Nếu một ngày nào đó phản bội, Chân Văn Quân nhất định bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết, thì điều kiện tiên quyết phải xét đến chính là tâm tư của Vệ Đình Húc ngày hôm nay. Giờ này khắc này Vệ Đình Húc đối với nàng đến tột cùng là thật tâm hay lại là một trận thăm dò sát sao toàn diện hơn, Chân Văn Quân không biết. Mà Chân Văn Quân chân chính đang ở phương nào lại không ai biết được.
Lời thề độc này nói ra rất vang dội, kỳ thật ẩn giấu rất nhiều tâm tư chỉ có chính nàng mới biết được.
Vệ Đình Húc đỡ cánh tay nàng nâng nàng đứng lên:
"Muội muội quá lời rồi, hà tất nói những lời sống chết đó. Có thể cùng ngươi tương phùng chính là chuyện tốt đẹp nhất rồi."
Chân Văn Quân một lần nữa ngồi xuống phía sau chiếc bàn dài, Tiểu Hoa bước tới rót hai chén rượu, hai người cùng nhau đối ẩm.
Hiện giờ nàng đã chiếm được sự tín nhiệm của Vệ Đình Húc, ít nhất thì ở ngoài mặt Vệ Đình Húc đã thu lại vẻ hư tình giả ý quá mức rõ ràng kia, sẵn lòng bộc lộ thêm nhiều yếu điểm ở trước mặt nàng. Một khi đã chiếm được sự tín nhiệm tối thiểu, bước kế tiếp bất luận là đi về phía trước hay lui về phía sau đều thuận lợi dễ dàng hơn.
Hiện có ba kế sách, thượng trung hạ.
Hạ sách chính là giết Vệ Đình Húc, từ trong tay Tạ Thái Hành đổi lấy a mẫu trở về. Nhưng nàng cũng không tin tưởng đức hạnh của Tạ gia, cho dù nàng thật sự có thể ám sát thành công thì Thanh Lưu cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho a mẫu nàng. Kết cục có khả năng nhất chính là sau khi hao tổn tâm tư giết chết Vệ Đình Húc, nàng không còn giá trị lợi dụng sẽ cùng với a mẫu bị Thanh Lưu nhanh chóng quét sạch. Làm cho các nàng vĩnh viễn câm miệng, chôn kín bí mật.
Trung sách là trong quá trình tìm kiếm cơ hội ám sát Vệ Đình Húc cố gắng dây dưa kéo dài cùng Thanh Lưu, thu tóm nhiều mặt lực lượng về cho chính mình sử dụng, tốt nhất là có thể nuôi dưỡng ra những trinh sát trung thành dùng để điều tra thực hư về Tạ gia, tra ra a mẫu đang bị giam giữ ở nơi nào, rồi cứu nàng ra. Đợi sau khi cứu được a mẫu nàng sẽ hoàn toàn thối lui, cùng a mẫu ẩn cư nơi núi rừng.
Dĩ nhiên là còn có thượng sách. Cho dù nàng là một quân cờ nhỏ bé đến đâu thì hiện giờ nàng cũng đã nằm trên bàn cờ này rồi, muốn hoàn toàn thối lui cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Hiện giờ nàng cuối cùng đã có thể vững vàng bám trụ ở bên người Vệ Đình Húc, ở bên trong vòng tròn bao quanh giữa Vệ gia và Thanh Lưu. Nếu như có thể dùng kế làm cho Vệ Đình Húc diệt trừ Thanh Lưu thì không còn gì có thể tốt hơn. Đương nhiên nàng cũng nghĩ đến chuyện trực tiếp bộc lộ thân phận thích khách của chính mình, nói nàng là bị người nào đó bức bách đến tiếp cận nàng ấy, nhưng Vệ Đình Húc từ sớm đã nói mình thống hận nhất là mật thám. Bất luận là chủ động hay là bị ép buộc, nàng cũng đã cải trang giả mạo có ý đồ lừa gạt. Kết cục của việc khai ra sự thật rất có thể là Vệ Đình Húc sẽ lợi dụng nàng nhổ tận gốc Tạ gia, sau đó nàng cùng a mẫu cũng sẽ chết không chỗ chôn thây. Vệ Đình Húc tâm tư quá sâu, nàng nhìn không ra. Mặc dù hiện tại hai người đang vui vẻ đối ẩm nhưng Tiểu Hoa vẫn như trước đứng ở phía sau, đôi mắt hình tam giác một khắc cũng không rời khỏi các nàng. Mạng chỉ có một, nàng phải làm chuyện mình nắm chắc nhất.
Ở lại bên cạnh Vệ Đình Húc giúp nàng ấy làm việc, lợi dụng lưỡi đao sắc của Vệ gia để diệt trừ Thanh Lưu cứu a mẫu ra, lúc đó nàng cũng trở thành tâm phúc của Vệ Đình Húc, cũng có chỗ dựa trong thời loạn thế này, đó chính là kết cục tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau khi Chân Văn Quân tỉnh dậy thì Vệ Đình Húc đã lại một lần nữa rời đi. Có điều không giống như trước đây chính là, trên bàn của Chân Văn Quân có thêm một tấm thẻ tre nhắn gửi.
Hai hàng chữ nhỏ trên tấm thẻ tre tinh thuần đẹp đẽ từng nét đều đặn, mà bên trong nét bút này mơ hồ có thể cảm nhận được một cỗ lực mạnh mẽ hơn hẳn so với nữ tử bình thường. Chân Văn Quân thích chữ viết của Vệ Đình Húc, tinh tế thưởng thức từng đường nét quanh co phức tạp đó sau một hồi mới để ý xem những nét chữ ngang dọc đó tổ hợp lại cùng nhau rốt cuộc là có ý tứ gì.
Chữ trên thẻ tre viết: "Thời hạn hai mươi ngày, một vạn lượng bạc."
Một vạn lượng bạc? Đây chẳng lẽ là nhiệm vụ đầu tiên mà Vệ Đình Húc để lại? Quả nhiên Linh Bích thổi gió bên tai nàng ấy là không hề uổng phí, khi đó mặc dù thờ ơ, nhưng vẫn là ghi nhớ trong lòng. Chân Văn Quân cầm tấm thẻ tre mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong vòng hai mươi ngày kiếm một vạn lượng cũng không phải là chuyện dễ, huống chi là đang trong năm thiên tai mất mùa, không nói đến các hộ nhà gia cảnh nghèo khó, mà ngay cả quốc khố cũng trống rỗng khó lòng tích trữ, trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi phải kiếm được một vạn lượng thật sự là một thử thách rất lớn.
Đối mặt vấn đề nan giải, thế nhưng thần thái của Chân Văn Quân lại rất phấn khởi, cũng không quan tâm vết thương trên vai, lập tức cầm tấm thẻ tre chạy ra khỏi phòng, ở trong viện tìm được Linh Bích đang bưng một chậu hoa được cắt tỉa tỉ mỉ thành hình dạng phi điểu, liền hỏi:
"Đình Húc tỷ tỷ để lại bao nhiêu tiền vốn cho ta?"
Vết thương trên lưng Linh Bích lại đau nhói, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi lại: "Cái gì tiền vốn?"
"Tỷ tỷ bảo ta trong vòng hai mươi ngày phải kiếm được một vạn lượng bạc, mà không để lại tiền vốn?"
"Một vạn lượng?" Xem ra Linh Bích căn bản cũng không biết chuyện này, Chân Văn Quân trợn tròn mắt. Tay trắng kiếm về hai trăm lượng thì dễ, nhưng một vạn lượng thì phải làm thế nào đây? Thiên hạ có thể buôn bán sinh lợi mà không cần vốn sao?
Vệ Đình Húc mới bắt đầu đã ra một đề mục khó như vậy, làm cho Chân Văn Quân vừa hưng phấn vừa khổ não.
Cả một buổi chiều nàng vẫn luôn suy tư, chốc chốc thì chạy băng băng trong hành lang, chốc chốc thì đứng tại chỗ không hề nhúc nhích thậm chí cả hai mắt cũng không hề chớp. Mấy tỳ nữ chạy tới nói với Linh Bích, Chân cô nương chẳng lẽ là điên rồi. Linh Bích đã biết nhiệm vụ nữ lang để lại, cũng hiếu kỳ không biết nha đầu lanh lợi này sẽ làm thế nào để có thể trong vòng hai mươi ngày từ một thân không xu dính túi kiếm về được một vạn lượng bạc.
Thời điểm mặt trời sắp lặn, Linh Bích đang ở trong phòng giặt điều chế hương liệu huân y phục, bỗng nhiên nghe được một tràng tiếng bước chân dồn dập vọt vào trong phòng, nàng trở tay rút đao ra định chém về phía người đang tới, Chân Văn Quân lập tức bắt lấy cánh tay nàng vẻ mặt hưng phấn nói:
"Tỷ tỷ chớ động thủ, là ta! Ta nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền rồi! Ngươi mau bảo A Huy A Lực giúp ta xé mấy bức màn vải bố lớn xuống, phải là loại vừa có thể cho ánh sáng xuyên thấu vừa không thể nhìn thấy quá rõ ràng. Mang theo hai ngọn đèn dầu và mấy cái ghế nữa theo ta đi đến thị tập! Mau!" Nói xong nàng cũng không đợi Linh Bích trả lời, lại chạy vòng trở vào trong viện, đem mấy cây sào tre dùng để phơi y phục rút ra, bốn cây buộc thành một bó dùng một tay xách đi, trước khi xuất môn không quên quay đầu lại dặn dò thêm một câu, "Trước lúc trời tối phải đến Tây thị tìm ta!"
Linh Bích thấy nàng đau đến nhe răng trợn mắt nhưng lại hoàn toàn bất chấp đau đớn, nhanh như chớp đã không thấy bóng người đâu nữa, quả thực không hiểu ra sao. Nhìn thoáng qua đống y phục đã được phơi khô ở trên bàn, lát nữa phải làm thế nào để treo lên mà huân hương đây?
Chân Văn Quân đi đến Tây thị, tìm một chỗ giao nhau giữa ba nhánh đường đông đúc nhộn nhịp, trên mặt đất đào ra bốn cái lỗ, đem mấy cây sào tre cắm xuống thật vững chãi. Chờ sau khi gia nô của Vệ phủ cùng Linh Bích mang đến những thứ nàng cần, nàng chỉ huy A Huy A Lực treo mấy bức màn lên sào, dựng thành một gian phòng nhỏ. Hai cái ghế xếp chồng lên nhau tạo thành một bục cao, đặt ngọn đèn dầu lên trên đó, mấy cái ghế khác được sắp xếp rải rác xung quanh, giống như một rạp hát. Đèn dầu được đốt lên, Chân Văn Quân từ trong ngực lấy ra một vật hình cầu, ấn vào vòng tròn đỏ trên đỉnh quả cầu, đợi nó mở rộng ra sau đó đặt ở bên trong ngọn đèn dầu, toàn bộ gian phòng nhỏ lập tức bị ánh sáng huyền ảo kỳ diệu rực rỡ lấp đầy. Hình ảnh bầu trời đêm cùng biển rộng ở phía trên "Bao la vạn tượng" hiện ra như mộng như ảo, khiến cho bọn gia nô cũng nhịn không được mà kinh ngạc tán thán không thôi.
"Tỷ tỷ, ngươi phải giúp ta một việc." Chân Văn Quân lôi kéo Linh Bích nói.
"Giúp cái gì?"
Chân Văn Quân ở bên tai nàng nói nhỏ này kia một phen, Linh Bích tỏ thái độ khinh thường: "Ngươi muốn ta làm loại chuyện này."
"Hảo tỷ tỷ, cầu xin ngươi! Sau khi xử lý xong việc này ta nhất định sẽ hai tay dâng trả số ngân lượng lúc trước nợ ngươi!"
Linh Bích thật sự bế tắc, đành phải làm theo lời nàng.
Nơi trục đường giao hội ở Tây thị có rất nhiều loại người lui tới, ban đêm đèn đóm không đủ chính là lúc đột nhiên để ý thấy được ánh sáng lấp lánh kỳ lạ cách đó không xa, không khỏi ngó nghiêng nhìn qua chỗ đó nhiều một chút, nhao nhao thảo luận.
Linh Bích tiến lên hỏi Chân Văn Quân đang ngồi ở cửa, bên trong là vật gì đang phát sáng?
Chân Văn Quân nói: "Bên trong chính là thượng cổ thần khí, là bảo vật mà Đông Hải Long Vương đánh rơi ở nhân gian, vận dụng linh khí của càn khôn, ánh chiếu tinh hoa của đất trời. Không cần ngẩng đầu nhìn sao trời cũng không cần đi bộ đường xa tới biển rộng, chỉ cần đi vào gian phòng nhỏ này của ta, bên trong cái gì cần có đều có."
Linh Bích cười nhạt: "Làm sao có thể, ta không tin."
"Ngươi không tin? Có dám cùng ta đánh cược?"
"Ngươi nói xem, cược như thế nào?"
"Ngươi đi vào trong gian phòng này của ta nhìn thử, nếu như ta miệng lưỡi ba hoa nói hươu nói vượn, ta đền cho ngươi một trăm lượng bạc. Nếu như sau khi ngươi nhìn qua tâm được toại nguyện, thì để lại một lượng bạc, như thế nào?"
Nghe tiểu cô nương này vừa mở miệng nói chính là một trăm lượng, mà số bạc đặt cược lại có sự chênh lệch rất lớn, mọi người khó tránh khỏi kinh hô một tiếng, người vây xem náo nhiệt ngày càng đông.
Có người qua đường nhàn rỗi hỏi Chân Văn Quân: "Ngươi nói nàng tâm được toại nguyện liền đưa một trăm lượng, vậy không phải nàng chỉ việc nói tâm không thỏa mãn thì xem như xong rồi sao? Một trăm lượng này ngươi thua chắc rồi."
Chân Văn Quân giảo hoạt cười, tràn đầy tự tin nói: "Vậy thì cũng không hẳn. Bảo bối thần kỳ này của ta thế gian khó tìm, cho dù có là người ngang ngạnh thế nào sau khi nhìn qua cũng sẽ nhịn không được mà tán thưởng." Chợt quay đầu hỏi lại Linh Bích, "Cô nương có muốn thử không? Có dám đánh cược không?"
Linh Bích che miệng cười nói: "Thiên hạ lại có cơ hội dễ kiếm bạc như vậy, không kiếm thì thật uổng phí. Tất cả mọi người chớ đi, cầu các vị làm chứng cho ta. Ta đi vào chỗ này nhìn thử xem bên trong có cái gì hiếm lạ, đợi sau khi đi ra để nàng đưa cho ta một trăm lượng bạc."
Có chuyện náo nhiệt mọi người đều sôi nổi ồn ào tập trung ở ngoài cửa chờ đợi trò hay diễn ra. Chỉ thấy Linh Bích vẻ mặt bình thản đi vào, sau đó quả thật là nghẹn họng trố mắt đi ra.
Bộ dáng này của nàng phi thường vượt ngoài dự kiến của những người đang vây xem, sau khi thấy nàng cam tâm tình nguyện giao ra một lượng bạc cho Chân Văn Quân thì lại kinh ngạc không thôi.
"Hôm nay thần vật của cô nương quả thật làm cho tiểu nữ mở rộng tầm mắt, một lượng bạc này ta thua tâm phục khẩu phục."
Linh Bích vừa nói ra lời này những người vây xem chung quanh lại tràn đầy nghi hoặc không hiểu nổi, tất cả đều đang châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
"Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì?" Có người nhịn không được hỏi.
Linh Bích còn chưa hết thất thần, lắc đầu: "Khó nói, khó nói. Chỉ có chính mình tận mắt nhìn thấy mới có thể lĩnh hội được sự huyền diệu của thần vật." Nói xong nàng liền mang vẻ mặt si ngốc ngơ ngác bỏ đi, giống như vẫn còn đang chìm trong cõi mộng.
Sau đó mọi người bắt đầu chen lấn muốn tiến vào gian phòng đó để nhìn xem phong thái thần khí của Đông Hải Long Vương, Chân Văn Quân đứng ở cửa thu tiền, xem một lần là hai mươi văn tiền.
Mãi cho đến khi hai ngọn đèn dầu đều đã cháy sạch, nàng vừa thu dọn vừa đếm tiền, tổng cộng ước chừng có ba mươi lượng.
Sau năm ngày gần như toàn bộ dân chúng ở Đào Quân thành đều nghe lời đồn đại mà mang cả nhà đến, mỗi tối Chân Văn Quân đều ôm "Bao la vạn tượng" cùng mười ngọn đèn dầu đi đến nơi phố xá sầm uất, lại bày thêm quầy bán rượu cùng thức ăn nhẹ cung cấp cho người đến tham quan, mãi cho đến khi đèn cháy cạn dầu mới thu dọn hồi phủ, ba trăm lượng bạc đã dễ dàng kiếm được.
"Hiện tại mới mấy ngày đã kiếm được ba trăm lượng, xem ra ngươi quả thật là đầu óc giảo hoạt." Linh Bích ở một bên chế nhạo, Chân Văn Quân lại nói:
"Những người xem qua 'Bao la vạn tượng' đều đã giải tỏa được nghi hoặc trong lòng, rất hiếm có khách cũ quay lại. Dân số ở Đào Quân thành không nhiều lắm, rất nhanh cũng sẽ không kiếm thêm được nữa. Đây cũng không phải là kế sách lâu dài, chỉ là gom chút tiền vốn mà thôi."
"Nga? Ngươi còn có biện pháp sinh lợi khác?"
"Dĩ nhiên có. Hiện giờ chiến tranh loạn lạc thế gian có hai thứ trân quý nhất, một là lương thực hai là dược liệu, năm hạn mất mùa lương thực khó kiếm còn dược liệu thì vẫn luôn ở trong núi nhưng cũng cần có kỹ thuật thu chọn. Phương bắc chiến sự không ngừng dược liệu khan hiếm, ta dự tính đem toàn bộ tiền vốn đều dồn vào việc thu mua dược liệu, bán lại giá cao cho quân đội."
"Ngươi lại dám kiếm lợi ở trên đầu quan gia, lá gan không nhỏ."
Chân Văn Quân hoàn toàn không kiêng nể: "Ta thứ nhất không trộm thứ hai không cướp, kinh doanh trung thực, có gì phải sợ? Có điều dược liệu này sinh trưởng ở nơi sơn dã chỉ sợ cũng chịu ảnh hưởng của thiên tai, chọn mua không dễ, còn lại mười lăm ngày muốn thu về một vạn lượng chỉ sợ còn phải nghĩ ra diệu kế khác."