguyên bản, mũ sắt cũng không biết đã rơi vỡ ở chỗ nào rồi. Nàng đứng ở trong tuyết, mặc dù chỉ cách Vệ Đình Húc không tới năm bước nhưng cũng phải gào lớn mới có thể làm cho thanh âm xuyên qua gió lạnh tiến vào đến trong lỗ tai đối phương.

"Ta sao lại không thể tới?" Vệ Đình Húc đã dự đoán được nàng vừa đến sẽ bị chất vấn, thế nhưng khi thực sự đối mặt với chất vấn vẫn là bị kích thích đến phát cáu, "Ngươi ở tiền tuyến vào sinh ra tử, hiện giờ lại lâm vào khốn cảnh, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn ngươi rơi vào hiểm cảnh, vẫn cứ an ổn chờ đợi ở Nhữ Trữ?"

"Ngươi không thích hợp ở đây! Nơi này rất nguy hiểm!" Trên gương mặt quanh năm bị gió lạnh ăn mòn của Chân Văn Quân đã có thêm nhiều chỗ da nứt nẻ, càng không cần nói đến trên đôi môi tất cả đều là vết máu, "Ngươi không cần đến, ta tự có thể giải quyết!"

"Ta đương nhiên biết ngươi có bản lĩnh này, nhưng mà ta vẫn tưởng nhớ." Vệ Đình Húc từ trên ngựa nhảy xuống, vươn tay túm lấy lớp áo lông cừu thật dày bảo hộ quanh cổ nàng, "Mọi người đều biết ngươi lợi hại ngươi có thể đánh lui địch, mà điều ta lưu tâm chính là ngươi cũng sẽ bị thương. Nếu như có thể chia sẻ một phần, vì sao lại không? Ta cố gắng như vậy học cưỡi ngựa, chính là vì để có thể ở trên chiến trường cùng ngươi kề vai sát cánh! Ngươi bây giờ hà tất nói mấy lời vô dụng này, nói cho ta biết ngươi cũng nhớ ta, những thứ khác không cần phải nói!"

Gió tuyết từ trước mắt các nàng gào thét vụt qua, đợi sau khi những lời chất vấn mà nàng đã nín nghẹn trong lòng lâu ngày một hơi phun ra hết, ánh mắt hoảng hốt cùng nghi hoặc của Chân Văn Quân cũng theo đó tan thành mây khói.

"Ta cũng nhớ ngươi." Chân Văn Quân thành thật thừa nhận, "Rất rất nhớ."

Vệ Đình Húc: "Ôm ta."

"Ta rất bẩn."

"Ta mặc kệ."

Hai người đứng giữa bắc cương gió lạnh như đao cắt mà ôm nhau, chân chân thực thực ôm nhau, độ ấm xuyên thấu qua lớp áo giáp lạnh băng chứng minh nhịp tim đang đập, chứng minh đối phương vẫn là chân chân thực thực tồn tại trước mắt.

Hiện giờ bình an về tới Nhữ Trữ, lại nhớ đến một màn này của bảy tháng trước, vẫn như cũ kinh tâm động phách lại mang đến cho người ta dư vị vô tận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.