Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 80: Nhữ Trữ phong vân (6)





Đang đốt thư bỗng nhiên Chân Văn Quân ngửi được một mùi hương đặc biệt, mùi hương này mỏng manh như cánh ve rất khó phát giác, nhưng nhờ sự huấn luyện khắc nghiệt của Giang Đạo Thường mà bên trong thân thể Chân Văn Quân đã được chôn giấu một loại mầm giống mẫn cảm, cũng bởi vì mùi hương này thật sự rất đặc biệt, cho dù chỉ bắt được một tia nhàn nhạt, cũng làm cho nàng bất chợt run lên.

Đây là mùi hương của kịch độc "Nhất Chi Tung", Giang Đạo Thường đã từng mất đến ba ngày để đặc biệt giảng giải với nàng những tính chất đặc trưng của Nhất Chi Tung. Quá trình chế tạo loại độc tố này cực kỳ phức tạp, chính là lấy nọc độc trích ra từ loài rắn rết độc nhất trong vùng sa mạc rộng lớn, tưới dưỡng cho Nhất Chi Tung nở hoa, đợi đến thời điểm hoa nở rộ tươi đẹp nhất thì hái xuống, đem giã thành nhựa hoa nuôi dưỡng kịch độc của loài nhện đỏ. Một con nhện đỏ cần phải nuôi dưỡng trong thời gian ba năm, ba năm sau con nhện đỏ sẽ mọc ra độc nhọt có đầu rất nhỏ. Cũng không phải tất cả những con nhện đỏ đều có thể mọc ra độc nhọt, chỉ có ở trong môi trường thích hợp mới có thể trưởng thành. Đừng xem thường loại độc nhọt này khó mọc, bên trong mỗi một độc nhọt chứa dịch độc có thể giết chết mười người, mà còn là mất mạng chỉ trong nháy mắt. Loại độc tố này vô sắc vô vị cực kỳ khó phát hiện.

"Thế gian lại có thứ thần kỳ như thế, vậy chẳng phải là rất khó lòng phòng bị sao?"

"Không." Chân Văn Quân nhớ rõ lúc ấy Giang Đạo Thường sa sầm mặt lại, ghét bỏ nàng ngu dốt, "Trên đời nào có thứ gì vô địch, vạn vật đều có nhược điểm của chúng, chỉ cần dụng tâm cẩn thận quan sát thì vẫn có thể tìm được kẽ hở. Tựa như Nhất Chi Tung này, nhược điểm của nó chính là lửa. Một khi gặp lửa nó sẽ lộ ra nguyên hình, sinh ra một mùi hương đặc biệt. Mùi này so với mùi hôi thối sau khi thiêu hủy máu thịt con người là cực kỳ tương tự."

Khi đó Chân Văn Quân không hiểu máu thịt con người bị đốt cháy sẽ có mùi gì, Giang Đạo Thường liền đi vào trong nghĩa trang trộm lấy một thi thể còn mới đốt lên cho nàng ngửi. Mùi của thân thể con người bị đốt cháy chỉ cần ngửi qua một lần sẽ khó mà quên được, hơn nữa ký ức của khứu giác so với các giác quan khác đều tốt hơn, Chân Văn Quân vẫn còn nhớ rõ như chỉ vừa mới xảy ra.

Tập trung ngửi, tất cả lực chú ý đều dồn vào bên trong khứu giác, tất cả những muộn phiền nhỏ nhặt căn bản đều biến mất, nàng dùng cành cây khơi ra một phần còn lại chưa cháy hết trong bức thư của Vệ Đình Húc, một phần cuối cùng đó rất nhanh cũng bị nuốt chửng. Không hẳn là trên thư của Vệ Đình Húc có bôi độc, Nhất Chi Tung qua đường miệng có hiệu quả cực nhanh, nhưng nếu chỉ là chạm vào thì hầu như sẽ chẳng có hiệu quả gì. Vệ Đình Húc nếu như muốn độc chết nàng, sẽ không dùng đến phương pháp ngu xuẩn như vậy.

Không phải là thư của Vệ Đình Húc, vậy thì chính là cái chậu đồng này.

Chậu đồng này là lấy từ chỗ nào? Phòng bếp.

Vừa hiểu rõ được mối liên hệ này, Chân Văn Quân lập tức dập tắt lửa trong chậu đồng, đổ hết tro tàn ra ngoài, gấp một mảnh vải bố lại làm vật cách nhiệt, cầm cái chậu đồng quay trở lại phòng bếp hỏi: "Chậu đồng này là dùng để làm gì vậy?"

Kha thúc phụ trách phòng bếp nói: "Đây không phải là cái chậu ta đựng thức ăn sao? Như thế nào lại bị đốt thành như vậy?"

"Đựng thức ăn? Thức ăn đâu?"

"Đã được mang ra rồi. Hôm nay Đại tư nông cùng Thiếu phủ đến quý phủ làm khách, điện hạ đang ở Túc Hải uyển chiêu đãi bọn họ."

Lâm Quyền cùng Trưởng Tôn Diệu đến đây? Nguy rồi!

Chân Văn Quân căn bản không ý thức được chính mình còn đang cầm cái chậu, liền nhanh chân chạy đi. Hoài Sâm phủ không nhỏ, nàng đến đây đã mấy ngày còn chưa có dịp dạo hết một vòng, căn bản không biết Túc Hải uyển ở nơi nào. Trong lúc nhất thời cũng không tìm được A Trúc, liền túm lấy một gia nô hỏi, gia nô nói:

"Túc Hải uyển không ở bên trong phủ, phải đi qua cửa sau của Hoài Sâm phủ đi về hướng đông, lại đi tiếp đến Súc Xuân trì ở cách đây ba dặm. Túc Hải uyển a chính là hành cung biệt viện của điện hạ, có sơn có thủy nhã trí bất phàm. . . . . . Ôi chao tiểu cô nương sao lại đẩy ta, đi chậm một chút!"

Chân Văn Quân nào có thời gian mà nghe hắn nói hết, quẳng đối phương ra làm điểm tựa, xoay tròn một vòng bay ra ngoài, lao điên cuồng về hướng đông.

Dưới chân nổi gió, trong tâm lại kinh hãi không thôi. Nếu như Chân Văn Quân không đoán sai thì có người đã hạ độc Nhất Chi Tung vào trong thức ăn dùng để khoản đãi Lâm Quyền cùng Trưởng Tôn Diệu, Lý Duyên Ý lại càng có khả năng sẽ ăn vào trong bụng. Người hạ độc là ai thì không thể biết được, nhưng Chân Văn Quân biết nếu như cả ba người bọn họ đều trúng độc, thì bè đảng Lý Duyên Ý xem như xong rồi. Lý Duyên Ý chết đi, liệu cả nhà Vệ Luân có còn giữ được mạng sống?

Ba dặm đường Chân Văn Quân một mạch lao điên cuồng tới điểm tận cùng, nhìn thấy Súc Xuân trì đang ở ngay trước mắt, bên dưới mái đình trúc xanh rộng lớn cao một trượng có bố trí nhã tọa, nhã tọa nằm trên lộ đài hình tròn nổi lên ở giữa hồ, khi nàng còn cách hai trăm bước nữa là đến được lối dẫn thông ra giữa hồ thì bị Hổ Bôn quân chặn lại.

"Ta có chuyện quan trọng cần thông báo với điện hạ!" Chân Văn Quân nói xong định đi xuyên qua giữa hai gã Hổ Bôn binh lính, chợt có hai thanh đao thép lần lượt đan xen nhau ngăn cản nàng lại. Nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhẹn, cái mũi đã bị tuyệt tình cắt đứt rồi.

"Có chuyện gì chờ điện hạ xong tiệc chiêu đãi trọng khách rồi nói sau." Hai gã Hổ Bôn binh lính này hoàn toàn không có chút lưu tình, vừa cao lại vừa khỏe, hất cằm nhìn Chân Văn Quân, "Điện hạ có lệnh, ngoại trừ Vệ Tư đồ những kẻ không phận sự khác đều không được phép quấy rầy."

"Chính là đang chiêu đãi Đại tư nông cùng Thiếu phủ?" Chân Văn Quân gấp gáp hỏi.

Hổ Bôn binh lính không phản ứng nàng.

"Các ngươi đi thông báo một tiếng! Trong thức ăn có độc! Tuyệt không thể ăn! Nhanh đi!" Chân Văn Quân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hận không thể đi lách qua hai gã tường đồng vách sắt này. Hai Hổ Bôn binh lính thoáng nhìn nhau, thì thầm nói nhỏ bị Chân Văn Quân nghe thấy.

"Nàng hình như là người của Vệ gia."

"Ta đi nói một tiếng với điện hạ."

Một người đứng ở tại chỗ, người còn lại rất nhanh chạy về hướng Túc Hải uyển.

Một gã Hổ Bôn binh lính đi rồi, tầm nhìn của Chân Văn Quân càng thêm trống trải, có thể nhìn thấy Lâm Quyền chỉ lớn bằng ngón tay cái đang ngồi đưa lưng về phía nàng, bên trái là Trưởng Tôn Diệu đang nâng chén, người ở phía đối diện hoàn toàn bị che khuất chỉ lộ ra một góc áo có lẽ chính là Lý Duyên Ý.

Trưởng Tôn Diệu sắp sửa đem chén rượu nốc xuống, Chân Văn Quân gấp đến độ hét lớn: "Đừng uống ——!"

Chân Văn Quân vốn chưa từng luyện qua nội công tâm pháp, hoàn toàn là dựa vào giọng nói mạnh mẽ mà hét lên hai chữ này, thanh âm quả thực truyền đi ra ngoài làm cho động tác uống rượu của Trưởng Tôn Diệu ngừng lại, kinh ngạc nhìn về hướng nàng.

Chân Văn Quân sau khi hét xong cổ họng đau rát giống như bị xé rách, trong nháy mắt có chút choáng váng, cái chậu đồng trong tay cũng rơi trên mặt đất, không có cách nào thốt ra tiếng nữa.

"Ai?" Lý Duyên Ý buông đũa xuống, nhìn về hướng người vừa hét lớn kia, "Chân Văn Quân?"

Trưởng Tôn Diệu cũng nhìn về phía Chân Văn Quân, Lâm Quyền đang muốn xoay người thì bỗng nhiên động tác dừng lại, ôm chặt yết hầu. Trưởng Tôn Diệu nhận thấy được sự khác thường của hắn, cho rằng hắn bị hóc xương cá. Ai ngờ sắc mặt của Lâm Quyền nhanh chóng biến thành màu tím, hắn bắt lấy cánh tay Trưởng Tôn Diệu.

"Lâm quân! Ngươi làm sao vậy!" Trưởng Tôn Diệu vội vàng đỡ lấy hắn, Lâm Quyền muốn nói chuyện, miệng hé mở còn chưa kịp nói gì, một ngụm máu đã phun tới trước mặt Trưởng Tôn Diệu. Trưởng Tôn Diệu theo bản năng vung tay áo rộng lớn lên, ngăn cản một ngụm máu này. Hắn cúi đầu nhìn thấy trên tay áo tất cả đều là những đốm máu loang lỗ.

Trưởng Tôn Diệu bị một ngụm máu này của hắn phun đến ngẩn người. Lâm Quyền từ trên mép bàn trượt xuống, lúc ngã trên mặt đất miệng mũi còn đang hộc máu dữ dội. Khi Lý Duyên Ý vọt tới bên cạnh hắn hô gọi hắn, hắn đã không còn cử động nữa.

Trưởng Tôn Diệu và Lý Duyên Ý đều vô cùng kinh ngạc đối với biến cố bất ngờ này, Hổ Bôn binh lính đã chạy về phía Lý Duyên Ý báo cáo rằng vị tiểu cô nương kia vừa tới nói trong thức ăn có độc.

"Có độc?" Lý Duyên Ý nói, "Không thể nào! Toàn bộ thức ăn đều đã dùng ngân châm thử độc ở trước mắt ta, ngân châm cũng không có biến thành màu đen! Làm sao lại có độc! Mau chóng gọi Ngự y đến!"

"Dạ!" Hổ Bôn binh lính cấp tốc rời đi, Lý Duyên Ý véo nhân trung của Lâm Quyền muốn làm hắn tỉnh lại, nhưng bất luận có véo thế nào Lâm Quyền cũng không hề phản ứng.

"Hắn đã chết." Mồ hôi của Lý Duyên Ý chảy xuống từng giọt, nàng nhìn hai mắt của Lâm Quyền vẫn đang mở trừng trừng cơ hồ muốn rớt ra ngoài, cái chết đến quá bất ngờ khiến hắn kinh ngạc và sợ hãi cực độ, khuôn mặt tím ngắt bị độc tố thúc đẩy đến sưng tấy, chèn ép các ngũ quan đến biến dạng, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Lý Duyên Ý đau lòng vạn phần, bàn tay xẹt qua khuôn mặt của Lâm Quyền muốn làm cho hắn nhắm mắt. Ai ngờ bàn tay mới vừa đặt lên đã nghe thấy Chân Văn Quân đang điên cuồng chạy tới đây lại một lần nữa hét lớn: "Điện hạ mau tránh ra! Đừng chạm vào hắn!"

Lý Duyên Ý cả kinh, lập tức rụt tay trở về.

"Điện hạ, người xem!" Trưởng Tôn Diệu chỉ vào khuôn mặt Lâm Quyền, Lý Duyên Ý mở to mắt nhìn khuôn mặt Lâm Quyền vẫn đang liên tục sưng phồng lên, cho đến khi cái đầu của hắn gần như lớn gấp đôi thì đôi môi dần dần hé mở, một luồng hắc khí mạnh mẽ đẩy mở cái miệng của hắn ra, từ trong mũi miệng bắn vọt tới.

"Điện hạ cẩn thận!" Trưởng Tôn Diệu lập tức đem Lý Duyên Ý che chắn ở phía sau, Lâm Quyền bỗng nhiên ngồi dậy, một lượng lớn hắc khí từ trong tai mũi miệng của hắn điên cuồng bắn ra ngoài. Mắt thấy Trưởng Tôn Diệu cùng Lý Duyên Ý sắp bị hắc độc khí nuốt chửng, Chân Văn Quân vươn tay đẩy bọn họ vào trong hồ nước.

Ba người cùng rơi vào trong hồ, các tỳ nữ còn đang ở trên lộ đài chưa kịp nhảy xuống nước đã hít phải hắc khí cũng giống như Lâm Quyền, từ trong mũi miệng trào ra rất nhiều máu, chỉ trong chớp mắt liền trúng độc ngã xuống mất mạng, từ lúc hít phải cho đến lúc tử vong là cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong một cái chớp mắt.

Ở bên trong hồ nước Chân Văn Quân dùng tay ra hiệu cho Lý Duyên Ý cùng Trưởng Tôn Diệu, ý bảo bọn họ trực tiếp bơi vào trong bờ.

Gã Hổ Bôn binh lính còn lại vốn định chạy đến đây, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhanh chóng quay đầu trở về. Khi trở lại bờ hồ thì Chân Văn Quân các nàng vừa lúc phá nước trồi lên.

"Điện hạ! Thiếu phủ! Hai người có nếm qua rượu và thức ăn kia chưa?!" Chân Văn Quân vừa lấy lại hơi thở đã vội hỏi han.

"Ta. . . . . . Ta có uống rượu!" Trưởng Tôn Diệu sặc nước, sắc mặt cực kỳ không tốt, "Uống hết sáu chén! Bất quá không có nếm qua thức ăn. . . . . . Ta không thích vừa uống rượu vừa dùng bữa, liệu ta có trúng độc hay không!"

"Xem ra trong rượu không có độc. Loại độc tố này rất mạnh, đừng nói là uống sáu chén, cho dù chỉ uống một ngụm thôi chỉ sợ là Trưởng Tôn Thiếu phủ đã mất mạng rồi. Độc tố hẳn là ở bên trong thức ăn. Điện hạ, người không ăn cũng không uống đấy chứ?" Chân Văn Quân ngày ấy vừa vặn nhìn thấy Lý Duyên Ý đắc thế dị thường vui vẻ, chính là sợ nàng đang lúc vui vẻ mà tha hồ rượu thịt, ăn uống phủ phê một trận thì xem như xong rồi.

Lý Duyên Ý lắc đầu: "Ta cái gì cũng chưa kịp ăn."

Mấy ngày nay tâm tình của Lý Duyên Ý đúng là không tồi, mãi cho đến hôm qua nhận được tin tức truyền về từ trinh sát của A Hâm, nói phù dung tán trong người A Hâm lại phát tác, nàng kiên trì không có tái hút, ngược lại là đi tìm lão sư của nàng. Nàng từ nhỏ đã vô cùng thân cận với vị lão sư truyền thụ võ công này, Lý Duyên Ý đối với vị lão sư đạo mạo trang nghiêm này không có hảo cảm. Hiện giờ tại thời điểm nguy cấp A Hâm lại đi cậy nhờ hắn, Lý Duyên Ý vạn phần khó chịu. Thế nhưng cục diện ở Nhữ Trữ bên này có chút rối loạn, lại thêm lão tặc Tạ Phù Thần đã vượt mọi chông gai chạy về tới bên người Lý Cử rồi, tình thế thay đổi trong nháy mắt, nàng không thể rời đi.

Không biết A Hâm hiện giờ đã tới chỗ lão sư của nàng hay chưa, càng không biết vị lão sư này sẽ làm thế nào để giúp nàng giải trừ cơn nghiện phù dung tán, nghĩ đến chuyện đó Lý Duyên Ý liền không còn hứng thú ăn uống gì nữa. Hôm nay nàng gọi đám người Trưởng Tôn Diệu tới chính là để thương lượng kế sách đối phó Tạ Phù Thần, Vệ Luân trong nhà có việc không thể đến tham gia, không nghĩ tới tâm tình không tốt ảnh hưởng khẩu vị ngược lại đã giúp nàng nhặt về một mạng. Lý Duyên Ý vạn phần thổn thức, mơ hồ cảm thấy rằng đây là A Hâm đang âm thầm bảo hộ nàng.

Mùa hạ gió thổi trên mặt hồ rất nhanh đã xua tan hắc khi, Lý Duyên Ý hỏi Chân Văn Quân loại độc này đến tột cùng là cái gì, vì sao ngân châm không thể phát hiện mà nàng lại biết, hỏi nàng có nhìn thấy người hạ độc hay không. Chân Văn Quân liền đem quá trình nàng phát hiện ra Nhất Chi Tung nói với Lý Duyên Ý, chỉ bỏ bớt đi chi tiết thiêu hủy bức thư của Vệ Đình Húc, nói rằng trong lúc đang thiêu hủy mấy vật dụng không cần thiết thì phát hiện dấu vết của loại kịch độc này.

"Độc tố Nhất Chi Tung này ngoại trừ vô sắc vô vị cực kỳ hung hiểm ngân châm cũng không thể phát hiện ra được, sau khi bị người nếm phải sẽ nhanh chóng ăn mòn hầu họng tiến vào trong lồng ngực, một khi gặp máu sẽ sinh ra một lượng lớn độc khí, độc khí sẽ bành trướng rất nhanh ở bên trong thi thể, thậm chí sẽ khiến nó nổ tung. Người hít phải độc khí cũng sẽ nhanh chóng bị mất mạng."

Lý Duyên Ý đã từng nhìn thấy rất nhiều thủ đoạn ác độc, nhưng loại độc hung tàn như Nhất Chi Tung này nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói.

"Ngươi đối với độc dược vô cùng thông thạo sao?" Lý Duyên Ý hỏi Chân Văn Quân.

Lẽ ra Chân Văn Quân theo thói quen khiêm tốn sẽ nói "Có biết một chút", thế nhưng ngẫm nghĩ lại lời khuyên của A Trúc đối với nàng, vẻ mặt quyết tâm, cất cao giọng nói:

"Văn Quân đối với sáu trăm ba mươi hai loại độc dược đã được biết đến hiện tại rõ như lòng bàn tay!" Chân Văn Quân không hề nói dối, Giang Đạo Thường quả thực đã đem phương pháp phân biệt tất cả các loại độc dược dạy cho nàng, người khác có lẽ học đến ba năm cũng học không xong, nhưng Chân Văn Quân nhờ vào tư chất thông minh tuyệt luân chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã nhớ kỹ toàn bộ. Nàng cần phải thể hiện ở trước mặt Lý Duyên Ý, cơ hội tuyệt hảo trước mắt này nàng không thể bỏ qua được.

Lý Duyên Ý đứng lên, nhìn về phía Túc Hải uyển ở giữa hồ, thi thể của Lâm Quyền đã xẹp xuống, các tỳ nữ thì nằm ngổn ngang lộn xộn thành một mảnh, đoàn hắc khí đáng sợ tựa như đến từ âm giới kia còn đang phiêu đãng trong không trung.

"Văn Quân, Dương Huy, các ngươi đi theo ta." Lý Duyên Ý ngay cả y phục cũng không kịp đổi, tâm sự nặng nề mà gọi hai người bọn họ nhanh chóng rời đi.

Ngay tại thời điểm Lâm Quyền chết thảm, từng trận mưa to từ phía nam kéo đến liên tục bao trùm Bình Thương, lại còn tiếp tục di chuyển về hướng bắc, sắp tới gần kinh thành Nhữ Trữ.

Dân chúng Bình Thương vui mừng khôn xiết, tuy rằng vụ xuân đã qua, mặt đất khô cằn nhiều ngày cuối cùng cũng nghênh đón những trận mưa xuống, đối với nạn dân đang vạn phần đói khát mà nói không có gì vui sướng phấn khởi hơn so với một trận mưa to ngập tràn.

Vô số nạn dân, nông dân, toàn bộ đều chạy ra khỏi nhà, đứng trong cơn mưa to hoan ca múa hát. Mà con kênh đào từ phía nam một đường thông nhập đến kinh thành sau khi đình trệ gần mười năm đột nhiên với tốc độ sấm chớp gió giật đã nhanh chóng hoàn công. Nghe nói Hoàng đế Lý Cử đã điều động tất cả các nô dịch đang thi công hoàng lăng của hắn đi tu tạo kênh đào, để có thể sớm ngày điều hòa dẫn nước từ nam chí bắc giảm bớt tình hình thiên tai, Hoàng thượng ngay cả lăng mộ của chính mình cũng cho tạm dừng. Con kênh uốn lượn không chỉ giúp giảm bớt tình hình lũ lụt ở phía nam, mà còn tưới ẩm cho các thành trì dọc theo dòng chảy, tác dụng kết hợp cùng những trận mưa to, quét sạch bầu không khí ảm đạm nhiều năm qua đã bao phủ trên bầu trời Đại Duật.

Nhưng vào lúc này, lại có một chuyện khác làm cho người ta khó bề tưởng tượng vừa vặn truyền đến trong tai Lý Duyên Ý.

Sau bốn mươi sáu ngày bị nhốt bên trong chiếu ngục, Hồng Ái đột nhiên ở trong ngục thổ huyết mà chết, đồng thời để lại một bức huyết thư nhận tội.

Ngoài việc thừa nhận chính mình tham ô lương khoản khi cứu trợ thiên tai ở Tuy Xuyên, bên trong bức huyết thư cũng thẳng thắn khai nhận chuyện thông đồng với địch bán nước, nói rằng không có mặt mũi nào đối mặt với Hoàng thượng, chỉ có lấy cái chết để thoát khỏi sự dằn vặt của lương tâm.

"Cái gì? Hồng Ái đã chết? Chuyện khi nào?"

"Mới một canh giờ trước."

Lý Duyên Ý đang viết mật thư cho Vệ Đình Húc, sau khi nghe được tin tức Chân Văn Quân báo với chính mình, nàng trừng to hai mắt, lập tức cười khẽ một tiếng, nói: "Lẽ nào Lý Cử cho rằng chỉ cần bức tử Hồng Ái, để cho hắn đem tất cả tội trạng ôm vào người, sự việc lần này người chết không đối chứng thì sẽ không còn ai có thể định tội được Phùng Khôn? Có hơi quá ngây thơ rồi."

Nàng buông cây bút đang cầm trong tay xuống, phiến trúc đang được viết dở dang cũng bị ném vào trong chậu than bên cạnh đốt cháy sạch sẽ. Cái chết của Hồng Ái thoạt nhìn giống như bị bức đến đường cùng mà tự mình kết liễu, nhưng nghĩ lại từ sau khi Tạ Phù Thần trở về Nhữ Trữ đầu tiên là độc chết Lâm Quyền, rồi sau đó tới lượt Hồng Ái kiên trì lâu như vậy cũng tự kết liễu, việc này đúng là có chút mờ ám đáng ngờ.

Năm đó Thái hậu bệnh nặng, Tạ Phù Thần nhân cơ hội này xúi giục Lý Cử lấy tội danh kết bè kết phái mà đem cữu cữu của Lý Duyên Ý bắt giam vào trong ngục, thậm chí đem cả một đám tử đệ của Canh thị đang giữ chức quan trong triều ra điều tra xét xử, sắp xếp người của Lý Cử lấp vào toàn bộ những vị trí vừa được bỏ trống đó. Chiêu thức hung ác đó vượt ra khỏi dự kiến của mọi người. Nếu không phải Thái hậu lúc ấy mạng lớn gắng gượng trở lại, lại thêm Lý Cử tuổi còn nhỏ hạ không được quyết tâm, chỉ sợ toàn bộ tộc môn của Canh thị đều khó tránh khỏi cái chết.

Lão tặc Tạ Phù Thần này hành sự luôn luôn vượt ngoài dự tính của người khác, ngay cả thân đệ đệ của đương kim Thái hậu cũng dám xuống tay, vậy thì trong chuyện Hồng Ái tự sát này cũng không có gì khác ngoài tính kế. Việc này có chút khẩn cấp, trước tiên phải nói với Tử Trác.

Lý Duyên Ý rút lấy một phiến trúc mới, viết mấy chữ trên đó, đợi sau khi nét mực khô ráo biến mất lại dùng mực nước màu đen viết lên đó một câu: Bánh nếp thơm dịu, mong quân về.

"Văn Quân." Lý Duyên Ý vẫy tay ra hiệu cho Chân Văn Quân tiến lên, hỏi: "Ngươi biết cách thay đổi nét chữ chứ?"

Từ sau khi Chân Văn Quân cứu nàng và Trưởng Tôn Diệu, Lý Duyên Ý mới xem như là thật sự chú ý đến tiểu cô nương này. Sau khi cùng nàng suốt đêm đàm luận mới phát hiện người này đích thật là một kỳ tài hiếm có, Vệ Đình Húc lúc trước không hề nói khoác, thậm chí còn có chút khiêm tốn.

Nàng biết không chỉ có Lâm Quyền, mà các năng thần trong tay nàng đều đã bị người hạ độc, trong số mười người đã chết hết bảy, ba người còn lại mạng lớn tránh thoát được một kiếp. Mà ngày ấy lúc Lâm Quyền trúng độc, phòng bếp cũng đã chuẩn bị ngọ thiện cho các mưu sĩ, tổng cộng tám trăm sáu mươi vị mưu sĩ, những người đã ăn cơm toàn bộ đều chết hết, còn lại hơn một trăm người không phải là đang ở bên ngoài làm việc thì chính là bỏ lỡ giờ cơm, may mắn tránh thoát một kiếp.

Đây là sự trả thù điên cuồng của Tạ Phù Thần. Vệ Luân nói không sai, một khi Tạ Phù Thần trở lại Nhữ Trữ, thì cục diện thắng lợi trước đó cho dù có vững chắc đến đâu cũng có thể bị hắn xoay chuyển. Nghe nói Tạ Phù Thần không biết từ chỗ nào đã tìm được một vị tuyệt thế cao thủ, vị hiệp khách này chỉ trong một đêm đã xâm nhập vào bảy phủ đệ vốn được canh phòng sâm nghiêm, thê thiếp vẫn ngủ ở bên cạnh, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy thì cái đầu của người bên gối đã không thấy nữa, bao nhiêu hộ vệ và gia nô lớn nhỏ ở trong phủ thế nhưng lại không có một ai trông thấy, chuyện này làm cho người ta sợ hãi giống như gặp phải ma quỷ.

Lần này Tạ Phù Thần vừa về đến đã khiến cho toàn bộ triều đình Nhữ Trữ kinh sợ trong lòng, hoặc là nói khiến cho những người ủng hộ Lý Duyên Ý tâm thần không yên. Bọn họ đều sợ hãi Tạ Trung thừa sẽ xuất kích mà tuyệt đối không lo lắng hậu quả, không biết người chết kế tiếp có phải là chính mình hay không.

Nhiều ngày nay số người đến phủ của Lý Duyên Ý rõ ràng ít đi, ngay cả những môn khách mưu sĩ mà nàng bồi dưỡng đã nhiều năm đa phần cũng lẩn trốn. Hiện nay đúng là thời khắc cần người, cho dù Chân Văn Quân vẫn còn quá trẻ, rất nhiều ý tưởng tạm thời vẫn còn non nớt, Lý Duyên Ý cũng chỉ có thể thử bắt đầu sử dụng nàng.

Chân Văn Quân lúc này mới xem như là chính thức đi tới bên cạnh Lý Duyên Ý, bắt đầu giúp nàng tra xét tình báo. Mà cái chết của Hồng Ái chính là tin tức đầu tiên nàng điều tra hồi báo.

Lúc bị hỏi tới việc có biết cách thay đổi nét chữ hay không, Chân Văn Quân còn thoáng chút chột dạ, nhớ lại chuyện ngày đó bắt chước nét chữ của Vệ Đình Húc.

Sau khi gật đầu thừa nhận, Lý Duyên Ý hài lòng cười nói: "Rất tốt, ngươi đem bức thư này dùng những nét chữ khác nhau sao chép ra mười bản, đồng loạt gửi đi theo mười phương hướng khác nhau. Còn bức thư thật sự này đợi ngày mai ban đêm mới đem ra ngoài gửi đi, nhớ kỹ rồi chứ?"

Chân Văn Quân tiếp nhận phiến trúc, đáp: "Dạ."

"Mấy ngày nay ngươi thay ta quan sát theo dõi chặt chẽ Đình úy thự, một khi Quan Huấn rời khỏi Đình úy thự đi đến Cấm uyển thì lập tức báo lại cho ta. Lại phái người đi đến Canh phủ, thỉnh cữu cữu đến đây một chuyến."

"Dạ!"

Bên này mật thư của Lý Duyên Ý nương nhờ sự che lấp của bóng đêm giống như loài chim di trú mà bay đi ra ngoài, bên kia Đình úy Quan Huấn trong đêm cầm bức huyết thư đi diện kiến Hoàng thượng. Xe ngựa của Quan Huấn vừa mới đến cửa cung, vô số cặp mắt đang theo dõi hắn liền lặng yên không một tiếng động mà tản đi khắp nơi, biến mất bên trong bóng đêm của Nhữ Trữ.

Cữu cữu của Lý Duyên Ý là Canh Bái đã gần năm mươi tuổi, vài năm trước đã lui khỏi triều đình, thành thành thật thật ở trong nhà trồng hoa dưỡng cỏ nuôi mèo chơi chim.

Trước đó vài ngày có người mang đến tặng hai con chim khổng tước một xanh lam một xanh lục, dưỡng cùng một chỗ với bạch hạc thì thập phần vui mắt. Mấy ngày nay hắn không có việc gì làm nên chỉ ở bên trong Phượng Điểu viện cho hai con chim khổng tước này ăn, nghe người hầu thông báo nói xe ngựa của Trưởng Công chúa đang chờ ở trước cửa, hắn đem nắm bã đậu cho chim ăn ở trong tay ném đi, phủi phủi tay chậm rãi đi ra ngoài.

Xe ngựa ấn chế của Trưởng Công chúa đáng lẽ là bốn con ngựa đỏ màu lông cân xứng, chiều rộng của xe không thể quá một trượng, mui xe và cờ quạt sử dụng hai màu đỏ trắng, càng xe và cột cờ được chạm khắc hình chim khổng tước. Mà lúc này chiếc xe ngựa Lý Duyên Ý phái tới lại dùng sáu con ngự mã da lông sáng bóng toàn thân đều là màu đen không có một sợi lông tạp, xe rộng hơn một trượng, càng xe và cột cờ đều thay đổi khổng tước thành kỳ lân, mui xe và cờ quạt đều dùng hai màu đen đỏ mà chỉ Hoàng thượng mới có thể dùng. Canh Bái nhìn thấy trên một góc của chiếc xe ngựa tới đón hắn có một chữ "Lý" rất lớn quá mức huênh hoang, liền không bước lên, mà kêu người hầu đi chuẩn bị xe ngựa của nhà mình, treo một mộc bài lớn hơn ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, mặt trên dùng nước sơn màu vàng viết lên một chữ "Canh".

Người hầu khó hiểu nói: "Canh công vì sao không ngồi trên xe ngựa mà Trưởng Công chúa đã an bài? Như vậy không phải là bất kính sao?"

Canh Bái ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần không nói gì.

Tới Hoài Sâm phủ, Lý Duyên Ý tự mình xuất môn nghênh đón hắn, nhìn thấy Canh Bái không ngồi trên xe ngựa mà nàng đã an bài liền hỏi: "Cữu cữu sao lại ngồi xe của chính mình đến đây?"

Canh Bái nói: "Điện hạ gọi ta đến hẳn là vì chuyện Hồng Ái tự sát đi? Đến, chúng ta đi vào rồi nói."

Đi vào tới thư phòng, Lý Duyên Ý cho tùy tùng lui xuống, nói: "Cữu cữu, theo ngươi thấy thì trong việc này liệu có bẫy rập hay không?"

Canh Bái nói: "Điện hạ có cho người đi tìm hiểu một chút, Hồng Ái kia trước khi chết có từng để lại cái gì không?"

Lý Duyên Ý lắc đầu: "Đám tiểu tử Đình úy thự kia miệng đóng cũng rất chặt, chỉ nói những gì có thể nói, cái gì không thể nói thì nửa lời cũng không tiết lộ. Chỉ nghe được Hồng Ái trước khi chết đã gặp qua Tạ Phù Thần, ta đoán mục đích chính là vứt cái nhỏ giữ cái lớn. Ta sợ chính là Lâm Quyền vừa mới chết Tả Húc lại không thể cứu ra, Hồng Ái này trước khi chết nếu như quay lại cắn chúng ta một ngụm thì có thể sẽ gặp phiền toái. Vừa rồi bọn hộ vệ báo lại, nói Quan Huấn đã đi gặp Lý Cử, ta nghĩ Hồng Ái nhất định là có để lại vật mấu chốt nào đó."

Canh Bái vuốt chòm râu đã điểm hoa râm, nói: "Tả Húc bị giam vào ngục vị trí Thượng thư lệnh bị bỏ trống, mà Hoàng thượng đã đem chức vị Đại Tư mã trao cho Tạ Phù Thần. Hiện giờ Tạ Phù Thần kiêm nhiệm hai chức vị trọng yếu là Đại Tư mã và Ngự sử Trung thừa, chức vị Thượng thư lệnh có lẽ sẽ để cho cựu bộ của Tạ Phù Thần là Nghiêm Chấn tiếp nhận. Với sự hiểu biết của ta về Tạ Phù Thần, lần này loại bỏ khổ bảo của bọn họ là Hồng Ái, mưu toan trong đó nhất định không nhỏ, bị cắn ngược lại một ngụm. . . . . . không phải là không có khả năng."

Canh Bái nói như vậy khiến trong lòng Lý Duyên Ý phát lạnh.

"Huống hồ mưa to lập tức sẽ kéo đến Nhữ Trữ, trong lúc mất mùa đột nhiên rơi xuống một trận mưa to tượng trưng cho điềm lành, chuyện này đối với Lý Cử là vạn phần có lợi, chính là cơ hội tốt để hắn phản kích. Điện hạ nên lập tức lẻn vào Cấm uyển, ta sợ rằng trên buổi tảo triều ngày mai sẽ sinh biến, ngoại trừ điện hạ thì không còn ai có thể ngăn cản được sự liên thủ của Tạ Phù Thần và Lý Cử. Điện hạ cần phải sớm chuẩn bị, nếu không một khi xảy ra biến cố, khi đó điện hạ muốn tiến vào một lần nữa chỉ sợ đã không còn cơ hội."

Lý Duyên Ý nhất thời hiểu ra: "Thảo nào cữu cữu không chịu ngồi xe ngựa của ta, thì ra là thế."

Lý Duyên Ý gọi người đến thay đổi y phục cho chính mình, đổi thành một bộ y phục hạ nô, cùng Canh Bái ngồi trên xe ngựa của Canh gia, lợi dụng bóng đêm đi hướng đến Cấm uyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.