Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 164: Tinh Ngọc Chi Lực



Bởi vì lần trước đã gặp rắc rối, cho nên lần này khi Trương Tử Tinh quay trở lại , hắn đặc biệt cẩn thận, không quản phía bên trên đang chém giết kịch liệt ra sao , hắn triển khai Tử La Mê Chướng, ẩn thân ở một góc tới đằng xa để xem kịch hay.

Từ sau khi Lưu Ly Đăng của Nhiên Đăng bị người ta phá nát, rất nhiều tu luyện giả đang ẩn thân trong góc tối cũng nhân cơ hội ra tranh cướp tinh ngọc, trường diện càng trở nên hỗn loạn hơn, tử thương càng thêm thảm trọng, cũng may Kim Linh Thánh Mẫu và Nhiên Đăng đạo nhân không phải người tầm thường, họ một mặt hô hào đồng môn tập hợp lại một chỗ, vừa tập trung lực lượng tiêu diệt những kẻ có ý đồ tới cướp tinh ngọc. Dưới sự ảnh hưởng của lực lượng ,lam sắc tinh ngọc cũng bắt đầu phi vũ trong không trung, nó đi đến đâu, chỗ đó tự nhiên biến thành một mảng kịch đấu.

Mắt thấy tinh ngọc từ từ bay tới chỗ bản thân, Trương Tử Tinh thầm giật mình, nếu lúc này đổi lại là kẻ muốn tranh đoạt tinh ngọc, hắn ta nhất định sẽ mừng rỡ vô cùng, nhưng đối với người chỉ muốn ngồi xem náo nhiệt như hắn mà nói, đây tuyệt đối là một mối hiểm họa, giống như bị người ta quăng một quả '' lựu đạn'' vậy, tuyệt đối là chuyện chẳng có lợi chút nào.

Tử La Mê Chướng tuy có khả năng che giấu hành tung, nhưng cũng có khuyết điểm, chính là không thể di động, nếu không nó sẽ mất tác dụng. Mặc dù lúc này là một mảng đen kịt, nhưng đối với tiên nhân mà nói, cũng không phải là không cách nào để nhìn thấy, huống hồ còn có quang mang do các pháp bảo phát ra. Trương Tử Tinh không còn cách nào khác là phải ngồi im bất động, cầu mong cho lam quang nhanh chóng rời khỏi chõ này, tránh bản thân trở thành tâm điểm chú ý. Thấ mà lam quang khi đến gần chỗ này, đột nhiên nó như cảm ứng được cái gì, không ngờ tự động bay xuống bên dưới, phương hướng chính là nơi Trương Tử Tinh đang ẩn thân.

Mắt thấy lam quang càng lúc càng gần, mà các tu luyện giả đều đã đuổi tới nơi, Trương Tử Tinh bất đắc dĩ đành phải thu hồi Tử La Mê Chướng, lặng lẽ bỏ chạy. Ai ngờ lam quang tựa hồ như nhận ra hắn, cứ bám sát không rời, điều này khiến hắn kinh hãi , thiếu điều hồn vía bay tới mây xanh, hắn bất chấp chuyện phải giữ bí mật, vận xuất độn thuật , nhanh chóng bỏ trốn.

Điều khiến hắn lo lắng nhất rốt cục cũng đã xảy ra, lam quang nọ cứ như đầu đạn biết truy tung vậy, hắn đi về phía tây thì nó đi về phía tây, hắn chạy sang đông thì nó cũng chạy sang đông, hơn nữa tốc độ lại cực kỳ nhanh, mắt thấy nó đã sắp tới gần. Vì vậy, một hiện tượng cực kỳ thú vị đã xảy ra, một đám người vì tranh đoạt bảo vật mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng không lấy được bảo vật, còn bảo vật cưc một mực đuổi theo kẻ không hề có lòng muốn tranh giành bảo vật.

Trong lòng Trương Tử Tinh, chuyện này không hề thú vị chút nào. Chuyện này chỉ đại biểu cho việc hắn trở thành tâm điểm tập trung hỏa lực của các tiên nhân. Vì muốn thoát khỏi tình trạng này , hắn thi triển Xích Huyết Độn Thuật mà Khổng Tuyên đích thân truyền dạy, nhanh chóng bay về phía chân trời xa, song lam quang nọ còn nhanh hơn, nó không đợi hắn toàn toàn lực triển khai tốc độ, đã như tia chớp bắn vào trong tay của hắn, nguyên lai là một hạt châu, nhưng Trương Tử Tinh tuyệt đối không thèm muốn gì cái đồ vật này cả, hắn chỉ biết âm thầm kêu khổ: Mỹ nữ à , nàng hãy đi kiếm người khác đi! Ta không xứng với nàng đâu ……

Càng đáng sợ hơn, khối lam châu này cứ bám chặt không rời trong bàn tay của hắn, mặc kệ hắn có làm thế nào cũng không ném nó đi được. Truy binh phía đằng sau nào ai hiểu được chuyện này? Họ chỉ nói tên này đúng là vô cùng gian xảo, thừa lúc song phương loạn đấu, thi triển dị thuật hút lấy tinh ngọc, tất cả gầm lên giận dữ , phóng ra pháp bảo, đâu ai biết đương sự cũng chỉ là người bị hại mà thôi.

Trương Tử Tinh thầm chửi "Shit", hắn thầm nghĩ chuyện này đúng là cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Điều quan trọng lúc này là phải chạy bán sống bán chết , cũng may tốc độ của Xích Huyết Độn Thuật cực nhanh, đủ để so sánh với trường hồng ( phép phi hành của Lục Áp) của Lục Áp, khiến cho các pháp bảo đang bay tới đều rơi vào khoảng không.

Phía sau , trong đám truy binh của Triệt giáo , Hạm Chi Tiên trông thấy đạo huyết quang này, nàng có chút nghi ngờ đó là Tiêu Dao Tử, nhưng nghĩ đến lúc vừa rồi chính mắt nàng trông thấy Tiêu Dao Tử bị Xích Tinh Tử đả bại , cho nên nàng cũng không dám xách định, mà xung quanh , ai cũng chỉ một lòng truy kích, nào ai chịu nghe lời dừng tay của nàng? Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành hô hào với quần tiên Kim Ngao đảo đang đuổi theo , nếu quả thật là Tiêu Dao Tử, thì cố gắng chiếu cố hắn một chút.

Trong đám truy binh của Xiển giáo, Xích Tinh Tử nhận ra đạo huyết quang có tốc độ cực nhanh này chính là đạo nhân thần bí mà lúc trước đã hóa giải Âm Dương kính của hắn. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, hắn tuyệt không nghĩ tới người này đã trúng Thủy Hỏa Thần Phong của hắn mà vẫn còn có thể thi triển độn quang với tóc độ nhanh như thế, hắn nghĩ đến kinh nghiệm mà lúc trước cùng Ngô Bình ngăn cản hắn, lúc này hô hào mọi người chia ra bao vây, thi triển pháp bảo chặn đường hắn.

Chiêu độn thuật này đích thực rất có tác dụng , nếu không kể tới việc hao tổn nguyên khí, chỉ bằng tốc độ trực tuyến phi hành ( tốc độ bay theo đường thẳng ), trong quần tiên may ra cũng chỉ có một hai người miễn cưỡng có thể đuổi kịp huyết quang của Trương Tử Tinh. Nhưng lúc này truy binh ở xung quanh thực sự quá nhiều, sau khi nghe được tiếng hô hào của Xích Tinh Tử, tất cả đều thi triển ra pháp bảo, hình thành một tấm lưới vây chặt lấy hắn, Trương Tử Tinh cực kỳ bất đắc dĩ, tốc độ đương nhiên giảm đi vài phần, sau vài lần chuyển hướng cũng không thể phá vòng vây, trong lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương. Lúc thi triển Xích Huyết độn Thuật, hắn không cách nào có thể cùng khởi động tâm quyết phòng ngự,đến ngay cả ma khải của Siêu Não cũng chịu hạn chế, nếu mặc vào ma khải, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ, nhưng nếu không có lớp khải giáp bảo vệ, mặc dù nhục thể của Trương Tử Tinh cực kỳ cường hãn, hắn cũng không dám nghạnh tiếp đám pháp bảo đáng sợ này, cũng may hắn vẫn còn một chiêu "Yêu hồn thuật", có thể khiến cho thân thể chỉ trong nháy mắt trở thành trạng thái bán hư vô, có thể tránh khỏi một số pháp bảo tầm thường, nhưng cho dù là dù vậy,cũng chỉ là may mắn tìm được đường sống trong nguy hiểm.

Trương Tử Tinh mắt thấy tình cảnh càng ngày càng nguy hiểm, hắn cũng bất chấp việc phải ẩn tàng thực lực, hắn phóng ra ma khải của Siêu Não, phất tay trong không trung,hô lớn: " Bảo vật này ta không cần, cho các ngươi!"

Chúng tiên chỉ thấy một điểm lam quang bay lên trong không trung, đột nhiên lam quang biến thành màu trắng,rồi nổ mạnh, phát ra quang mang cường liệt chói mắt, so với quang mang từ Lưu Ly Đăng của Nhiên Đăng đạo nhân còn phải chói mắt hơn nhiều. Chúng tiên vốn trong hoàn cảnh đêm tối thế này đều phải vận xuất tiên quyết, mục lực phải mở hết cỡ mới có thể nhìn thấy rõ mọi vật, không ai nghĩ được đột nhiên gặp phải cường quang, đôi mắt đột nhiên đau buốt cực kỳ khó chịu, cơ hồ không thể mở ra được. Nhưng cũng có không ít người tu vi cao thâm không chịu ảnh hưởng quá lớn. Nhiên Đăng đạo nhân luyện được một đôi tuệ nhãn, tuy cảm thấy chói mắt, nhưng lão không cảm thấy có điều gì khó chịu, trông thấy người nọ mặc khải giáp , phi thân xuống mặt biển phái bên dưới tựa hồ muốn bỏ chạy , lão lập tức lấy ra Càn Khôn Xích, rồi phóng ra pháp bảo,chặn trước đường bỏ chạy của người nọ. Khi Trương Tử Tinh vừa đi qua, liền bị giáng cho một kích.

Một kích này cực nặng, Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy lưng phảng phất như bị N phát siêu hạch đạn đồng thời bắn trúng, mặc dù ma khải của Siêu Não là một trong các thiết bị phòng hộ cực mạnh của thế kỷ hai mươi tư, cũng không cách nào có thể hoàn toàn chống đỡ được uy lực của một kích này, khải giáp nhất thời bị phá nát. Thân hình Trương Tử Tinh đứng lại, hắn cảm giác đầu các khớp xương cơ hồ như bị đánh nát, miệng phun ra tiên huyết, có một chút vừa vặn phun trúng viên lam châu trên tay.

Khi Nhiên Đăng đạo nhân bổ người lao xuống, chuẩn bị giết người đoạt bảo, trong nước đột nhiên lao ra một nhân ảnh, huy vũ một cây hắc bổng kỳ dị, bổ xuống đầu lão. Nhiên Đăng mặc dù nóng lòng muốn giành lấy Côn Lôn tinh ngọc, nhưng lão cũng không dám xem thường, huy kiếm nghênh tiếp, sau khi nghênh tiếp mấy chiêu, lão cảm thấy trên thanh hắc bổng nọ giường như có một loại mộc nguyên chi lực cực kỳ đặc dị, khiến lão cơ hồ như không thể giữ chặt được bảo kiếm. Mắt thấy người đoạt bảo nọ đang bỏ trốn, trong lòng Nhiên Đăng cực kỳ khẩn trương nôn nóng, trong tay lão đột nhiên xuất hiện một pho Thất Bảo Linh Lung Tháp , bao trùm lấy người nọ. Người nọ quả nhiên cơ trí, vừa thấy tình thế không ổn , đột nhiên hóa thành một đạo bạch khí, khiến Thất Bảo Linh Lung Tháp rơi vào khoảng không.

Trương Tử Tinh mặc dù bị thương rất nặng, nhưng hắn cũng biết tuyệt đối không thể dừng lại, lại tiếp tục thi triển độn thuật bỏ chạy, bởi vì thân mang trọng thương,lại còn mặc thêm ma khải, cho nên tốc độ chậm đi trông thấy. Vào lúc này, lam châu bị nhiễm tiên huyết của hắn đột nhiên phát ra quang mang mãnh liệt, mang hắn phóng về phía trước với một tốc độ siêu cao, tốc độ này không ngờ so với khi hắn toàn lực thi triển Xích Huyết Độn Thuật còn nhanh hơn mấy lần. Trương Tử Tinh khi còn chưa kịp phản ứng , đã bị lam châu dẫn hắn thâm nhập vào trong lòng biển sâu.

Một số tiên nhân thi triển ra thần thông phiên giang đảo hải ( lật sông đảo biển) , khiến cả đáy biển của Nam Hải chỉ thiếu chút nữa là bị lật tung lên trời, nhưng vẫn chưa phát hiện ra tăm hơi của người nọ.

Trương Tử Tinh cũng không biết vị trí cụ thể của hắn đang ở đâu, nhưng thương tích do Càn Khôn Xích gây ra cực nặng, cũng may tuy ma khải đã vỡ vụn, nhưng trung tâm khống chế Siêu Não vẫn còn nguyên. Khi rơi vào trong lòng biển, trí năng Siêu Não lập tức phân giải xuất ra trang bị dưới nước, khiến cho hắn không cần lo lắng đến vấn đề hô hấp cũng như hòa áp lực nước. Nhưng đây không phải là chuyện khiến Trương Tử Tinh lo lắng, bởi vì viên lam sắc tinh ngọc tròn trịa kia vẫn đang phát ra luồng năng lượng đáng sợ,luồng năng lượng này tự nhiên thông qua lòng bàn tay thâm nhập một cách mãnh liệt vào trong cơ thể hắn, cỗ năng lượng này phi thường cường đại, cho dù hắn đã đạt tới cảnh giới tiên nhân, cũng khó có thể tiếp nhận được, cảm giác như cả thân thể sắp nổ tung ra.

Trong tiên thức, Thái Cực tinh vân vốn dĩ bán kim bán ám ( nửa vàng nửa đen ) không ngờ lại không hề bài xích cỗ lực lượng ngoại lai cường đại này, mà tiếp nhận nó một cách rất thuận lợi. lam quang không ngừng hướng về phía trung tâm của tinh vân, hội tụ thành một khỏa lam sắc tinh thần, lam sắc tinh thần này lập tức phát ra quang mang chói mắt, giống như là mặt trời vậy.

Lam sắc thái dương quang mang này khi đi tới chỗ nào, kim, ám tinh vân không ngờ bị biến thành một màu lam sắc, Huyền Vũ và Kim Long cũng thập phần ngoan ngoãn nằm phục ở hai bên ,tựa hồ như bị lam quang chế phục. Vào lúc này, trong tinh vân bỗng dưng xuất hiện mấy phù hiệu rất kỳ lạ, ngạc nhiên hơn chính là đây lại là Hà Đồ do Phục Hy tặng cho hắn!

Hà Đồ là do hơn mười thuật số kết hợp với ngũ phương, ngũ hành, âm dương. thiên địa chi tượng ( hiện tượng của trời đất ). Đồ thức lấy bạch quyển ( vòng tròn trắng) làm dương. Là trời, là số lẻ; hắc điểm là âm. là đất, là số chẵn, huyền diệu vô cùng,theo sự biến ảo của phù hiệu, lam sắc quang mang dần dần thu liễm, lại quay vào trong lam sắc tinh thần, song, lam quang này tựa hồ như chủ động áp súc bản thân, khi đạt tới một hạn độ nhất định, đột nhiên bộc phát, lam sắc thái dương quang mang này càng cường liệt hơn, phù hiệu của hà đồ không ngờ cũng bị biến thành lam sắc!

Lam sắc phù hiệu Hà Đồ dần dần nhạt đi, lam sắc quang manh thuận lợi chiếm giữ trọn cả tinh vân, mà hình thái của tinh vân lúc này cũng biến đổi, biến thành hình một vòng tròn.

Ở trung tâm của vòng tròn chính là trung tâm của tinh vân, khỏa lam sắc tinh thần nọ, bốn phía của tinh vân còn huyễn hóa ra một số hoa văn cổ quái, tựa hồ như là một số văn tự và đồ án, Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy vòng tròn này có chút quen mắt, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, đột nhiên "vòng tròn" lại khôi phục trở lại thành Thái Cực kim ám tinh vân, phảng phất như tất cả mọi chuyện trước đó đều là ảo giác.

Trương Tử Tinh mở mắt, hắn phát hiện bầu trời lúc này đã sáng rõ, chỉ là một số biến hóa "ngắn ngủi" bên trong tiên thức mà bất tri bất giác mà đã trôi qua một đêm, còn bản thân mặc một cái ma khải rách nát , đang ở trên bờ cát của một hòn đảo. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trương Tử Tinh thu hồi ma khải, hắn phải khó khăn lắm mới đứng lên nổi, hắn phát giác thương thế trên người đều đã khỏi hẳn, nhưng nguyên khí hao tổn rất lớn, nhất thời khó có thể khôi phục. Còn tên '' đầu sỏ'' - - Côn Lôn tinh ngọc, đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của hắn, mặc dù nó vẫn phát tán ra lam quang yếu ớt, nhưng không biết tại sao, Trương Tử Tinh có cảm giác như nó chỉ còn lại một cái vỏ không.

Trương Tử Tinh thử ném khối tinh ngọc, hắn phát hiện nó không còn dính chặt không rời như tối hôm qua nữa, mà giống như một hạt châu bình thường, vừa nghĩ tới hiểm cảnh tối hôm qua, hắn nhịn không được cảm thấy rùng mình - - chỉ ngồi xem náo nhiệt thôi, ai dè bản thân lại được ''thưởng'' lớn như thế! Mà lời tiên tri của Chuẩn Đề "Côn Lôn kính không tồn tại lúc này" càng khiến cho Trương Tử Tinh dở khóc dở cười , chỉ đành coi hạt châu năng thủ sơn dụ ( có tác dụng nhưng khó sử dụng ) hoàn toàn giống như kê lặc ( gân gà, bỏ thì tiếc mà ăn lại không được).

Trương Tử Tinh thu Côn Luân tinh ngọc vào trong túi pháp bảo, hắn muốn hội hợp với Viên Hồng, nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn miễn cưỡng vận xuất phi hành thuật, tìm kiếm xung quanh xem Viên Hồng đang ở chỗ nào. Tìm kiếm một hồi, Viên Hồng thì không tìm thấy, nhưng ngược lại lại tìm thấy Quân Đồ Lợi.

Vẻ mặt của Quân Đồ Lợi minh vương rất đỗi vui mừng, hai hàng lông mi còn mang thần sắc vui vẻ, tối hôm qua chính là hắn ra tay phá hủy Lưu Ly Đăng của Nhiên Đăng đạo nhân, khiến cho trường diện càng thêm hỗn loạn, cuối cùng Xiển - Triệt lưỡng giáo thương vong thảm trọng, mà các thế lực nhỏ đối với sự chuyên quyền lũng đoạn của của lưỡng giáo cũng thập phần bất mãn, vừa lúc có thể làm đối tượng lôi kéo, nhiệm vụ lần này có thể xem như đại công cáo thành.

Quân Đồ Lợi minh vương nhìn thấy Trương Tử Tinh, vui vẻ nói: " Đạo hữu tối qua bỏ đi đâu thế, khiến cho ta cực kỳ lo lắng."

Trương Tử Tinh giải thích vài câu, nghĩ đến chuyện của Hoan Hỉ sứ giả, bèn cố ý hỏi: " Đạo hữu có nhìn gặp Hoan Hỉ đạo hữu không?"

Quân Đồ Lợi minh vương lắc đầu đáp: " Tối hôm qua ta ẩn thân chỗ đoạt bảo để theo dõi, đáng tiếc cuối cùng bảo vật bị một nhân vật thần bí cướp được, mà trên Thương Lan đảo, Hoan Hỉ sư đệ lại không thấy bóng dáng đâu cả. cũng không biết đệ ấy ở đâu , đang muốn đi tìm thì lại gặp đạo hữu."

Trương Tử Tinh đã từng nhìn thấy Hoan Hỉ sứ giả ôm Ngô Bình rời đi, chắc là kiếm một địa phương yên tĩnh vắng vẻ, "nghiên cứu" hoan hỉ chi đạo rồi, hắn không khỏi cười thầm. Lúc này chỉ thấy trong không trung có vài đạo quang hoa bay tới, đáp xuống chỗ đằng xa, hình như là Xích Tinh Tử và mấy người khác.

Trương Tử Tinh lấy làm kinh hãi, kéo Quân Đồ Lợi minh vương trốn vào trong rừng cây, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên giá họa chi kế mà lúc trước Văn đạo nhân đã từng sử dụng, trong lòng chợt động, đã có một chủ ý. Minh vương thấy hắn tựa hồ như muốn tránh né những người đó, y còn đang muốn hỏi, đột nhiên bên tai truyền lại những âm thanh nhỏ từ truyền thanh chi thuật của Trương Tử Tinh, đồng thời lòng bàn tay bị nhét vào một đồ vật gì đó nhỏ bé lạnh ngắt: " Không giấu gì đạo hữu, vừa rồi ta trông thấy trên bờ biển có người bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh, trong tay còn cầm vật này, bị ta dễ dàng đoạt được …… ta tự biết tu vi có hạn, phúc duyên không sâu, không cách nào lưu lại vật này, nếu cố gắng giữ lại, có khi còn là đại họa. Từ khi quen biết đạo hữu tới nay, ta cảm thấy thập phần hợp ý thân thiết, đành lấy bảo vật này tặng cho quý giáo, làm tấn thân chi lễ (lễ gia nhập) trong tương lai. Quân Đồ Lợi minh vương trông thấy vật trong lòng bàn tay hóa ra lại là Côn Lôn tinh ngọc, hắn không khỏi kinh hô một tiếng, hắn sao cũng không ngờ được, Côn Lôn tinh ngọc này tấu xảo lại rơi vào tay của vị Tiêu Dao Tử này, hơn nữa y lại dễ dàng tặng cho hắn như vậy! Tinh ngọc này là mồi câu của Tây phương giáo chủ, cũng là tiêu điểm tập trung mâu thuẫn trước mắt, hắn sao có thể đem vật này về được?

Tiếng kinh hô này cũng đánh động tới Xích Tinh Tử và một số người khác, họ đều phóng tới bên này, Trương Tử Tinh lộ vẻ khẩn trương, hô lên với Quân Đồ Lợi minh vương: " Đạo hữu mau đem vật này rời khỏi đây! Nơi này cứ giao cho ta đối phó! Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ!"

Lời vừa nói ra, Trương Tử Tinh rút ra Định Thương kiếm, hắn hăng hái xông lên , không để ý đến an toàn của bản thân tiến đánh những môn nhân của Xiển giáo đang xông tới, Xích Tinh Tử vốn còn muốn theo dõi động tĩnh, nhưng vừa thấy Trương Tử Tinh, sắc mặt nhất thời đại biến, hắn hô hào đồng môn xông lên vây chặt lấy Trương Tử Tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.