Mùi vị đùi dê nướng đêm đó khiến cho Chân Văn Quân cả đời khó quên.
Tiểu Hoa không chỉ có một trái tim thiếu nữ được chạm trổ, ngay cả thịt cá cũng xử lý khá điêu luyện, độ lửa vừa phải, mấy cái đùi dê còn to hơn cả đùi của Chân Văn Quân được nướng đến độ bên ngoài cháy sém bên trong non mềm mọng nước, Tiểu Hoa một tay cầm gậy đâm xuyên qua đùi dê xoay cuộn liên tục, một tay không quên khêu mở đống củi, không khí ùa vào bên trong đống lửa khiến cho lửa cháy càng mạnh hơn.
Ngửi được mùi thịt Chân Văn Quân cùng Linh Bích liền ngồi xổm ở bên cạnh Tiểu Hoa chờ đùi dê, toàn bộ tâm tình bức thiết muốn ăn thịt đều được viết hết ở trên mặt.
Tiểu Hoa không nhanh không chậm mà nướng, hoàn toàn không để ý tới sự thúc giục của hai người đang ngồi bên cạnh này, mãi cho đến khi lớp da đùi dê được nướng tới vàng óng Tiểu Hoa mới dùng chủy thủ cắt một mảnh ra nhìn xem, bên trong không còn máu là đã chín, đưa nguyên cái đùi cho Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân đã sớm bưng đĩa lên chờ đợi, sau khi tiếp nhận đùi dê nàng dùng dao cắt ra thành từng lát xếp ở trong đĩa, trước tiên đưa cho Vệ Đình Húc ăn. Vệ Đình Húc lắc đầu nói nàng không đói bụng, đưa cho Linh Bích. Vệ Đình Húc không ăn Linh Bích sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng ăn trước, lại đẩy trở về. Chân Văn Quân chịu không nổi đám người giả bộ đoan trang này, không ăn thì thôi, ta đây ăn!
Chân Văn Quân chính là đang trong thời kỳ trưởng thành, sức ăn đặc biệt lớn, có bao nhiêu đồ ăn đưa tới trước mặt đều có thể quét sạch toàn bộ. Tiểu Hoa nướng ba cái đùi dê lớn nàng một mình ăn hết một nửa, cái bụng no căng cũng bắt đầu đau, nằm ở trên mộc đài lẩm bẩm, hoàn toàn không thể nhúc nhích được nữa.
Linh Bích chỉ vào mặt nàng nói: "Ngươi xem ngươi ăn đến dính đầy mặt rồi kìa, gấp gáp, ai giành với ngươi a!"
Chân Văn Quân đưa tay sờ sờ mặt không thấy gì, Vệ Đình Húc nâng tay gỡ xuống giúp nàng.
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
Vệ Đình Húc ngồi ở chính giữa mộc đài, hai gò má có chút phiếm hồng, không biết từ khi nào trong tay đã có thêm một chiếc bình ngọc xinh xắn, thoang thoảng nghe được mùi rượu, trong bình này hẳn là chứa rượu.
Chân Văn Quân xoay người lại, ngắm nhìn Vệ Đình Húc đã có hơn nửa tháng không gặp.
Gió đêm thổi lay y phục, thịt nướng lưu lại một ít mùi hương thỉnh thoảng lại tiến vào bên trong khứu giác, giữa đống lửa đã bị dập tắt dâng lên làn khói nhẹ lượn lờ quanh người. . . . . . Bên trong tiểu viện có chút ý vị của nơi hương thôn yên tĩnh.
Nơi này toàn bộ đều mộc mạc bình thường, nhưng sự xuất hiện của Vệ Đình Húc làm cho nơi này trở nên vô cùng khác biệt. Tất cả những chi tiết thuộc về nàng đều là nét tinh xảo đã trải qua sự đẽo gọt tỉ mỉ, khiến cho Chân Văn Quân dù đã ăn no bụng đến mức nào cũng nguyện ý ngắm nhìn nàng để cho ánh mắt cũng được ăn no nê. Nhớ tới sự kinh thán khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Chân Văn Quân phát hiện Vệ Đình Húc so với khi đó đã có chút biến hóa. Hai năm trước lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng xinh đẹp đến mức khiến trái tim người ta hoảng hốt nhưng suy cho cùng vẫn mang theo chút non trẻ, hiện giờ nàng gần hai mươi tuổi khuôn mặt càng ngày càng thon gầy, biến thành khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, dung mạo nở rộ cùng khí tức thành thục trong ánh mắt khiến cho người ta trầm mê, nhất thời quên mất nàng là một "yêu nữ" tính khí thất thường và thích dụng hình.
"Tỷ tỷ uống chính là rượu gì vậy?" Chân Văn Quân nằm nhoài người tới, cằm gác ở trên đùi Vệ Đình Húc, nhìn chằm chằm chiếc bình ngọc của nàng hiếu kỳ hỏi.
"Đây là rượu ngũ vị mà Tiểu Hoa đã ủ. Hơi mạnh, ngươi có muốn nếm thử không?"
"Muốn." Chân Văn Quân cũng không đưa tay ra, ngược lại ngửa mặt lên, gối lên chân Vệ Đình Húc, dùng đầu lưỡi mềm mại đẩy mở hai cánh môi mỏng của chính mình, quét nhẹ một vòng quanh môi, "Ta muốn nếm thử xem rượu mà tỷ tỷ thích uống có tư vị gì. Càng mạnh, ta càng thích."
Đêm xuân phương nam, trên bầu trời đầy sao rực rỡ, những sinh vật mới mọc ra từ trong đất dần dần tỏa ngát hương thơm, mà tất cả những thứ này xinh đẹp đều không sánh bằng một ánh mắt hàm chứa ý cười của Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc đưa miệng bình đến kề sát vào đôi môi phấn nộn của Chân Văn Quân, nghiêng thân bình, để cho dòng rượu cay nồng chậm rãi chảy vào trong miệng nàng. Chân Văn Quân nhắm mắt lại thưởng thức, hơi nâng đầu lên, để cho rượu càng thêm thuận lợi chảy vào bên trong cổ họng.
Yết hầu nhấp nhô lên xuống rất có tiết tấu, thanh âm "ừng ực" liên tục không ngừng, nàng rốt cuộc một ngụm uống cạn bình rượu của Vệ Đình Húc.
Bình rượu trong tay trống rỗng, Vệ Đình Húc tiện tay để qua một bên, ánh mắt không hề dời khỏi khuôn mặt lan chút men say của Chân Văn Quân.
"Rượu ngon, uống ngon." Khóe miệng Chân Văn Quân nhấc lên ý cười không thể khắc chế, trên đôi môi sáng bóng còn một vệt chất lỏng lưu lại.
Vệ Đình Húc vươn đầu ngón tay dán lên môi nàng, nhẹ nhàng xoa vuốt qua cánh môi mềm mại, giống như đang giúp nàng lau đi vệt chất lỏng đó lại giống như là đang đùa giỡn.
Men rượu cùng thân nhiệt của Vệ Đình Húc sản sinh ra phản ứng kỳ diệu ở trên thân thể Chân Văn Quân, nàng càng lúc càng nóng, ý thức cũng trở nên trì độn, bỗng chốc ngửa đầu về phía sau, đuổi theo ngón tay xinh đẹp của Vệ Đình Húc.
Cuối cùng, đem ngón tay của nàng ngậm vào trong miệng.
Nàng thậm chí không rõ chính mình vì sao lại làm như vậy, nàng nhất định là bị mê hoặc rồi.
Có thể là do bình rượu kia, cũng có thể là do đầu ngón tay của Vệ Đình Húc đã vẽ ra ký hiệu trận pháp kỳ quái nào đó có thể hấp dẫn lòng người, Chân Văn Quân hoàn toàn chìm đắm trong cuộc truy đuổi nàng đồng thời ngậm lấy cảm quan mê huyễn của nàng, say đắm với đầu móng tay được sơn màu đỏ tươi cùng trái tim cường hãn không ai sánh bằng bên dưới thân xác yếu ớt mỏng manh của nàng.
Vệ Đình Húc vẫn không cảm thấy động tác của Chân Văn Quân có gì không ổn, ngược lại nhẹ nhàng câu lấy đầu lưỡi của nàng, cùng nàng dây dưa một phen sau đó mới chậm rãi cọ vào giữa môi dưới của nàng rút ra. Khi rút tay ra Chân Văn Quân còn bất mãn rên hừ vài tiếng.
"Muội muội uống say rồi. Linh Bích."
Linh Bích nghe thấy Vệ Đình Húc gọi nàng mới dám quay đầu lại nhìn các nàng, đáp: "Nữ lang."
"Ngươi mang Văn Quân quay về phòng nghỉ ngơi đi."
"Dạ"
"Tỷ tỷ!" Chân Văn Quân nghe được Vệ Đình Húc muốn nàng quay về phòng, vội vàng cầm tay nàng, đem bàn tay lạnh lẽo của nàng dán lên gương mặt nóng hổi của chính mình, đặc biệt thoải mái, "Tỷ tỷ bây giờ phải đi rồi sao, có biết ta nhớ ngươi thế nào không?"
"Ta là nói thật!" Chân Văn Quân đột nhiên ngồi dậy, mang theo chút khó chịu khi bị người đối xử qua loa lấy lệ.
"Ta cũng là nói thật."
Chân Văn Quân không nhớ rõ chính mình đã trở về phòng bằng cách nào, chỉ nhớ được ký ức cuối cùng dừng lại ở câu trả lời của Vệ Đình Húc dành cho nàng.
Hơn nửa đêm Chân Văn Quân bị khát khô cổ họng mà tỉnh dậy, cả người đều là mồ hôi, trong cơ thể giống như cất giấu một ngọn núi lửa đang không ngừng bốc nhiệt khí ra bên ngoài. Linh Bích nằm ngủ ở bên cạnh bị nàng lăn qua lăn lại mà tỉnh dậy, lấy khăn vải nhúng nước lạnh đến lau mồ hôi cho nàng, vừa lau vừa mắng nàng tham ăn tham uống, nói nữ lang thể hàn nên Tiểu Hoa mới dâng lên loại rượu do nàng ấy tự tay ủ có cho thêm nhiều thảo dược trị hàn, nữ lang uống là để bổ khí lưu thông máu huyết, ngươi uống vào cũng chỉ có khô nóng bốc hỏa mà thôi. Ngươi nhìn ngươi xem, đỏ giống y như con tôm luộc, để xem ngươi lần sau còn dám đòi uống rượu nữa không.
Chân Văn Quân đầu óc còn chưa thanh tỉnh cho lắm, đối với việc này cũng không để ý, Linh Bích ở đằng kia cứ nói, nàng trong đầu không ngừng nhớ lại hương vị ngọt ngào ở đầu ngón tay của Vệ Đình Húc, cố gắng nhận định xem chuyện này có thật sự đã phát sinh hay không, là mộng hay là hiện thực. . . . . .
Chân Văn Quân đích thực mê rượu, bình rượu kia chính là mỗi khi Vệ Đình Húc cảm thấy lạnh sẽ tùy ý nhấp một ngụm liền có thể trị hàn, vậy mà nàng lại một hơi uống sạch, thảo nào ngày hôm sau ở trong phòng nằm ngủ lâu như vậy, ngủ thẳng cho đến ban đêm, lúc Linh Bích sắp đi ngủ nàng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Ngủ cả một ngày trong đầu mới trở nên sáng tỏ, nhớ lại mới biết, ngậm ngón tay Vệ Đình Húc chính là bản thân mình, nói thật sự nhớ Vệ Đình Húc lại còn nhận được đáp án tương tự cũng là sự thật.
"Ngươi thế nào rồi?" Linh Bích đem tóc xõa xuống, nhìn nàng, "Không phải là còn chưa tỉnh rượu chứ, mặt đỏ như vậy."
"Không có việc gì, ta tỉnh rồi, ta đi ra ngoài hít thở không khí."
"Nga, đi đi, ta ngủ."
Chân Văn Quân ở trong viện đánh một bài quyền, hoạt động căng giãn gân cốt ra chút mồ hôi, sau đó đi lấy nước cho vào bể tắm trong phòng tắm ngâm mình.
Ta sao có thể làm loại chuyện này chứ, thật sự quá lỗ mãng. Nghĩ đến bộ dáng của chính mình tham luyến đuổi theo ngón tay của Vệ Đình Húc, Chân Văn Quân liền đỏ mặt, hít sâu một hơi lặn xuống bể nước, hận không thể biến mất khỏi thế gian này.
Sáng sớm ngày diễn ra yến hội, trời còn chưa tỏa ánh sáng, lúc Linh Bích còn đang ngủ say thì Chân Văn Quân đã tỉnh. Nàng đứng lên rửa mặt chải đầu, vết thương ở mông nhờ có thảo dược mà khôi phục rất nhanh, cảm giác đau đớn đã giảm nhẹ rất nhiều. Chủy thủ và kim thiền đao đều đã chuẩn bị tốt, Linh Bích bị âm thanh nàng đổi dược đánh thức, đôi mắt mơ mơ màng màng nửa nhắm nửa mở, trước tiên đi lấy bộ khuê y mới may màu sắc tươi đẹp mà Vệ Đình Húc đã cấp cho Chân Văn Quân đem lại đây để cho nàng mặc trong ngày hôm nay, trên làn váy tầng tầng lớp lớp được thêu hình bách linh điểu, màu lông của từng con đều không giống nhau, trông rất sống động. Ngay cả trên tế tất*cũng được thêu dệt những sợi hoa văn nhiều màu sắc, trên cổ tay áo thậm chí còn được dán thếp vàng xem như đồ trang sức, khiến người ta nhìn vào cảm giác thật đúng là quý khí bức người, vạn phần chói mắt. Đừng nói là đứng bên trong đám người, cho dù có quỳ rạp trên mặt đất cũng khó đảm bảo sẽ không bị người bên ngoài liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
(*) Tế tất (敝膝): một loại phục sức, giống như một mảnh vải rời mặc ở trước áo che qua đầu gối
Chân Văn Quân vội lắc đầu nói: "Ta không mặc bộ này, nhiều thứ linh ta linh tinh vướng víu làm gì cũng không tiện, ngược lại còn nóng muốn chết. Vẫn là mặc hồ phục đi, chỗ nào cần rộng thì rộng, chỗ nào cần chật thì chật, thoải mái."
Linh Bích không đồng ý nói: "Đây chính là nữ lang đặc biệt may mới cho ngươi! Hôm nay Trưởng Công chúa thiết yến, Tiểu Hoa không thích hợp tham gia, nữ lang chắc chắn sẽ muốn ngươi bồi bên người, ngươi tưởng là đi đánh nhau với Chu Mao Tam hả, sao có thể mặc y phục tùy ý! Lại đây! Thành thành thật thật ngồi xuống cho ta chải đầu."
Chân Văn Quân vẫn là tránh bên trái né bên phải: "Chính là vì bồi ở bên người tỷ tỷ mới càng phải ăn mặc nhẹ nhàng linh hoạt, nếu như tỷ tỷ có chuyện gì cần phân phó ta cũng thuận tiện xử lý. Bộ y phục ngươi đang cầm, đi đường cũng không thể đi nhanh được, ta mới không cần!" Nói xong liền trượt người thoát khỏi tay Linh Bích, cầm lấy bộ hồ phục choàng lên người, ngay cả mạn che mặt cũng cất vào bên trong tay áo.
"Vậy ngươi tốt xấu gì cũng phải chải tóc a!" Linh Bích đuổi theo phía sau Chân Văn Quân đang mặc ngoại bào hô to.
Chân Văn Quân vừa chạy vừa đáp: "Hôm qua ta có nói muốn đến bồi tỷ tỷ dùng điểm tâm, còn trì hoãn nữa sẽ không kịp mất!"
Linh Bích mắng nàng: "Vậy sao ngươi không sớm gọi ta dậy chứ!"
Tiểu viện không lớn, Chân Văn Quân chạy mấy bước đã tới được phòng ngủ của Vệ Đình Húc, quả nhiên thấy ở trước mặt Vệ Đình Húc đã bày ra cháo trắng dưa cải các loại cao điểm, tất cả đều là khẩu vị mà Chân Văn Quân ưa thích. Nàng cười hì hì nói lời chào buổi sáng với Vệ Đình Húc, sau đó nhìn về phía Tiểu Hoa: "Đều là món ta thích ăn, Tiểu Hoa tỷ tỷ thật tốt."
Thấy người đã tới, Tiểu Hoa mặt không chút thay đổi mà múc cháo ra: "Đều là do nữ lang phân phó."
Chân Văn Quân thấy trên mặt nàng vẫn còn vài vết cắt hở ra, sưng phù kinh khủng, dồn ép ngũ quan của nàng đến di lệch. Diện mạo này quả thực có chút dọa người, không thích hợp xuất hiện tại yến hội của Trưởng Công chúa.
Vệ Đình Húc hỏi nàng: "Sao không mặc bộ y phục mới ta đưa cho ngươi? Chính là không thích?"
"Thích thích, chỉ là. . . . . ." Chân Văn Quân khẽ bĩu môi, đôi mắt mở to hướng tới Vệ Đình Húc nhấp nháy lóe sáng.
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là hôm nay ở yến hội nhiều người phức tạp, Tiểu Hoa nếu không ở bên cạnh tỷ tỷ, muội muội phải toàn tâm toàn ý hầu hạ tỷ tỷ. Bộ y phục mới mặc dù rất đẹp nhưng vẫn có chút bất tiện, ngươi xem ta mặc bộ y phục này hành động linh hoạt hơn. Không bằng tỷ tỷ hôm nay cứ xem ta là hồ nữ ngươi mới mua về đi, có được không?" Chân Văn Quân nói xong liền đứng dậy, mở rộng hồ phục bắt chước bộ dáng khiêu vũ của nữ tử Cô Thương tộc múa may vài động tác, "Tỷ tỷ thích không?"
Vệ Đình Húc trong lúc vô tình giật giật ngón trỏ, cười nói: "Tùy ngươi, dùng bữa đi."
Dùng xong điểm tâm, để phối hợp với một thân hồ phục này của Chân Văn Quân, Linh Bích giúp nàng tết tóc thành kiểu dáng của người hồ, đan buộc vào nhau thành một bím tóc lớn, nhìn qua có cảm giác lớn hơn vài tuổi, ngoại trừ hơi trắng một chút, thật sự cũng giống như người bản xứ chính gốc.
Chân Văn Quân từ trong tay Tiểu Hoa tiếp nhận chiếc xe lăn mang nó đặt lên trên xe chở hàng, sau đó nhảy xuống, ôm Vệ Đình Húc đi vào bên trong xe ngựa, Linh Bích buông màn che, đoàn người đi hướng đến Vương gia.
Khi cách Vương gia còn một đoạn đường dài mã phu chợt cho dừng xe, xe ngựa đi đi dừng dừng tiến bước chậm chạp, Chân Văn Quân thò đầu ra ngoài nhìn xem, chỉ thấy trên con đường không quá chật hẹp tất cả đều là xe ngựa, xe chở hàng từ các ngã đường đều kéo đến, lấp kín con đường đến một con kiến cũng chui không lọt. Cả buổi cũng không có cách nào nhúc nhích được, mã phu dứt khoát xuống xe đi đến phía trước dò xét, sau khi quay lại dở khóc dở cười nói với các nàng, tất cả những chiếc xe này đều là muốn đi Vương gia dự yến, xe nhỏ xe lớn xe cực lớn tất cả đều đổ dồn về cùng một chỗ, con đường phía trước bị kẹt cứng nghe nói là do Lâm huyện Mã gia và Phượng Khê Sử gia va đụng nhau, vì để có thể viết tên mình đầu tiên vào trên hồng thiếp để cho Trưởng Công chúa thấy được lòng trung thành, lúc này không ai chịu nhường ai, cho nên con đường mới bị kẹt cứng.
Chân Văn Quân cảm thấy buồn cười, đám người này vì nịnh bợ Trưởng Công chúa ngay cả đường đi cũng lấp kín, Hoàng thượng có biết không?
Chân Văn Quân nhìn một vòng bỗng nhiên nhớ tới, hỏi Vệ Đình Húc: "Ta thấy hộ vệ bên người tỷ tỷ giảm đi rất nhiều, chính là đều phái đi bảo hộ Trưởng Công chúa sao?"
Vệ Đình Húc: "Đúng vậy, Trưởng Công chúa lần này tới Nam Nhai là tiến hành trong âm thầm, vì để che đậy tai mắt người khác nên hộ vệ xe ngựa của Trưởng Công chúa đều đi hướng đến Tuy Xuyên, trước khi hành tung bại lộ tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã đi Tuy Xuyên, hiện giờ được điều động đến Nam Nhai bên này đều là nhân thủ của Vệ gia chúng ta."
Chân Văn Quân tiến đến nói bên tai Vệ Đình Húc: "Hôm nay Trưởng Công chúa thiết yến, ở Nam Nhai phàm là nhân gia có chút thể diện đều đến đây. Tuy rằng Vương gia vì để bảo toàn tính mạng của cả gia tộc mình cũng sẽ tận tâm bảo hộ Trưởng Công chúa bình yên, nhưng khó đảm bảo là sẽ không có một ít sơ hở bị người cố tình lợi dụng để ra tay hành động. Ta đi theo tỷ tỷ mặc dù thời gian không lâu, nhưng cũng hiểu biết được đám vô sỉ đó là như thế nào không từ thủ đoạn muốn mưu hại tính mạng của tỷ tỷ, Trưởng Công chúa tuy rằng tôn quý, nhưng đối với ta mà nói sự an nguy của tỷ tỷ mới là quan trọng nhất. Tỷ tỷ yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ không để kẻ xấu đến gần tỷ tỷ dù chỉ một bước!"
Vệ Đình Húc vẫn dùng ngữ khí trước sau như một của nàng thản nhiên nói: "Có muội muội ở đây, ta rất yên tâm."
Đoàn xe bị kẹt cứng đến cuối cùng vẫn là do Sử gia ỷ vào gia tộc bản địa người đông thế mạnh rốt cục đem Mã gia hất đi, là người đầu tiên tiến đến đại môn Vương gia, mang từng rương cống phẩm quý hiếm xuống xe, hài lòng ngẩng đầu viết tên của mình vào trên hồng thiếp trống trơn.
Khi Chân Văn Quân đẩy xe lăn cùng đoàn người Vệ Đình Húc đi vào cửa, bên trong phủ đã đông nghẹt người, náo nhiệt đến mức này có thể so với đại tiệc thành hôn của quý tộc. Chân Văn Quân thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, vốn là một chuyến hành trình bí mật rốt cuộc lại rơi vào tình cảnh đông như trẩy hội, ắt hẳn trước đó bất luận là Trưởng Công chúa hay là Vệ Đình Húc cũng chưa từng dự đoán được.
Một nam tử với bộ dáng nho sinh mặt trắng tiến đến cung kính hành lễ với Vệ Đình Húc: "Nữ lang, Trưởng Công chúa ở bên trong chờ đợi đã lâu."
"Ân." Vệ Đình Húc lên tiếng, người nọ nhìn về phía Chân Văn Quân lạ mặt, có vài phần cảnh giác.
Vệ Đình Húc giải thích nói: "Tiểu Hoa độc tố chưa giải hết, hôm nay không thích hợp lộ diện. Nàng tên là Văn Quân, là tâm lữ của ta."
Vệ Đình Húc nói như thế, người nọ liền không hỏi nhiều nữa, dẫn theo các nàng xuyên qua tiền thính đi lên một con đường dốc đá thật dài, một tòa lâu các hiện ra trước mắt. Bên ngoài lâu các có rất nhiều binh sĩ tay nắm vũ khí, chắc chắn Trưởng Công chúa đang ở trong đó.
"Linh Bích, ngươi ở bên ngoài chờ." Vệ Đình Húc nói.
"Dạ, nữ lang." Linh Bích ngoan ngoãn vâng lời.
Chân Văn Quân không ngờ Vệ Đình Húc lại để Linh Bích ở bên ngoài mà mang chính mình đi vào.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng được vị nho sinh kia đẩy ra, các nàng còn chưa bước vào thì một giọng nữ tràn đầy trung khí đã truyền tới: "Đình Húc! Ngươi mau đến nhìn xem Lý Cử tên phế vật này lại làm ra chuyện hoang đường gì, xem hắn đến tột cùng muốn đem uy nghi của Đại Duật ta hạ xuống đến mức nào mới chịu ngừng!"
Hai cánh cửa vừa mở ra, Chân Văn Quân thấy trong phòng có hai hàng hộ vệ mặc nhuyễn giáp màu đen tay cầm trường đao đang đứng, trong thời tiết oi bức như vậy tất cả bọn họ đều cẩn thận tỉ mỉ đội mũ sắt nặng nề. Nhuyễn giáp trên thân tỏa ra ánh sáng bóng loáng kỳ dị, trông vừa cứng rắn lại vừa nhẹ nhàng, Chân Văn Quân sau khi bị ánh sáng đó làm lóa mắt thoáng qua, phát hiện trên nhuyễn giáp ở trước ngực có một mảnh ký hiệu hình đầu hổ bằng bạc, lập tức hiểu được những hộ vệ này cũng không phải là hộ vệ bình thường, mà là cấm vệ quân của Hoàng thượng, Hổ Bôn quân!
Khi nàng còn nhỏ a mẫu đã không nề hà khảo giáo nàng về từng loại hình vẽ khác nhau chất liệu khác nhau đeo ở vị trí khác nhau sẽ đại biểu cho từng loại thân phận gì, mặc dù nàng có đầu óc thông minh trí nhớ siêu phàm nhưng cũng bởi vì số lượng chi tiết đó quá khổng lồ mà thường xuyên nhận sai, mấy lần bị a mẫu đánh vào lòng bàn tay. A mẫu lúc ấy vẫn luôn nhấn mạnh nhớ người nhận vật là nền tảng để hành tẩu khắp thiên hạ, có phức tạp rườm rà đến đâu cũng phải ghi khắc thật kỹ vào trong lòng, đối với nàng sau này rất có lợi. Lúc ấy nàng còn oán thầm không ít lần, hiện giờ xem ra quả thật vô cùng hữu dụng.
Hổ Bôn quân chính là đội quân đặc biệt bảo vệ Cấm uyển cùng Hoàng thượng, không tuân theo mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào ngoài Hoàng thượng, hiện giờ lại bảo hộ ở bên người Trưởng Công chúa, tình thế Trưởng Công chúa lật đổ ngai vàng đã có thể thấy được một vệt rồi.
Người mới vừa mắng chửi Hoàng thượng là "phế vật" chính là Trưởng Công chúa Lý Duyên Ý, vì lễ tiết mà Chân Văn Quân không thể nhìn thẳng nàng, sau khi bước vào phòng liền quỳ xuống ở bên cạnh xe lăn của Vệ Đình Húc nói: "Tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ."
Lý Duyên Ý cũng không để ý tới nàng, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm nàng là ai, cầm trong tay vũ hịch* ném tới đây, vừa vặn ném lên trên đùi Vệ Đình Húc: "Ngươi xem! Xem xong bảo đảm ngươi sẽ bật cười!"
(*) Vũ hịch (羽檄): công văn triều đình thời xưa, cắm một cái lông chim vào mảnh gỗ để biểu thị tính khẩn cấp
Cửa phòng đóng lại, trước mắt Chân Văn Quân là nền nhà màu xanh ngọc, nàng nghe tiếng Vệ Đình Húc cầm vũ hịch mở ra xem qua từng chút một sau đó quả nhiên nhịn không được khẽ cười.
Lý Duyên Ý chỉ vào Vệ Đình Húc: "Đây thật sự là chuyện khiến người buồn nôn nhất mà ta sống tới lớn như vậy mới gặp qua! Ba tháng trước ta vất vả kiếm về năm mươi vạn xe lương thảo theo mười vạn đại quân áp tải lên tiền tuyến phương bắc. Vừa mới đánh thắng mấy trận chiến, mắt thấy ba quận Cừ Hoa, Minh Sa, Tân Vực sắp được thu hồi, thế mà Lý Cử lại vội vã thu nhận một nghĩa nữ, dùng thân phận Công chúa để tiến cống! Ngươi đoán xem hắn muốn làm cái gì? Hắn muốn hòa thân cùng Thủ lĩnh Trùng Tấn! Thật sự là chuyện khôi hài trong thiên hạ! Chúng ta cùng tứ đại hồ tộc huyết chiến nhiều năm, Đại Duật còn khố rách áo ôm huống chi là đám du mục ngồi trên ngựa nhìn trời ăn cơm đó? Hiện giờ phần thắng đã nằm trong tay Đại Duật ta, Lý Cử hắn lại còn muốn khom lưng uốn gối hạ mình làm thiếp? Trùng Tấn vốn là đứng đầu tứ đại hồ tộc, như vậy bọn chúng không phải sẽ càng thêm khinh thường Đại Duật ta sao? Vong hồn các tướng sĩ Đại Duật tử trận sa trường lại phải như thế nào mới cảm thấy được an ủi? Thật là tức chết ta rồi!"
Lý Duyên Ý nói chuyện vừa vội vừa nhanh lại lớn tiếng, gần như muốn chọc thủng tường phá tung nóc phòng mà bay ra ngoài.
"Điện hạ bớt giận, việc này dễ phân giải, chúng ta đi vào buồng trong thương nghị." Vệ Đình Húc đem vũ hịch nắm ở trong tay đồng thời khuyên nàng, Lý Duyên Ý "Ân" một tiếng bước xuống mộc đài, lúc này mới nhìn thấy Chân Văn Quân còn đang quỳ sấp bên cạnh nàng.
Vệ Đình Húc nói: "Đây là Văn Quân muội muội."
"Ồ, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Tử Trác." Lý Duyên Ý vừa đi vừa nói chuyện, "Đứng lên đứng lên, cùng nhau đi vào."
"Tạ ơn điện hạ!" Chân Văn Quân ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy gương mặt khẽ nghiêng đi của Lý Duyên Ý trong lúc dắt tay áo bước đi, hai hàng lông mày của nàng khẽ nhíu lại tỏ vẻ bực dọc, mi tâm có một nốt ruồi đỏ nổi bật, mũi cao đẹp thanh tú mày liễu gần chạm tóc mai, mặc một thân nam trang tay áo ôm gọn nhẹ, tóc dài buộc thành một búi cài ở sau đầu. Nàng ăn mặc rất tùy ý, cũng không giống như là muốn cải nam trang, mà là để thuận tiện hành động mới ăn mặc như vậy.
Chân Văn Quân nhìn kiểu tóc này của nàng tựa hồ có chút quen mắt, khi vừa nhớ đến ngày ấy Tạ thị A Hâm cũng có kiểu tóc giống như vậy, thì ở bên hông của Lý Duyên Ý có một vật lắc lư lay động hấp dẫn lực chú ý của nàng.
Đó là một túi gấm kim văn, mặt trên có thêu hình một đóa hoa hải đường xinh xắn.
Nếu là người khác đừng nói là thấy rõ huyền cơ, mà ngay cả nhìn cũng không hẳn có thể thấy được hình hoa hải đường chỉ thoáng vụt qua. Nhưng Chân Văn Quân thì khác, nàng không chỉ nhìn thấy, còn nhớ lại cách đây ba ngày nàng đã từng nhìn thấy hình thêu giống y như vậy trên túi gấm của một người khác.