Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 19: Thuật Toán Hội Song Xu



"Muội muội, em trúng kế rồi !", thiếu nữ che mặt thấy muội muội trả lời vội vàng, giậm chân nói: "nếu là mười cây thẳng hàng, khoảng cách đều nhau, ở giữa chỉ có chín đoạn, chiều dài tổng cộng 18 trượng".

Tiểu cô nương mới ngẫm nghĩ tử tế, quả thật chỉ có 18 trượng, nhìn Trương Tử Tinh mặt đang lộ vẻ hài hước, trong lòng nổi giận, làm ra vẻ muốn phát tác: "giỏi cho tên thầy đồ rởm, dám dùng mẹo lừa ta !".

"Cô nương không phải nói đây là câu đố trẻ con sao? Sao còn trả lời sai? Toán thuật chính là tính toán, sao lại lừa người được ?", Trương Tử Tinh cười to nói: "làm việc phải lấy lẽ phải phục người, cô nương đã tính sai, chẳng nhẽ còn muốn dùng vũ lực khiến ta khuất phục?"

Thiếu nữ che mặt biết bên mình đuối lý, vội vã khuyên: "muội muội từ từ đã! Người ta nói không sai, toán thuật chính là tính toán, muội muội hãy lui xuống, ta đến thỉnh giáo vị tiên sinh này ".

"Tỷ tỷ, nhìn hắn ra vẻ dương dương đắc ý thực là khó chịu, giúp muội giáo huấn hắn một trận !", tiểu cô nương hàng ngày rất tín phục người chị này, nghe lời đứng ở đằng sau thiếu nữ che mặt.

Cô gái che mặt nhìn Trương Tử Tinh nói: "vị lão gia này, cuốn sách kia chính là tiểu nữ định mua, vừa rồi thấy ngài ra đề làm khó xá muội, tất là tinh thông toán thuật. Tiểu nữ cũng có một đề, nếu ngài đáp được, ta liền bảo xá muội xin lỗi ngài, còn đem Thiên Toán, Bách Thảo Kinh và Đại Thương Lễ Nhạc cũng để lại cho ngài; nếu không trả lời được, chuyện xá muội đả thương hạ nhân của ngài cũng bỏ qua, thế nào?"

Trương Tử Tinh thấy cô gái dễ dàng trả lời câu hỏi mười cái cây, liền biết là người yêu toán thuật, nghe lời đề nghị này liền nổi lên hứng thú: "như thế rất tốt, vừa giữ hòa khí lại có thể đàm luận toán thuật, mời tiểu thư ra đề ". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.xyz

Thiếu nữ thấy hắn rất tự tin, đôi mắt đẹp đảo một vòng, nói: "Có vài con gà và thỏ trong lồng, trên có 35 đầu, dưới có 94 chân, xin hỏi gà có bao nhiêu, thỏ có bao nhiêu ?"

Trương Tử Tinh vừa nghe thấy đề này, ánh mắt lộ ra ý cười. Hóa ra đây chính là một câu hỏi khó hắn ghi trong Thiên Toán, đề này vốn có tên là "Tôn Tử Toán Kinh", đối với người Đại Thương mới biết tới toán thuật, thực sự là khó.

"Đề bài có quá ít giả thiết, thật không dễ trả lời", Trương Tử Tinh "suy tư" một lúc, lúc đầu cố ý làm như đề bài rất khó, sau lại đổi giọng: "chỉ có điều ta vừa nói qua, toán thuật chính là tính toán, hay nói cách khác, đề này ít nhất có hai cách giải ".

"Hai cách !" Thiếu nữ nhất thời kinh sợ, chính mình đã suy nghĩ nhiều ngày không giải được, không ngờ người thanh niên quý tộc ỷ thế hiếp người này lại giải được, còn nói có hai cách: "mời tiên sinh chỉ dạy !".

Thiếu nữ che mặt nóng lòng muốn biết, ngay cả xưng hô cũng đổi từ "lão gia" thành "tiên sinh", mà nàng áo xanh thì trợn tròn mắt hạnh như muốn nói: "ngươi không đáp được thì biết tay ta", vị "thanh niên quý tộc" này trên mặt ý cười càng đậm, từ từ nói ra đáp án.

Thì ra, lúc Tôn Tử giải đề này, đề ra giả thiết chặt một nửa số chân mỗi con gà, con thỏ, biến gà thành gà một chân, thỏ biến thành hai chân. Như thế, số chân gà, thỏ chỉ còn lại 47; Thành ra, tỷ lệ số chân và đầu gà đổi thành 1:1, tỷ lệ chân và đầu thỏ thành 1:2, như vậy mỗi con thỏ có số chân hơn số đầu là 1. Cho nên số chênh lệch giữa số đầu và số chân, chính là số con thỏ, tức là: 47-35=12 con thỏ, mà số gà là:35-12=23 con.( * )

Nếu là mấy người không biết gì toán thuật, chắc nghe thấy u u mê mê, mà thiếu nữ che mặt quả nhiên không phải tay mơ, mới nghe vài câu, ánh mắt liền trở nên ngưng trọng, chăm chú nghe cả quá trình Trương Tử Tinh giải đáp, như sợ bỏ sót một câu, ánh mắt lúc đầu hoài nghi biến thành vẻ dần dần hiểu ra, cuối cùng trở thành kích động và hưng phấn.

"Thật không ngờ lại có phương pháp giả thiết như thế, đạo của toán thuật quả nhiên là tính toán. Tiên sinh thực có trí tuệ siêu phàm, hôm nay giải đáp nghi nan trong lòng tiểu nữ, khiến tôi đại khai nhãn giới, vừa rồi đắc tội mong tiên sinh tha thứ".

Thiếu nữ áo xanh thấy "thầy đồ rởm" này lại giải đáp được nghi nan của tỷ tỷ, biểu tình hết sức kinh ngạc.

Trương Tử Tinh nhìn nàng cười nói: "chuyện hôm nay lỗi đầu tiên là ở bên ta, cô nương cũng không cần xin lỗi, chuyện này bỏ qua đi".

Tiểu cô nương "Hứ" một tiếng ngoảnh mặt quay đi, tựa như không thèm lĩnh tình. Cô gái che mặt không nghĩ đề toán làm khó mình bao lâu lại bị Trương Tử Tinh giải đáp dễ dàng như vậy, thái độ hết sức bội phục, cung kính thi lễ nói: "Xin hỏi tiên sinh tôn tính đại danh? Phủ thượng ở nơi nào, tiểu nữ ngày sau xin tới nghe chỉ giáo".

Nữ nhân thời đại này, đa số chỉ biết bổn phận thay chồng dạy con, Hoàng Phi Yến vốn yêu thích cưỡi ngựa bắn cung chính là dị loại, càng không cần nói người chăm chỉ hiếu học như thiếu nữ này. Trương Tử Tinh nhìn nàng hân thưởng: "không dám! Tiểu thư quá khen rồi. Tại hạ Tử Tinh, tính thích nhàn hạ nên cũng xưng làm Tiêu Dao tán nhân, không có nhà cửa, chỉ có 2 tên gia đinh theo hầu để tiện bề sai bảo, nói là quản gia, hộ vệ chỉ là đùa thôi, thực khiến cho cô nương chê cười."

Thiếu nữ che mặt nhìn ra Trương Tử Tinh tuyệt không phải người thường, biết lời này không thật nhưng cũng không muốn dò xét, chỉ tiếp tục hỏi: "vừa rồi tiên sinh nói còn một cách giải…tiểu nữ mạo muội xin tiên sinh không tiếc mà giảng cho !".

"Cái này…hình như không nằm trong chuyện chúng ta đánh cuộc mà", "Tiêu Dao tán nhân" cố ý làm ra vẻ khó xử: "Nếu tiểu thư đồng ý đáp ứng ta một chuyện, ta nguyện nói ra không giấu diếm".

"Tiểu nữ cũng biết đạo lý bí kỹ không lộ ra ngoài…", thiếu nữ che mặt nhíu mày nói: "điều kiện gì tiên sinh nói thử?"

Trương Tử Tinh vốn muốn bảo nàng bỏ khăn che mặt, nhìn dung mạo ra sao, nhưng lúc mở miệng lại đổi ý: "thực ra cũng không có gì, chỉ là phương pháp kia thập phần mới lạ, không thể hai ba câu mà nói hết được, hôm nay ta còn có chuyện không thể ở lại lâu, cho nên muốn cùng tiểu thư ước định thời gian, địa điểm, gặp mặt tiếp tục đàm luận".

"Nói ra xấu hổ, tiểu nữ thường tới thảo đường dạy toán cho trẻ nhỏ, tiên sinh lúc nào rảnh rỗi, có thể tới đó tìm tôi", Cô gái nói xong, nhận ba cuốn bảo thư từ tay điếm chủ, hai tay dâng cho Trương Tử Tinh: "hi vọng lúc đó tiên sinh có thể dạy cho học sinh nghèo ở thảo đường một chút, tiểu nữ xin tạ ơn trước".

Tặng thư cho tác giả ta đây? Trương Tử Tinh thầm buồn cười, đưa sách trả lại: "đã là định ngày gặp lại, sách này tạm gửi ở chỗ tiểu thư, lần sau gặp mặt trả lại ta cũng không muộn".

Cô gái không có chối từ, nhận lấy sách, đôi mắt đẹp khẽ liếc qua gương mặt hắn, thi lễ cáo từ, cùng thiếu nữ áo xanh rời đi.

"Bệ hạ, có phải nhìn trúng hai cô gái này? Có cần hạ thần đi điều tra tin tức về bọn họ ?", Phí Trọng nhìn ra Thiên tử làm vậy có dụng ý, nhịn đau đến bên người hắn hỏi một câu. Tên gia hỏa này trong lòng buồn rầu, nếu hai nữ tử này được Thiên tử sủng hạnh, thì chính mình hôm nay cố gắng ra sức vô dụng rồi.

"Không cần, ta tự có tính toán, ngươi không cần nhiều chuyện. Chúng ta trở về đã, cần nhanh chóng trị thương cho hai ngươi", Trương Tử Tinh lắc đầu nói, câu này lập tức khiến Phí Trọng, Khương Văn Hoán cảm kích không thôi. Sự thật, hắn quả có hứng thú với thiếu nữ che mặt, nhưng phần nhiều là coi trọng, còn cái vụ "mượn sách" là chiêu tiếp cận nữ đồng học hắn rất hay dùng lúc còn học sinh, tuy có vẻ lỗi thời, nhưng rất hiệu quả.

Về cung, Trương Tử Tinh gọi thái y đến trị thương cho hai người Phí, Khương. Phí Trọng chỉ trật khớp xương, nhưng vết thương trên mặt Khương Văn Hoán không nhẹ, trừ bên ngoài tím bầm, còn bị gãy xương khá nặng. Tiểu cô nương áo xanh kia ra tay như điện, không nói Khương Văn Hoán người trong cuộc, mà Trương Tử Tinh đứng ngoài cũng nhìn không rõ là dùng ám khí gì, chỉ thấy trên mặt đất còn sót một chút vụn đá. Cũng may có Bách Thảo Kinh giúp cho y thuật thái y gần đây tiến bộ, thương thế hai người đều được xử lý tốt.

Tối khuya, Trương Tử Tinh tải Phong Thần Diễn Nghĩa từ trong Siêu Não ra đọc lại một lượt, đột nhiên nhớ ra một người: xinh đẹp, ám khí, Ngũ Quang Thạch, chẳng nhẽ là nàng? Mình suốt ngày muốn gặp nàng, ai dè hôm nay lại đánh nhau một trận. Trong nguyên tác, vị mỹ nữ này tao ngộ bi thảm, bị thằng lùn cưỡng bức làm vợ, lại tử trận trên chiến trường. Giờ đây mình đã là Trụ Vương, nhất định cần nghĩ cách tránh để nàng lọt vào đôi tay bẩn thỉu của tên "dã thú" kia – Tuy đàn bà ở thời này 13, 14 tuổi gả cho người là chuyện thường, nhưng từ góc độ "hiện đại" xem xét, vẫn còn quá nhỏ, chờ nàng lớn thêm vài tuổi nữa lập tức hạ chỉ đưa vào cung lập làm phi, tên lùn Thổ Hành Tôn đáng chết không thể xen vô a.

Còn phần lai lịch của thiếu nữ che mặt khiến Trương Tử Tinh nghi hoặc, từ danh sách Phí Trọng cung cấp trước đây, Đặng Thiền Ngọc không có tỷ tỷ, mà trong sách cũng không có ai dùng khăn che mặt ! Nhưng nghĩ chỉ vài ngày sau đến thảo đường gặp lại nàng, Trương Tử Tinh lại thấy hài lòng: không biết thiếu nữ này xinh đẹp ra sao, nếu có cơ hội thích hợp, lập tức đem cả vào hậu cung, gia nhập "song tu đại quân trên giường" là xong.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảnh giác: sao mình càng ngày càng khó khống chế để ý đến nữ nhân? Dục vọng chiếm hữu cùng sưu tập mỹ nữ tựa như mãnh liệt hơn trước, mà cũng thèm khát sắc dục hơn, chẳng nhẽ là do tu luyện Hoàng Đế Tố Nữ Kinh mà thành? Quả không thẹn là bảo bối của sắc lang a…

Đang lúc Trương Tử Tinh lòng hươu dạ vượn, Văn thái sư đột ngột cầu kiến, bẩm báo Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở đưa tin quân tình khẩn cấp –Đông Di tiến hành đại quy mô xâm lược.

( * ): dưới đấy còn 1 đoạn nữa giải thích lại đề toán, tôi thấy không cần thiết nên đã lược bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.