Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 186: Tái Phùng Lục Áp



Trương Tử Tinh mới vừa gọi Bích Tiêu, bên kia đã lập tức thông dây, giọng nói quen thuộc của Bích Tiêu truyền tới: "ngươi vẫn tắt bộ đàm tới nay, hôm nay mới chịu nối lại, hẳn lần Tây chinh kia kết thúc rồi phải không? Có hay không mang lễ vật gì trở lại?"

Trương Tử Tinh bị nàng nói một hồi liên thanh như súng bắn, không kịp trả lời, vẻ mặt không khỏi cười khổ.

Đồng dạng cười khổ còn có Vân Tiêu, muội muội vừa tiếp lấy "pháp bảo truyền âm" này, tức thì tinh thần khôi phục, mặc sức nói chuyện không hề cố kỵ, coi như không thấy tỷ tỷ mình đây.

"Cái gì? chinh Tây chưa kết thúc? Ngươi sắp tới Tam Tiên đảo?", chỉ nghe Bích Tiêu buột miệng hô, sắc mặt dần biến thành nghiêm trọng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

"Được, ngươi ở bên bờ biển chờ ta, ta lập tức ra ngay!".

Vân Tiêu nghe thế, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi, Thiên tử đang lúc chinh Tây khẩn yếu này lên Tam Tiên đảo? chẳng nhẽ gặp phải phiền toái gì rồi? phải biết, bên người Thiên tử có dạng siêu cấp cường giả như Khổng Tuyên a.

Liền thấy Bích Tiêu đeo mặt nạ lên nói: "đại tỷ, hắn nói có chuyện khẩn cấp, muội tới bờ biển gặp hắn một phen xem sao".

Không chờ Vân Tiêu nói gì, nàng đã hóa thành bạch quang, biến mất nơi động khẩu.

"Không ngộ không sao…không hối hận là được?", Vân Tiêu tự thì thầm, từ từ đứng dậy, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.

Bên bờ biển, Trương Tử Tinh vừa nói ra nguyên nhân lên đảo, Bích Tiêu lập tức kinh hãi: "ngươi…ngươi muốn lên Bích Du Cung gặp sư tôn?"

Trương Tử Tinh gật đầu: "có một việc hết sức khẩn cấp, ta cần phải gặp tôn sư, bẩm cáo rõ ràng".

Bích Tiêu lộ vẻ do dự, Thông Thiên Giáo Chủ không thích gặp người ngoài, trừ việc giảng "đạo đức ngọc văn" ra, ngày thường đều chỉ ở trong Bích Du cung tĩnh tư, ngay cả tứ đại đệ tử cũng không dám quấy nhiễu. Sau khi định bảng Phong thần, sư tôn càng lệnh môn nhân đóng chặt cửa động, tĩnh tu mong tránh sát kiếp, không được dễ dàng tới Bích Du cung. Hôm nay Thiên tử lấy danh nghĩa nhân hoàng, mạo muội cầu kiến, chỉ sợ sư tôn không vui, rất có khả năng sẽ từ chối không cho vào cugn.

Trương Tử Tinh lại thêm một câu: "chuyện này quan hệ trọng đại, thậm chí liên quan tới khí vận tồn vong của Triệt giáo, ta muốn nương nương dẫn ta tới Bích Du cung, bí mật yết kiến Thông thiên thánh nhân".

Bích Tiêu thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, lập tức thu hồi khó chịu, cũng không như ngày thường trong "điện thoại" gặng hỏi hắn, nói: "ngươi chờ một lát, ta đi tìm hai vị tỷ tỷ hỏi ý xem".

Không bao lâu, Bích Tiêu liền dẫn Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu tới bên bờ biển.

Vân Tiêu hỏi: "xin hỏi Bệ hạ, lời nói với Bích Tiêu có thật không? Sư tôn ta là hỗn nguyên thánh nhân, tuyệt không hỏi chuyện nhân gian, nếu ngươi vì chiến sự Tây chinh mà buông lời hư ngụy, cho dù gặp được sư tôn cũng sẽ bị đuổi về, tỷ muội chúng ta cũng sẽ bị giáng tội".

Trương Tử Tinh nói như chém đinh chặt sắt: "ta lấy danh nghĩa Thiên tử thề, chuyện này tuyệt không giả dối!, không phải ta không tin ba vị nương nương, nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, cần phải bí mật nói trước mặt tôn sư".

Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu đưa mắt nhìn nhau, gật đầu: "đã là như vậy, ba tỷ muội ta liền cùng Bệ hạ tới Bích Du cung một chuyến".

"Đại sư tôn!", từ xa truyền tới tiếng gọi của na Tra, liền thấy tiểu Na Tra chạy tới, nháy mắt đã tới bên người Trương Tử Tinh.

Na Tra mừng rỡ hỏi: "đại sư tôn tới thăm con phải không?"

Trương Tử Tinh xoa xoa đầu nó, nói: "hôm nay ta tới là có sự tình muốn cùng ba vị sư tôn con cùng đi, con ở trên đảo nỗ lực tu luyện, nếu có thành tựu, được phép xuất sư, liền có thể tới Triều Ca tương trợ đại sư tôn".

Na Tra đảo mắt một vòng hỏi: "bốn vị sư tôn có chuyện quan trọng phải ra ngoài? Chẳng nhẽ là hò hẹn?"

Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu đều không biết "hò hẹn" nghĩa là gì, Bích Tiêu thì lại rất rõ, lập tức cốc đầu nó vài cái: "tiểu đồ nhi chớ ăn nói lung tung, con ở lại đạo cẩn thận trông nom động phủ, dụng tâm tu luyện Thượng thanh tiên quyết, nếu ta trở lại mà vẫn chưa ngộ được diệu quyết của huyền biến pháp môn kia, liền nhận trừng phạt đi!".

Na Tra đau xoa xoa đầu, làu bàu nói: "đã là như thế, mọi người ra ngoài hẹn hò càng lâu càng tốt, nếu vừa đi đã trở lại, chẳng phải con sẽ bị phạt sao?"

Bích Tiêu giơ tay lên, tựa như muốn đánh, Na Tra vội vã ôm đầu bỏ chạy.

Bốn người lập tức độn quang bay đi, Bích Tiêu nhớ tới người nào đó từng khoe khoang trong điện thoại rằng độn thuật của mình cực nhanh, có ý muốn thử tu vi hắn, kéo hai vị tỷ tỷ, đột nhiên hóa gió tăng tốc lên.

Cảnh giới của Bích Tiêu là Kim tiên thượng giai, ngang ngửa với Vũ Dực Tiên, tuy không có thiên phú phi hành như hắn, nhưng tốc độ độn quang cũng không phải tầm thường. Quỳnh Tiêu, Vân Tiêu đều là Huyền tiên, nhất thời độn tẩu, nháy mắt đã không thấy đâu nữa, ngay cả Siêu Não cũng không kịp định vị. Trương Tử Tinh thầm kêu khổ, chỉ đành hóa thành huyết quang nhắm phương hướng đại khái rồi toàn lực đuổi theo.

Mới phi hành một đoạn, đột nhiên từ hướng chếch đó bỗng truyền tới một cỗ lực lượng kỳ dị, mang theo lực hủy diệt cường đại, tựa hồ muốn chém hắn thành hai mảnh. May Trương Tử Tinh có Siêu Não cảnh cáo, dựa vào tác dụng quán tính, huyết quang bay chếch nửa vòng, may mắn tránh qua nguy hiểm.

"Đã lâu không gặp, lực lượng của Tiêu dao đạo hữu lại tinh tiến không ít, thực là đáng mừng a!", Thanh âm này tuy nói rất tử tế, nhưng ngữ khí lại tràn đầy hận ý, tựa hồ muốn lập tức giết chết hắn.

Liền thấy một đạo trường hồng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, lộ ra một đạo nhân lùn, chính là kẻ từng truy sát Trương Tử Tinh, mấy lần suýt đoạt mạng hắn – Lục Áp.

Trương Tử Tinh thầm kêu khổ, sao Tam Tiêu mới vừa đi xa, Lục Áp đã tới rồi? nếu không đã có thể cho hắn nếm thử lợi hại của Hỗn Nguyên Kim Đấu, trước mắt chỉ có thể dùng kế hoãn binh, Tam Tiêu phát giác hắn không theo kịp, nhất định sẽ trở lại tìm, lúc đó dù Lục Áp có đại bổn sự tới đâu cũng không địch nổi Tam Tiêu liên thủ.

Do lần trước là hắn sử dụng diện mạo thật, nên cũng không kinh hoàng, biến hóa thanh âm hỏi: "ngươi là người nào? Vì sao muốn cản đường ta?"

Lục Áp vừa rồi thấy huyết quang quen mắt mới ra tay chặn lại, giờ lại thấy một bộ mặt hoàn toàn xa lạ, lại không mặc đạo bào, cũng có chút ngạc nhiên, tử tế đánh giá hắn một phen, trong lòng vẫn hoài nghi như cũ.

Lục Áp một là sợ bỏ qua cừu nhân, hai là cũng lo nhận lầm người, dính thêm nhân quả không cần thiết, mở miệng thăm dò: "đạo hữu thực là sớm quên, lần trước từ biệt Mai Sơn không bao lâu, đã sớm quên Lục mỗ rồi sao?"

Trương Tử Tinh thấy hắn thăm dò, lòng liền an tâm không ít, lộ ra vẻ kinh ngạc: "ta lúc nào tới Mai Sơn? Ta vốn không quen biết ngươi, vừa rồi ngươi tự nhiên thi thuật đánh trộm ta là đạo lý gì?"

Lục Áp cười khẽ: "đạo hữu xin chớ hiểu nhâm, vừa rồi ta nhận lầm người. Chỉ vì ta có một cố nhân, có độn quang rất giống đạo hữu, cho nên mới nhầm lẫn như vậy. Xin hỏi đạo hữu là môn hạ người nào? Để ta tới cửa tạ tội".

Trương Tử Tinh biết Lục Áp muốn hỏi sư môn lai lịch, xem có quan hệ gì với Tiêu Dao tử không, liền lắc đầu nói: "đã là hiểu nhầm, cũng không cần tới cửa tạ tội, ta có chuyện gấp trong người, xin thứ không bồi tiếp".

Nói xong, hắn một lần nữa ngự huyết quang bay đi, nhưng huyết quang đã hóa thành loại hắn tự cải tiến, không phải là Xích huyết độn thuật nguyên bản.

Lục Áp cẩn thận nhìn độn quang sắc đỏ này, quả nhiên không giống loại Tiêu Dao tử sử dụng lần trước, tưởng mình nhận lầm người thật. Tại lúc hắn tùy ý nhìn huyết quang dần xa đi toán thử một cái, sắc mặt lập tức đại biến, tức tốc hóa thành trường hồng đuổi theo.

Trương Tử Tinh thấy Lục Áp đuổi lại, lập tức tăng tốc hồng quang, hô lên: "ngươi còn có chuyện gì? Sao còn dây dưa không tha?"

Lục Áp đầy căm hận nói: "nếu không phải toán thử ngươi một cái, thiếu chút đã bị gian tặc ngươi lừa rồi!, đừng tưởng đổi một bộ mặt khác là có thể lừa được ta!, tại lúc ở Mai Sơn đánh cuộc toán lai lịch đối phương, ta cũng là cảm giác khó hiểu thế này, càng toán càng loạn. Hôm nay không cần nhiều lời, mau nạp mang đi!".

Trương Tử Tinh thầm kêu không ổn, biết là rốt cuộc không thể lừa được Lục Áp, liền hóa thành Xích huyết độn thuật, lập tức như điện bắn đi. Lục Áp nhìn huyết quang quen thuộc này, nhớ lại mỗi nhục bị trần như nhộng ngày trước, tức thì hận đến méo mó mặt mày, toàn lực vận trường hồng đuổi theo.

Lúc này ở phía xa, độn quang của Tam Tiêu dần dần chậm lại.

Người dừng lại đầu tiên chính là Vân Tiêu, nhìn Bích Tiêu nói: "muội muội, em thực nghịch ngợm quá, Thiên tử còn chưa tới tu vi Kim tiên, cùng chúng ta cách biệt quá lớn, sao có thể đuổi kịp được? giờ cự li đã xa thế này, ngay cả tiên thức cũng không cảm giác được nữa".

Quỳnh Tiêu cũng nói: "Thiên tử kia nói chuyện này rất quan trọng, can hệ cả tới tương lai giáo ta, tuyệt không phải tầm thường, sao lại đùa như thế?"

"Ai bảo hắn thích khoe khoang độn quang hơn người, muội chỉ muốn thử xem khả năng hắn ra sao, đâu ngờ kém như vậy!", Bích Tiêu bị hai vị tỷ tỷ trách móc, cũng mất hứng trong lòng: "hai tỷ ở đây chờ muội, muội đi tìm hắn xem".

Lục Áp tại lúc đuổi theo Trương Tử Tinh, cũng cảm giác hết sức kỳ quái, độn thuật của Tiêu Dao tử này thực rất khá, không kém trường hồng của mình là bao, chỉ là tu vi chênh lệch quá lớn, nếu không khó lòng đuổi kịp. Nhưng lần này không biết vì sao, Tiêu Dao tử không nhắm phía xa bỏ chạy, mà là dùng chiến thuật vu hồi quấy nhiễu, tựa hồ không muốn rời đi chỗ này, chẳng lẽ nơi này có bảo vật gì khiến hắn không chịu bỏ đi?

Lục Áp đang tính toán, bỗng nghe một âm thanh trong trẻo vang lên, một con đại điểu sắc tím mang theo sát khí lẫm liệt, nhe nanh múa vuốt chộp tới hắn.

Lục Áp vội dừng trường hồng lại, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, hóa thành một con cự điểu sắc lửa hồng, cùng tử điểu đấu tại một chỗ, tia lửa bắn ra tứ phía, hai con chim tách ra, lại hóa thành hai thanh trường kiếm trở lại trong tay chủ nhân. Lục Áp thấy tu vi và pháp bảo của Bích Tiêu đều không kém, cũng không dám mạo muội tấn công, cất giọng hỏi: "đạo hữu là người nào, vì sao lại tập kích ta?"

Trương Tử Tinh thấy con đại điểu sắc tím, biết là Bích Tiêu chạy tới, không khỏi thở phào một hơi, dừng huyết quang lại. Hắn nhìn ngó tứ phía, không thấy Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu, vội vàng hỏi: "hai vị tỷ tỷ của nàng đâu?"

Bích Tiêu căn bản không hề để ý tới Lục Áp, mà đưa mắt bất mãn nhìn Trương Tử Tinh, nói: "thì ra ngươi ở đây giằng co với người ta, khó trách không thấy tung ảnh, hại ta bị tỷ tỷ trách mắng. Người này là ai, vì sao muốn truy đuổi ngươi?"

Trương Tử Tinh nói: "người này lòng dạ độc ác, là cừu nhân của ta, lần trước muốn cướp bảo vật của ta, hôm nay lại địch giết người diệt khẩu".

"hắn dám cướp bảo vật của ngươi?", Bích Tiêu hết sức ngạc nhiên: "với thân phận của ngươi, còn có thể có loại cừu gia như này ư?"

Lục Áp nhìn ra pháp bảo và tu vi của Bích Tiêu rất mạnh, nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ tên Tiêu Dao tử này có bối cảnh phía sau rất lớn, thân phận rất cao,, nhưng hắn hận tên này thấu xương nhập cốt, cũng vẫn chưa buông tha Hỗn độn thạch kia, nên không muốn nghĩ dễ dàng bỏ cuộc.

Trương Tử Tinh sợ nàng nói ra thân phận Thiên tử của mình, vội vàng thấp giọng nói: "chớ có nhiều lời, tên này hết sức lợi hại, chúng ta không nên ham chiến, mau đi tìm hai vị tỷ tỷ của nàng đi!", "tên này độc ác vô sỉ, dám hạ độc thủ với ngươi, tuyệt không thể bỏ qua được!", Bích Tiêu cười lạnh, một cây Kim tiễn đã xuất hiện trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.